Ánh mắt Dạ Thiên Khuynh hơi trầm xuống, tuy nhìn xem Dung Cảnh được đối đãi giống như mọi người, nhưng tại đây tất cả mọi người biết rõ Linh Ẩn đại sư là cao nhân lánh đời, ngoại trừ Hoàng Thượng bên ngoài, người bình thường khó có thể nhìn thấy mặt, càng khó được hắn nói một câu, hôm nay Dung Cảnh một mình đi thiện phòng, có thể nghĩ đối với Dung Cảnh mà nói, Linh Ẩn đại sư đâu chỉ là từng xem trọng, quả thực giống như khách quý.”Thái tử điện hạ, Vân thế tử, công chúa, tất cả tiểu thư các phủ, mời! Lão nạp đã sớm cho người sắp xếp xong xuôi sân nhỏ. Vậy thì ta dẫn dắt chư vị tiến đến.” Đại sư Từ Vân đối với mấy người lần nữa thi lễ.
“Làm phiền đại sư rồi!” Dạ Thiên Khuynh gật đầu.
Đại sư Từ Vân ở trước dẫn đường hướng phía nam sân nhỏ sau chùa đi đến.
“Đại sư, chúng ta ở hướng nam, Cảnh thế tử cùng Nguyệt tỷ tỷ ở tại phía bắc, như thế có phải là không chiếu ứng được lẫn nhau hay không?” Ngọc Ngưng nhìn thoáng qua phương bắc, chỉ thấy thân ảnh Dung Cảnh đã vượt qua một tòa chùa miểu hướng về phía sau mà đi, nàng có chút nhíu mày, ôn nhu hỏi.
“Linh đài tự vốn là không lớn, phía sau núi chỉ có hai tòa sân nhỏ, không tiếp người lạ, một chỗ là Linh Ẩn sư thúc ở, một chỗ Cảnh thế tử ở, thế tử yêu thích yên tĩnh, và vừa vặn cùng sư thúc luận pháp. Cho nên, các vị thứ tội, Nam Sơn tuy không thanh tĩnh lắm, nhưng lão nạp lại không an bài quý nhân khác, nếu là mọi người không ồn ào, cũng hẳn là thanh tĩnh.” Đại sư Từ Vân nhìn thoáng qua Ngọc Ngưng, cười nói.
Ngọc Ngưng gật gật đầu, lại không nói thêm cái gì.
“Ca ca cũng không biết nghĩ cái gì, làm sao lại đáp ứng Vân lão Vương gia phó thác muốn chiếu cố Vân Thiển Nguyệt. Nữ tử kia ngồi không có ngồi xong, đứng không có đứng xong, nghe nói chữ to không nhìn được một cái, học tập nửa tháng mới đưa danh sách người trong vương phủ Vân gia biết hết, thật sự là ngu xuẩn muốn chết.” Dung Linh Lan bất mãn uất hận nói.
“Đúng rồi!” Lãnh Sơ Li phụ họa gật đầu.
Dạ Thiên Khuynh nhìn hai người , môi mỏng khẽ mím lại, cũng không nói chuyện.
Thanh Uyển công chúa nhìn về phía Vân Mộ Hàn.
Vân Mộ Hàn con mắt lạnh hướng Dung Linh Lan, “Nhị tiểu thư là nói ta dạy được không tốt sao? Liên tiếp nửa tháng đều dạy muội muội không xong? Vậy thì không phải nàng ngu xuẩn, mà là ta ngu xuẩn sao?”
Dung Linh Lan cả kinh, lúc này mới nhớ tới Vân Mộ Hàn tại bên người, lập tức nhìn về phía hắn, chạm được con mắt lạnh nhạt của hắn trong lòng run lên, vội vàng cười nói: “Linh Lan làm sao dám nói Vân thế tử, chỉ là cái kia Vân Thiển Nguyệt ngu xuẩn… Nàng quần là áo lượt không thay đổi mọi người đều biết, như thế chậm trễ thời gian thế tử, thật sự là…”
Vân Mộ Hàn lạnh nhạt nhìn soi mói khiến nàng rốt cuộc nói không được nữa.
“Nàng học tập chưởng gia là Hoàng Thượng bảo ta nghỉ một tháng toàn lực dãy dỗ, Nhị tiểu thư nói như vậy, cũng là Hoàng Thượng ngu xuẩn, không nên cho Mộ Hàn dạy? Nếu nàng đã ngu dốt, thì vẫn nên ngu dốt tiếp đúng không? Nhị tiểu thư, hoài nghi thánh ý là không khôn ngoan?” Vân Mộ Hàn khiêu mi.
Dung Linh Lan sắc mặt tái đi, nàng không rõ ngày xưa nàng nói Vân Thiển Nguyệt không tốt chưa bao giờ phải kiêng kỵ người nào, Vân Mộ Hàn cũng là nghe được nhiều lần nhưng đều bỏ mặc, như là không nghe thấy , hôm nay vì sao hết lần này tới lần khác bảo vệ Vân Thiển Nguyệt rồi hả? Nàng lui về phía sau một bước, vội vàng lắc đầu, “Ta không có nói như vậy, chỉ là nói nàng học có chút chậm…”
“Không có nói như vậy tốt nhất, như nói như thế rơi vào trong tai Hoàng Thượng, chỉ sợ là Nhị tiểu thư sẽ bị kết tội đấy.” Vân Mộ Hàn lại không nhìn nàng, lạnh lùng cảnh cáo nói: “Nàng là muội muội ta, ta không hi vọng lại nghe được có người nói nàng một câu không phải. Nếu là bị ta nghe được, bất kể là ai, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Dung Linh Lan còn muốn giải thích cái gì, lập tức cấm khẩu.
Lãnh Sơ Li cũng run lên, tự nhiên ngậm miệng không nói.
Thanh Uyển công chúa nhìn hai người liếc mặt một cái, bước chân không tự giác mà cách hai người xa chút ít, ngày ấy ở hoàng cung nàng mới hiểu được Vân Mộ Hàn thật ra rất bảo vệ cho muội muội mình, tựa như hắn đang nói, muội muội của hắn nếu không tốt cũng là muội muội của hắn, hơn nữa là em gái ruột, nên không cho phép người khác khi dễ. Nàng đi mau hai bước đuổi kịp Vân Mộ Hàn, ôn nhu nói: “Các nàng bất quá là hâm mộ Nguyệt muội muội được Cảnh thế tử trông nom, ngươi đừng tức giận. Nguyệt muội muội thật ra thông minh lắm, chỉ là tâm tư của nàng cho tới bây giờ không đặt ở trên chuyện học chữ mà thôi. Cầm kỳ thư họa, thêu thùa may vá, nàng thấy không bằng tập võ mới thống khoái. Cho nên hiện tại biết chậm một chút cũng là bình thường. Nhưng mà chỉ cần bỏ công sức, lại có ngươi chỉ dạy, tương lai chắc chắn là một tài nữ.”
Vân Mộ Hàn phảng phất không nghe thấy, không có lên tiếng.
Thanh Uyển công chúa tập mãi thành thói quen, cũng không mở miệng nói thêm, yên lặng cùng đi bên cạnh hắn.
Dạ Thiên Khuynh liếc Vân Mộ Hàn cùng Thanh Uyển công chúa, nam tử lạnh lùng, nữ tử lại nhắm mắt theo đuôi, thời thời khắc khắc đều chú ý biểu lộ biến hóa của nam tử, khiến lòng hắn khẽ động, nhìn xem hai người mà thần sắc có chút hơi hoảng hốt, trước mắt chiếu ra thân ảnh một nữ tử đã từng nhắm mắt theo đuôi đi phía sau hắn, khi đó hắn phải chăng cũng như Vân Mộ Hàn bình thường lạnh lùng thế sao? Không, Vân Mộ Hàn mặc dù lạnh lùng cũng chưa từng chán ghét, mà hắn khi đó trong mắt trong nội tâm biểu hiện ra phiền muộn cùng chán ghét, mà hôm nay người nọ đã không nhìn hắn nữa, mặc dù đưa ánh mắt nhìn nhưng lại lạnh lùng cùng chán ghét như là trước kia hắn đối với nàng. Hắn không khỏi nhắm lại mắt, sắc mặt có chút xanh trắng.
“Thái tử điện hạ, ngài không thoải mái sao?” Lãnh Sơ Li mọi thời khắc đều chú ý thần thái Dạ Thiên Khuynh, lúc này lập tức lên tiếng.
Dạ Thiên Khuynh lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại liếc qua, chỉ thấy Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li đều nhìn xem hắn, trong mắt ẩn chứa ý nghĩa giống nhau, ngoại trừ lo lắng còn có nồng đậm ái mộ cùng tình ý. Trước kia khi nhìn loại ánh mắt này là hắn thấy tự hào và kêu ngạo nhất. Cảm thấy danh gia khuê tú như vậy mới có thể xứng đôi hắn, thế nhưng hôm nay lại nhìn hai người, vì sao hoàn toàn mất đi cảm giác trước kia chứ? Thậm chí nghĩ đến hai người trước kia khi dễ Vân Thiển Nguyệt, trong lòng của hắn còn có một tia tức giận cùng không thích.
“Phải là ánh nắng quá độc hay không?” Dung Linh Lan cũng lo lắng mở miệng. Vẻ run sợ vừa mới bị Vân Mộ Hàn cảnh cáo đã biến mất, đang nhìn xem Dạ Thiên Khuynh . Nghĩ đến chỉ cần Vân Thiển Nguyệt không cùng nàng tranh đoạt thái tử điện hạ, về sau nàng lại không để ý tới cái nữ nhân ngu xuẩn kia nữa là được chứ gì?
“Ta không sao!” Dạ Thiên Khuynh quay đầu.
Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li liếc mắt nhìn, lại giữ im lặng. Thái tử điện hạ từ trước cho tới bây giờ đều sâu không lường được, có một số việc không phải các nàng nên biết, tất nhiên là không dám hỏi nhiều hơn nữa. Đây cũng chính là điểm khiến các nàng ưa thích Dạ Thiên Khuynh , cảm thấy thái tử điện hạ thâm bất khả trắc, tôn quý uy nghi như vậy mới có thể làm thỏa mãn và thuần phục tấm lòng thiếu nữ của các nàng.
Ngọc Ngưng đi sau cùng, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn về phía sau núi. Chứng kiến năm người phía trước, trong nội tâm nàng khẽ cười cười, nàng đã từng đi ở phía sau cười nhạo Thanh Uyển công chúa cùng Dung Linh Lan và Lãnh Sơ Li, cảm thấy vài các nàng đuổi theo một nam nhân mà đem tự tôn chà đạp thì thật không đáng. Nhưng hôm nay nàng không khỏi cười nhạo chính mình, nàng thậm chí còn không kịp các nàng, các nàng có thể thấy được mục tiêu đi tới, mà nàng ngay cả góc áo của người nọ đều không với được. Trước kia cũng không thấy được như vậy có cái gì không tốt, ở sâu trong nội tâm nàng đã cảm thấy người như vậy chỉ xứng ở trên đám mây cao kia để thế nhân nhìn lên, mà khi có một ngày người nọ chính thức từ đám mây cao đi xuống, mang theo hoa cười cười với một người, nhưng nụ cười kia lại không dành cho nàng, có thể thấy đối với nàng đả kích lớn đến cỡ nào.
Ngọc Ngưng sắc mặt không ngừng biến ảo, hồi lâu, nàng nắm chặt tay, không, tuyệt đối không thể! Nàng còn có cơ hội không phải sao?
Một đoàn người không tiếp tục nói nữa, chỉ nghe soẹt soẹt tiếng bước chân hoặc nhẹ hoặc nặng.
Đại sư Từ Vân trong lòng nổi âm thanh “A Di Đà Phật”, đều là một đám nam nữ si tình. Hắn thật sâu thở dài.
Lại nói đến Vân Thiển Nguyệt, nàng đã đi xa mà còn có thể mà nghe thấy rõ ràng sau lưng nói chuyện, nên hết sức cao hứng. Nghiêm túc nghe, thế nhưng đi chưa được mấy bước thì đã nghe không rõ nữa, nàng không khỏi nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy bất quá chỉ có vài chục trượng khoảng cách, thì cong miệng lên, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình cao hứng của nàng, khi nàng ở hiện tại còn không có nội công đây này! Hôm nay đã có nội công, tự nhiên vẫn rất cao hứng, nghiêng đầu nhìn bộ mặt không biểu tình của Huyền ca một cái, nàng lập tức hỏi: “Này, ta có thể nghe được bọn hắn nói chuyện đây này! Ngươi có thể nghe được không?”
Huyền ca quay đầu lại nhìn gương mặt Vân Thiển Nguyệt đang hưng phấn, gật gật đầu, “Có thể!”
“Vậy ngươi bây giờ cũng còn nghe sao? Ngươi có thể nghe rất xa à?” Vân Thiển Nguyệt biết rõ thị vệ tựa hồ võ công cao thâm, nếu không cũng không có thể ngăn cản Dạ Thiên Khuynh nhấc mảnh vải xe lên rồi.
“Hiện tại vẫn có thể nghe thấy. Tại hạ ước chừng có thể nghe rõ ràng động tĩnh cách xa hai dặm.” Huyền ca nói.
“Hai dặm mà nghe được?” Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt. Quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức vẻ mặt suy sụp, nàng chỉ có thể nghe được ở khoản cách vài bước, xem ra có nội công cũng không cao thâm. Người so với người thật sự là tức chết được!
“Thuộc hạ cái này chỉ là chuyện nhỏ. Nếu là thế tử ước chừng có thể nghe rõ cái này toàn bộ động tĩnh trong Linh Đài Tự.” Huyền ca nói.
“Cái gì?” Vân Thiển Nguyệt lảo đảo một cái. Dung Cảnh như vậy thuộc loại trâu bò! Nàng mở to hai mắt nhìn xem Huyền ca.
Huyền ca cảm thấy nên để cho Thiển Nguyệt tiểu thư biết một chút bản lĩnh của thế tử nhà hắn . Nếu không nàng luôn quá mức hung hăng càn quấy ở trước mặt thế tử. Chẳng qua thế tử không cùng nàng chấp nhặt mà thôi. Nhất là đoạn đường này nàng còn mắng thế tử không ít lời, ngay cả hắn là thị vệ đều nhìn không được , cũng hiếm thấy thế tử không giận không tức, còn tùy ý nàng. Nghĩ vậy hắn thích thú gật đầu khẳng định, “Dùng công lực của thế tử, có lẽ không xê xích là mấy!”
Không đỡ được! Vân Thiển Nguyệt nhìn chung Linh Đài Tự đánh giá một chút, chung quanh dù như thế nào cũng có năm dặm. Dung Cảnh có thể trâu bò như vậy? Đánh chết nàng cũng không tin đâu. Nếu là như vậy chẳng phải thành bán tiên rồi hả? Nàng bĩu môi, “Ngươi khoác lác đó hả?”
Huyền ca chờ xem Vân Thiển Nguyệt toát ra ánh mắt sáng đầy sùng bái đối với thế tử của hắn, thế nhưng không nghĩ đến đợi nửa ngày có được chỉ là một câu như vậy, mặt hắn tối sầm, trịnh trọng mà nói: “Thuộc hạ không có khoác lác! Thế tử hoàn toàn chính xác có bản lĩnh này.”
“Ân, nếu ngươi dứt khoát nói thế, vậy thì thế tử nhà ngươi đã thành tiên rồi, rất nhanh có thể quang vinh trèo lên thế giới cực lạc được rồi. Bò lên trời đó, thấy không? Lúc đó thì ngươi có thể ở dưới mặt đất mà xuy ngưu (khoe khoang) rồi.” Vân Thiển Nguyệt giả bộ giơ ngón tay chỉ bầu trời.
Huyền ca không khỏi đi theo Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía bầu trời, bầu trời xanh không mây, ở đâu có ‘ngưu’ gì. Hắn thu hồi ánh mắt, chứng kiến vẻ mặt đang cười vô sỉ của VânThiển Nguyệt, lập tức dừng bước, cả giận nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi không tin cũng được, nhưng không thể vũ nhục thế tử nhà của ta.”
“Ai vũ nhục hắn rồi hả? Chỗ nào dám ah! Hắn là Dung Cảnh đó, ta nói một câu hắn không tốt thôi, thì mỗi người chỉ dùng một ngụm nước miếng đoán chừng cũng có thể đem ta chết đuối.” Vân Thiển Nguyệt nhìn xem gã thị vệ vẻ mặt giận dữ, tâm tình thật tốt, khoát khoát tay, “Vậy cứ cho là thế tử nhà của ngươi có bản lĩnh này là được.”
Cái gì gọi là cứ cho? Bản lĩnh thế tử nhà hắn thật sự là lớn mà! Nếu không làm thế nào trải qua mười năm trường thịnh không suy, đem Văn Võ Trạng Nguyên bao năm nay đều không so kịp chứ? Hắn trừng mắt Vân Thiển Nguyệt, cho nàng uốn nắn, “Không phải cứ cho, mà vốn chính là vậy!”
“Tốt, vốn chính là vậy!” Vân Thiển Nguyệt rất thức thời gật đầu, nhìn xem sắc mặt Huyền ca, nếu nàng còn không theo hắn đoán chừng hắn có thể rút kiếm giết nàng. Thấy sắc mặt Huyền ca tốt hơn một chút, nàng lập tức nói sang chuyện khác, “Này, đã…”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, ta không gọi này, ta gọi Huyền ca!” Huyền ca nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
“Tốt, Huyền ca ah! Ta hỏi ngươi, nếu thế tử nhà của ngươi thuộc loại trâu bò như vậy, có thể nghe được động tĩnh trong phương viên vài dặm, vậy chẳng phải là hắn cả ngày lẫn đêm không cần làm gì đúng không? Chỉ chuyên môn nghe người khác nói chuyện là được rồi.” Vân Thiển Nguyệt biết nghe lời mà đổi giọng, nhịn không được bi ai trong lòng thay cho Dung Cảnh, bản lĩnh lớn cũng không có chỗ tốt gì. Nếu là nàng đoán chừng có thể điên rồi, ngày ngày bị thanh âm bên tai phiền chết, mỗi đêm cũng đừng mong sẽ ngủ ngon giấc nữa.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, người tập võ phải hiểu được thu phóng nội lực tự nhiên. Đến cảnh giới của thế tử nhà ta thì chỉ cần không tự mình phóng nội lực ra ngoài và cố ý đi dọ thám để biết động tĩnh chung quanh…, thì cùng người bình thường không có gì khác. Hơn nữa đi dọ thám biết động tĩnh chung quanh là một việc rất hao tổn nội lực. Nên biết nội lực là linh hồn của người tập võ, hao tổn một thành nội lực sợ là mất một tháng mới có thể bổ hồi trở lại. Cho nên, thế tử nhà của ta đích thị là sẽ không đi làm mấy loại chuyện này, mà bình thường cũng không có người đi làm.” Huyền ca nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, nghĩ đến mọi người đều nói Vân lão Vương gia đích thân truyền một thân võ nghệ cho Thiển Nguyệt tiểu thư, nhưng hôm nay xem ra Thiển Nguyệt tiểu thư là một kẻ gà mờ, không biết chữ cũng đành, rõ ràng cả việc tập võ cũng chỉ có kiến thức nửa vời, thật là khiến người ta khó hiểu.
“Ah, thì ra là thế!” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, một bộ dạng rất chịu học hỏi
“Nghe nói Thiển Nguyệt tiểu thư từ nhỏ đã tập võ, theo lý thuyết không thể không biết việc thu phóng nội lực mới phải. Nhưng mà thuộc hạ quan sát trong cơ thể ngươi tựa hồ giống như có chân khí loạn chạy ở tứ chi.” Huyền ca nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt nghi hoặc.
“Ta nào biết đâu .” Vân Thiển Nguyệt nhún nhún vai. Nếu nàng thật sự là Vân Thiển Nguyệt đoán chừng còn biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà hết lần này tới lần khác nàng không phải! Hơn nữa không có chút ký ức nào về thân thể này. Chỉ cảm thấy có cái gì dưới bụng khi thì mãnh liệt như biển, khi thì biến mất không dấu vết , khi thì ấm khi thì lạnh, may mắn là không ảnh hưởng sinh hoạt của nàng, nàng cũng không hiểu nổi, nên cứ mặc nó đi. Đoán chừng cái này là chân khí mà Huyền ca nói.
“Thuộc hạ cũng nhìn không ra, đoán chừng thế tử nhà của ta có thể biết đấy. Thiển Nguyệt tiểu thư có thể giống ta hướng thế tử lãnh giáo một chút.” Huyền ca thu hồi ánh mắt, tiếp tục hướng đến phía trước dẫn đường.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng giống như ứng phó. Đi lãnh giáo Dung Cảnh nàng mới không làm! Dù sao thời gian còn dài lắm, thứ này ở trong cơ thể vẫn hoạt động, chỉ cần không gây trở ngại cho nàng là được, trước kia không có có võ công cũng không phải vẫn có thể trèo cao bò thấp sao, nên hôm nay nàng mới không muốn hao tâm tổn trí. Cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận