Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiên Nguyệt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhăn nhó cực kỳ khó coi của nàng, lát sau, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía bàn tay nàng đang nắm chặt lấy cánh tay hắn, đôi mắt phượng khẽ ngưng, vừa rồi nàng cũng bám vào Dung Phong như vậy, nhưng nàng lại bám cả cánh tay hắn, còn với Dung Phong, chỉ là một đoạn ống tay áo mà thôi…
“Này, ngươi nói đi! Nhanh lên!” Vân Thiên Nguyệt thúc giục Dung Cảnh. Từ lúc đi vào thế giới này, vất vả lắm nàng mới tìm được một người thuận mắt, sao lại trở thành cháu trai của Dung Cảnh chứ? Nàng rất muốn đập đầu vào đậu hũ. Dung Cảnh rời mắt khỏi chỗ cánh tay đang bị Vân Thiên Nguyệt nắm lấy, thản nhiên nói: “Ngươi xác định phải nói ở chỗ này?”
“Nói ngay ở đây!” Vân Thiên Nguyệt gật đầu. Nàng quyết định lập gia đình, sao có thể qua loa được chứ? Nàng lại còn vừa mới thề non hẹn biển rằng không phải Dung Phong thì không lấy chồng nữa chứ.
Dung Cảnh nhíu mày, hỏi: “Giờ đã trưa lắm rồi, ngươi không đói bụng sao?”
“Không đói! Không đói tí nào!” Vân Thiên Nguyệt lắc đầu.
“Nhưng ta đói. Ngươi cũng biết, người bị đói bụng sẽ không còn tí sức lực nào, không có sức sẽ không nói nổi, ta lại còn bị nhiễm khí lạnh, thân thể không thoải mái.” Dung Cảnh chậm rãi nói: “Muốn ta nói rõ ràng thì mời ta ăn cơm, nếu không thì thôi!”
Vân Thiên Nguyệt mặt tối sầm, “Không mời!”
“Vậy ngươi đi hỏi người khác đi! Nhưng mà chuyện của phủ Văn Bá Hậu ngoài ta ra, chỉ sợ chẳng còn ai dám nói. Ngươi cũng biết rồi đấy, năm đó, phủ Văn Bá Hậu bị giết cả nhà. Đúng rồi, ngay sau khi Phụ vương và Mẫu phi của ta chết không lâu, ta lại bị trúng hàn độc, trúng thôi tình dẫn, lại chịu một kích trí mạng, rồi đến chuyện của phủ Văn Bá Hậu, tất cả đều xảy ra trong cùng một năm.” Giọng nói của Dung Cảnh nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện của người khác, hắn lại nói: “Sự tồn tại của Dung Phong trước kia không hề có ai biết, cho nên, quan hệ giữa ta và hắn cũng chỉ có ta và hắn biết. Kể cả là Dạ Khinh Nhiễm cũng chỉ biết hắn là hậu nhân may mắn còn sống sót của phủ Văn Bá Hậu. Ngươi muốn đi hỏi Dung Phong sao? Khiến hắn phải nhớ lại thảm án diệt môn của nhà mình sao?”
Vân Thiên Nguyệt nhíu mày, việc tổn thương, khiến người khác đau khổ này nàng không làm. Tất nhiên không thể đi hỏi Dung Phong.
“Vậy nên chỉ có ta mới có thể nói cho ngươi biết. Ngươi chắc chắn không mời ta ăn cơm sao?” Dung Cảnh khiêu mi.
“Không phải là thân thể ngươi nhiễm khí lạnh, không thoải mái sao?” Vân Thiên Nguyệt trừng mắt, không thoải mái còn ăn cơm cái gì?
“Thân thể không thoải mái mới cần ăn cơm.” Dung Cảnh nói: “Không ăn thì thân thể sẽ càng không thoải mái, ta còn muốn sống thêm vài năm, chờ ngươi gả cho Dung Phong, rồi sau khi thành hôn, mỗi ngày sáng sáng chiều chiều đều đợi ta tỉnh sẽ đến vấn án ta, gọi ta là thúc thúc.”
“Đừng có nằm mơ!” Vân Thiên Nguyệt oán hận.
“Mời ta ăn cơm.” Dung Cảnh tiếp tục cường điệu.
“Được, đi! Trước cho quỷ chết đói nhà ngươi ăn no đã!” Vân Thiên Nguyệt tức giận kéo tay Dung Cảnh đi.
Dung Cảnh như thoáng cười một cái, thân thể lười biếng mặc nàng kéo đi. Dư quang thấy Dung Phong quay người rời đi, Dạ Khinh Nhiễm cau mày đứng một chỗ. Thu hồi ánh mắt, khuôn mặt lại trầm tĩnh, nhàn nhạt.
“Ăn ở nhà ngươi hay nhà ta?” Tuy Vân Thiên Nguyệt vẫn còn tức giận, nhưng có việc cầu người, không còn cách nào khác. Chỉ có thể làm mặt lạnh hỏi. Sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ? Ở kiếp trước thì chẳng muốn lấy ai, ở kiếp này mặt dày mày dạn tự đưa mình tới cửa lại mắc phải chuyện này. Nàng không thể thuận lợi đem mình đi gả sao?
“Nếu đến nhà ngươi sợ rằng sẽ phải chứng kiến cảnh Vân gia gia dùng gậy đánh ngươi. Ừ, có vẻ được đấy, vậy sang nhà ngươi ăn đi!” Dung Cảnh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đừng! Ta không hồi phủ, sang nhà ngươi ăn.” Vân Thiên Nguyệt lạp tức lắc đầu. Nàng đã chuẩn bị “không gặp” lão già hom hem một thời gian ngắn, đỡ bị ăn đòn.
“Vào nhà ta ăn thì còn gì gọi là mời ta? Không được! Làm gì có chuyện mời người ta ăn cơm lại chạy qua ăn ở nhà người ta?” Dung Cảnh bác bỏ.
“Vậy ngươi nói xem phải đi đâu?” Vân Thiên Nguyệt liếc dung cảnh.
“Thế đi đến Túy Hương Lâu nổi tiếng nhất kinh thành đi!” Dung Cảnh suy tư một lát rồi đề nghị.
“Nghe như ngõ liễu tường hoa vậy!” Vân Thiên Nguyệt nghi ngờ nhìn Dung Cảnh, “Chỗ đó có tri kỉ của ngươi sao?”
Dung Cảnh lườm Vân Thiên Nguyệt, ánh mắt hơi đen lại, “Nơi đó là tửu lâu, còn có món gà bọc lá sen hun khói rất ngon!”
“Vậy được, đi nơi đó.” Vân Thiên Nguyệt lạp tức đồng ý.
Hai người đi xuống, Vân Thiên Nguyệt cảm thấy cánh tay bị ép rất nặng, rất đau. Nàng nhíu mày nhìn lại, thế mới phát hiện ra Dung Cảnh dựa hẳn toàn thân vào nàng, bị hắn áp như thế có thể không thấy nặng sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tối sầm, lập tức buông lỏng tay.
Dung Cảnh liếc nàng một cái, không để ý chuyện bị nàng nhìn thấu, tiếp tục đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, từ tốn.
“Tiểu nha đầu, có chuyện gì? Ngươi bị Nhược mỹ nhân dày vò khốn khổ sao?” Dạ Khinh Nhiễm chạy ra hỏi han.
“Không sao, hắn mệt sắp té xỉu, ta dìu hắn một đoạn.” Vân Thiên Nguyệt trợn mắt nói dối, mặt không đỏ, thở không gấp. Dung Cảnh cũng không nói rõ, còn phối hợp lê bước chậm thêm, thoạt nhìn đúng là suy yếu.
“Nhược mỹ nhân, ngươi sao vậy? Lúc trước không phải đã khá hơn rồi sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày nhìn Dung Cảnh, rõ ràng là không tin.
“Chắc là hôm qua bị nhiễm khí lạnh. Buổi sáng chưa phát tác mà đợi đến bây giờ.” Dung Cảnh nói.
Dạ Khinh Nhiễm tiến lên một bước, đưa tay bắt mạch cho Dung Cảnh.
Dung Cảnh không trốn, nhưng sau lưng hắn, Huyền Ca hiện ra trong nháy mắt, ngăn Dạ Khinh Nhiễm lại, cảnh cáo: “Nhiễm Tiểu vương gia, thế tử nhà ta không thích bị người khác động chạm. Xin ngài bảo trì khoảng cách ba bước.”
Vân Thiên Nguyệt nháy mắt mấy cái, nàng được hưởng đãi ngộ của khác quý à? Nàng đâu chỉ đụng Dung Cảnh một lần đâu.
“Tật xấu!” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, nhưng vẫn rút tay về.
Vân Thiên Nguyệt thấy tiểu ma vương Dạ Khinh Nhiễm lại quy củ rút tay trở về, xem ra đó là sự thật. Nàng dụng tâm suy nghĩ một chút, quả nhiên thấy, từ trước đến giờ, ngoại trừ nàng và Huyền Ca, không có ai đến quá gần Dung Cảnh, ngay cả lão Hoàng đế cũng chưa từng. Hôm nay, mặc dù cũng ngồi gần Dạ Khinh Nhiễm, nhưng khoảng cách cũng vẫn là ba bước đấy. Nghĩ vậy, nàng lấy tay chỉ chỉ vào Dung Cảnh, nói hai tiếng, rồi im lặng, ngửa mặt nhìn trời. Quái nhân!
“Tiểu nha đầu, hắn đối xử với muội rất khác biệt đấy. Mỗi lần đều có ngoại lệ. Vừa rồi rõ ràng là muội đã kéo cánh tay hắn, lại kéo lâu như vậy, nếu là người khác, cánh tay này của muội sợ rằng đã bị chém đứt rồi.” Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm lóe lên vẻ kì lạ, nhìn Vân Thiên Nguyệt đang giương mắt nhìn trời, Vân Thiên Nguyệt nói: “Có lẽ trong mắt hắn, ta không được coi là người.” Căn bản là Vân Thiên Nguyệt không có cảm giác vui vẻ khi được nâng lên trước mặt Dung Cảnh như vậy. Đồ lòng dạ hiểm độc này có khi không coi nàng là người đâu!
“Thiển Nguyệt tiểu thư đúng là thần, biết rõ suy nghĩ trong nội tâm thế tử.” Huyền Ca tán thưởng. Lúc trước ở Linh Đài tự, đúng là thế tử nhà hắn đã nói như vậy với thái tử Nam Lương. Khi đó, Thiển Nguyệt tiểu thư ngủ say như chết, tất nhiên là không nghe thấy, thế mà cũng có thể hiểu rõ tâm tư thế tử, khiến hắn bội phục, bội phục.
“Hả….Ha ha ha ha…” Dạ Khinh Nhiễm sững sờ rồi phá lên cười.
“Ngươi cũng tự mình hiểu rõ đấy!” Dung Cảnh cũng cười cười.
Vân Thiên Nguyệt hừ một tiếng, ở chung với Dung Cảnh lâu như vậy mà nàng lại không hiểu hắn lòng dạ hiểm động, âm mưu quỷ quyệt như thế nào thì đúng là sống vô dụng rồi. Tức giận quay đầu lại, trừng Dung Cảnh đang cười, “Nhanh lên, đi thôi!”
Dung Cảnh gật gật đầu, bước chân đúng là nhanh hơn một chút.
Huyền Ca thấy Dạ Khinh Nhiễm không đến gần Dung Cảnh nữa thì cũng ẩn thân.
“Tiểu nha đầu, muội cưỡi ngựa với ta nhé? Được không? Ta đưa muội về phủ.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Đừng, ta có chuyện tìm Dung Cảnh. Huynh cứ đi đi! Ngày mai huynh còn tỷ thí với Dung Phong, mau về nghỉ ngơi đi!” Lúc Vân Thiên Nguyệt nhắc tới Dung Phong, đầu lại nhói đau. Xúc động đúng là ma quỷ mà! Nàng không tài nào tưởng tượng được, Dung Cảnh lại là thúc thúc của Dung Phong. Trời ơi, giáng sét đánh chết nàng đi cho xong.
“Ta không sao.” Dạ Khinh Nhiễm thấy vẻ mặt Vân Thiên Nguyệt không tốt, lắc đầu, nhíu mày hỏi: “Ngươi tìm Nhược mỹ nhân làm gì?”
“Đại sự!” Vân Thiên Nguyệt rất muốn nói là “hôn nhân đại sự”.
“Đại sự gì mà quan trọng vậy? Muội tìm ta cũng được mà, chuyện Nhược mỹ nhân có thể làm, ta cũng có thể.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiên Nguyệt, lại nhìn Dung Cảnh, người thứ nhất một bộ dáng muốn đập đầu vào tường, người thứ hai lại cười rất vô sỉ. Trực giác của hắn nói đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
“Đại sự này huynh không giúp được. Nếu có thể ta đã sớm tìm huynh rồi.” Vân Thiên Nguyệt nhớ rằng Dung Cảnh nói Dạ Khinh Nhiễm cũng không biết, không biết thì nàng nói với không khí còn hơn. Đúng là xuất hành bất lợi a!
“Tiểu nha đầu, muội đừng để Nhược mỹ nhân đen tối này lừa! Hắn đểu lắm. Ăn tươi nuốt sống kẻ khác.” Dạ Khinh Nhiễm cường điệu, lấy sự hiểu biết của hắn về Dung Cảnh, tiểu nha đầu này hẳn là bị Dung Cảnh uy hiếp.
“Ta biết rồi, được rồi, huynh mau về phủ nghỉ ngơi đi! Chuyện này huynh không giúp được gì đâu.” Vân Thiên Nguyệt không muốn nói tiếp nữa, đưa tay đẩy Dạ Khinh Nhiễm đi, thấy sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm không tốt, nàng lập tức dỗ dành: “Hôm khác ta tới tìm huynh đua ngựa, đền bù tổn thất, được không?”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm lập tức đẹp lên: “Được, vậy thì đồng ý thế đi. Nhưng muội cũng phải thông mình nhanh nhẹn một chút, đừng để Nhược mỹ nhân lừa gạt ở bên ngoài.”
“Ta đã biết, Yên tâm đi, hắn mà dám lừa gạt ta, ta sẽ cho hắn đoạn tử tuyệt tôn!” Vân Thiên Nguyệt liếc Dung Cảnh, cam đoan với Dạ Khinh Nhiễm.
Lúc này Dạ Khinh Nhiễm mới thỏa mãn gật đầu, cảnh cáo lườm Dung Cảnh, “Không được bắt nạt tiểu nha đầu! Nếu để cho bản Tiểu Vương biết ngươi bắt nạt muội ấy, ta sẽ quấy khiến cho Vinh Vương phủ gà bay chó sủa.”
Dung Cảnh thản nhiên nhìn Dạ Khinh Nhiễm, giả vờ mắt điếc tai ngơ.
Dạ Khinh Nhiễm quay người rời đi, nhanh chóng rời khỏi đài tỷ võ, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng vó ngựa đi xa.
Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, nếu mà Dạ Khinh Nhiễm đi theo, đúng là khiến nàng không thể hỏi trước mặt hắn được. Đứa nhở Dạ Khinh Nhiễm này đúng là đáng yêu, ít nhất còn nể mặt nàng chút ít. Nàng quay đầu lại, hung dữ quát ầm lên với Dung Cảnh cảnh đang dạo bước chậm rì rì: “Không phải ngươi đói bụng sao? Không nhanh lên một chút!”
“Đi không nổi!” Dung Cảnh nhìn nàng một cái, nói.
“Đừng hòng ta cõng ngươi, không có khả năng này đâu!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
“Hôm này thật sự là đi không được.” Dung Cảnh thở dài, dừng bước, giọng nói suy yếu.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn Dung Cảnh, vừa muốn châm chọc khiêu khích bỗng nhìn thấy trên trán hắn mồ hôi đầm đìa, sắc mặt càng trắng bệch hơn, giống như thật sự bị bệnh. Nàng nhíu mày, quay lại đến trước mặt hắn, đưa tay đặt lên bên trên mạch hắn.
Dung Cảnh đứng im, mặc kệ nàng bắt mạch. Lúc này Huyền Ca không xuất hiện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận