Vân Thiển Nguyệt nghe được lời Dung Cảnh nói, trong lòng mắt trợn trắng, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt không hề nháy mắt, người này rõ ràng đã hết hàn độc, bệnh gì cũng bị nàng loại bỏ rồi, hôm nay còn nói chỉ có thể sống mấy năm, mỗi ngày tất cả đồ ăn thức uống ngon đều bị hắn hưởng thụ, đang ngồi đây bao gồm lão hoàng đế sợ là cũng không sống thoải mái, cũng không sống lâu như hắn. Nàng không để ý tới Dung Cảnh, tiếp tục nhìn Dung Phong, cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.
Lão hoàng đế thấy sắc mặt Dung Cảnh mặc dù không tốt, nhưng là đúng là có vẻ không quá đáng ngại, gật đầu, rời mắt khỏi người Dung Cảnh tiếp tục nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, rốt cục lên tiếng, “Nguyệt nha đầu, ngươi túm ống tay áo của Dung Phong làm cái gì? Còn không mau buông ra! Cũng không sợ trẫm và cả triều văn võ nhìn ngươi chê cười, đâu có nửa phần bộ dáng của tiểu thư khuê các, thảo nào khiến công tử Văn bá Hậu phủ chê cười ngươi.”
“Ta vốn đã không phải là tiểu thư khuê các gì nha! Mọi người trên dưới Thiên Thánh này đều biết.” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy quay đầu, túm ống tay áo Dung Phong không buông tay, mặt không đỏ, thở không gấp nói với lão hoàng đế: “Dượng hoàng thượng, ta muốn gả cho Dung Phong, ngài tứ hôn cho chúng ta có được không?”
Vân Thiển Nguyệt dứt lời, liền nghe được tiếng hít không khí không hẹn mà cùng vang lên của mọi nơi. Vân Vương gia trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi. Ngay cả Vân Mộ Hàn vẫn ngồi ở nơi xa từ đầu đến cuối cũng chưa từng mở miệng cũng thay đổi sắc mặt.
Từ xưa tới nay nào có cô gái nào chủ động xin hoàng thượng tứ hôn? Nàng là người đầu tiên cả ngàn năm nay!
Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh lại thoáng cái tối sầm triệt để, Dạ Thiên Dục mở trừng hai mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong, ánh mắt lóe ra tia hứng thú. Cái tiểu nha đầu này càng ngày càng thú vị rồi. Mà còn càng thú vị hơn chính là Dung Phong, từ đầu đến cuối hắn cũng không hề hất vùng vẫy ống tay áo bị nàng túm.
“Nha? Nguyệt nha đầu, ngươi muốn gả cho Dung Phong?” Lão hoàng đế nhướng mày.
“Dạ, chính là muốn gả cho hắn.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu như bằm tỏi.
“Vì sao? Đơn giản là muốn học võ công của hắn?” Lão hoàng đế hỏi.
“Học võ công chỉ là một điểm, ta nhìn hắn tương đối khá, tương đối thuận mắt, cảm thấy nếu ta gả cho hắn, sau này nhất định sẽ sống rất vui vẻ, cho nên, liền muốn gả cho hắn.” Vân Thiển Nguyệt không có nửa phần ngượng ngùng.
Tất cả mọi người kinh hãi mở to hai mắt, không người nào nói chuyện, chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Nha? Hóa ra là như vậy! Dung Phong trong mắt ngươi có thật tốt như vậy không? Còn tốt hơn so với Cảnh thế tử?” Lão hoàng đế cười hỏi, dường như không có cách nào tức giận, chậm rãi nói: “Dục Nhi nói ngươi muốn học trăm bước điểm huyệt, cũng là nghe nói phải gả cho Cảnh thế tử thì không học nữa, bàn về tài hoa bàn về hình dáng Cảnh thế tử đều là độc nhất vô nhị của Thiên Thánh ta, ngươi cũng không gả, nhưng muốn gả cho Dung Phong, đây là vì sao?”
“Hắn sống không được mấy năm a, ta lại không muốn thủ tiết.” Vân Thiển Nguyệt lập tức sợ hãi nói.
Dung Cảnh như là phối hợp theo, lại cúi đầu ho hai tiếng, sắc mặt lại trắng thêm vài phần, cứ như vậy quả thật là có hình ảnh Nhược mỹ nhân như lời của Dạ Khinh Nhiễm rồi.
Mọi người chỉ cảm thấy tiếng khụ khụ kia khiến người ta không khỏi quặn lòng. Nhưng đồng loạt cảm thấy lý do này của Vân Thiển Nguyệt rất thực tế, nếu không phải mọi người đều biết Cảnh thế tử bệnh nặng mười năm nằm trên giường không dậy nổi, hôm nay khá lên ra khỏi phủ cũng chỉ là đã khỏi một nửa sống không được mấy năm nữa, người cầu hôn sợ là đã sớm đạp phá cửa Vinh vương phủ rồi, không trở thành chính thê của hắn thì để nữ nhi nhà mình làm tiểu thiếp cũng được, sau này khi hắn thừa kế Vinh vương phủ, nếu là nữ nhi mình không chịu thua kém được sủng ái, trắc phi cũng không thành vấn đề. Nhưng thế mà trời cao đố kỵ người tài hoa, sống không được vài năm nữa, cho nên đến nay không ai đến Vinh vương phủ cầu hôn. Bởi vì nếu hắn không còn sống được mấy năm nữa, sớm muộn gì Vinh vương phủ cũng do người khác kế thừa kế thừa vương vị, như vậy dâng con gái mình qua chẳng phải là phải ở góa?
“Thiển Nguyệt, không được nói xằng nói bậy!” Rốt cuộc Vân Vương gia không chịu nổi mở miệng quở mắng.
Vân Thiển Nguyệt bẹt miệng, “Phụ vương, con muốn gả cho Dung Phong. Người hướng dượng hoàng thượng xin chỉ cho con có được hay không? Chỉ hôn con cho hắn. Chờ con cập kê rồi gả cho hắn. Chưa biết chừng ngày mai hắn chính là võ trạng nguyên rồi, nếu không nhanh, chậm chân sẽ bị nữ nhân khác đoạt đi.”
“Hồ nháo!” Vân Vương gia thấp giọng quát một câu.
“Con thật không hồ nháo, con chính là nói thật! Còn thật hơn vàng.” Vân Thiển Nguyệt lập tức bảo đảm.
Thân thể Dung Phong khó có thể nhận ra mà run lên, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt, thấy vẻ mặt nàng cực kỳ thật tình, thân thể cứng ngắc dường như càng cứng ngắc thêm mấy phần, ngẩn ngơ nhìn miệng nàng khẽ mở khẽ đóng, trong nháy mắt mọi âm thanh trên thế giới đều im bặt, chỉ còn lại khuôn mặt nhỏ nhắn thật tình của nàng.
Giờ khắc này, không chỉ Dung Phong đọc ra được sự thật tình của Vân Thiển Nguyệt. Nếu mà vừa rồi mọi người còn tưởng rằng nàng đang nói đùa, chỉ là bước bỉnh muốn học võ trong chốc lát, lúc này lại đều cảm thấy tiểu nha đầu này dường như đúng là đang nói thật, không khí không khỏi càng ngưng trọng mấy phần.
“Nguyệt muội muội! Không được hồ nháo, còn không mau buông Dung Phong ra!” Dạ Thiên Khuynh rốt cục không chịu nổi rồi, trầm giọng quát lên.
Dạ Thiên Dục không nói lời nào, nhìn Dạ Thiên Khuynh một chút, nhìn lão hoàng đế một chút, nhìn Vân Vương gia, Đức thân vương, Hiếu thân vương cùng văn võ đại thần, cuối cùng lại xẹt qua vẻ mặt trắng bệch suy yếu của Dung Cảnh, nhìn tiếp khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Vân Thiển Nguyệt và vẻ mặt cứng ngắc của Dung Phong, khóe miệng cong lên, nghĩ tới vở diễn hay hôm nay đã tới! Mặc dù có hơi khác với hắn đoán, nhưng dường như còn diễn hay hơn.
“Tại sao phải buông hắn ra? Không buông! Ta muốn gả cho hắn, hôm nay chỉ đụng vào một đoạn ống tay áo của hắn mà thôi, làm sao vậy? Sau này chúng ta đám cưới, chính là người thân mật nhất.” Dù sao Vân Thiển Nguyệt cũng chưa bao giờ gần gũi người khác như thế, cũng chưa từng bạo dạn nói những lời tỏ tình như vậy, hôm nay trước mặt nhiều người như vậy phun ra mấy chữ người thân mật rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, cực kỳ xinh đẹp.
Trong lòng Dung Phong chấn động, ánh mắt sững sờ pha lẫn vẻ mê mang.
“Láo xược! Ngươi có biết ngươi là ai hay không? Thân phận của ngươi là gì, làm sao có thể gả cho hắn?” Dạ Thiên Khuynh giận dữ.
“Biết a! Ta là nữ nhân, hắn là nam nhân mà! Ta còn chưa bị hứa hôn, cũng còn chưa cập kê, hắn nha. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt nói đến đây dừng lại, nghiêng đầu hỏi Dung Phong, nghiêm túc nói: “này, ngươi bị hứa hôn rồi sao?”
Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, bị con mắt nghiêm túc của nàng hấp dẫn, không tự chủ lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt vui mừng, “Vậy ngươi đã cưới chưa?”
Dung Phong lắc đầu lần nữa.
Vân Thiển Nguyệt lại vui mừng, tiếp tục hỏi: “Vậy trong nhà ngươi có tiểu thiếp, thông phòng, ấm giường, nữ nhân lộn xộn gì không?”
“Không có!” Dung Phong vẫn lắc đầu, giọng nói nghe giống như là tuyết bay, nhẹ vô cùng không giống thật.
“Vậy là tốt rồi.” Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vui mừng dật vu ngôn biểu (tình cảm được bộc lộ qua lời nói), đôi mắt trong suốt sáng chói, còn có thể so với minh châu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì vui mừng mà nhiễm vẻ diễm lệ, cực kỳ sáng rỡ chói mắt, nàng nhìn Dạ Thiên Khuynh nói: “Ta chưa lập gia đình, hắn còn chưa lấy vợ, vì sao ta không thể gả? Vì sao hắn không thể cưới?”
“Thân phận của ngươi chẳng qua là nữ nhân đơn giản như vậy?” Dạ Thiên Khuynh gần như là nghiến răng nghiến lợi, “Đừng quên, ngươi là đích nữ của Vân Vương Phủ, Thủy tổ gia có truyền lại tổ huấn, thuỷ tổ Gia có tổ huấn lưu lại, mỗi một triều đại phải có Vân Vương Phủ. . . . . .”
“Đúng vậy a, mỗi một triều đại phải có nữ nhi Vân vương phủ vào cung sao! Ta đây biết a!” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời Dạ Thiên Khuynh, trong lòng hừ lạnh, người nam nhân này chẳng lẽ còn nghĩ tới nàng sẽ gả cho hắn sao? Chủ nhân thân thể này ẩn dấu nhiều bí mật như vậy, Dạ Thiên Khuynh thoạt nhìn không thể biết, trước kia khi chủ nhân thân thể này cuồng dại si tình đuổi theo phía sau hắn không biết chừng chỉ là ngụy trang bên ngoài mà thôi, hắn lại cảm thấy bản thân mình tốt đẹp lắm! Dứt lời, nàng lại nói: “Thuỷ tổ gia chưa nói nhất thiết là đích nữ Vân vương phủ vào cung, Vân vương phủ chúng ta còn nhiều nữ nhi, hơn nữa ai ai cũng tốt hơn ta. Hơn nữa, ta lại đã lập lời thề ở Quan Cảnh Viên một tháng trước, thề sẽ không vào cung. Thái tử điện hạ, ngươi chưa quên lúc ấy chứ? Cho dù ngươi quên cũng không sao cả, lúc ấy không ít người có mặt, đều nhớ giúp ta.”
“Ngươi. . . . . .” Trên mặt Dạ Thiên Khuynh ngưng kết gió bão, giận không nên lời. Hai tay ở trong tay áo cuộn chặt thành nắm đấm.
Hắn không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt thật tuyệt tâm tuyệt tình đến mức không có đường lui với hắn như thế, hôm nay ở trước mặt hoàng thượng, hắn cùng với văn võ bá quan nói sẽ gã cho người khác. Đây là nàng đang đánh vào mặt hắn, khiến cho hắn – thái tử một nước – hoàng thượng tương lai bị ghét bỏ, hắn làm sao chịu nổi?
Tất cả mọi người nín thở, toàn bộ bên trong đình không dám thở mạnh một tiếng.
Kể từ khi thái tử được lập ra, đích nữ Vân Vương Phủ sinh ra, một đời thừa kế giang sơn mới và người đứng đầu hậu cung một đời được định ra đã mười mấy năm, mười mấy năm nay tuy mọi người âm thầm nhận định Vân Thiển Nguyệt chính là thái tử phi tương lai – hoàng hậu tương lai, nhưng bởi vì Vân Thiển Nguyệt quần áo lụa là không thay đổi, không hề có lễ nghĩa và quy phạm của nữ tử, cho vậy dẫn đến chuyện các gia quyến vương phủ trong các kinh thành và các đại thần trong nhà có nữ nhi đều dấy lên hi vọng, bắt đầu âm thầm phân cao thấp, nhìn trộm vị trí Thái Tử Phi và hậu vị tương lai.
Nhưng bởi vì hoàng thượng vẫn không có tỏ thái độ, triều cục thoạt nhìn vững vàng thật ra âm thầm rất là không yên, văn võ đại thần cả triều cũng không suy đoán được suy nghĩ của hoàng thượng, lại chính vì Vân Thiển Nguyệt còn chưa cập kê, cho nên ai cũng không dám biểu lộ có lòng muốn nhúng tay vào vị trí đứng đầu hậu cung một đời tương lai, cho nên chưa ai đem chuyện đám hỏi giữa hoàng thất và Vân vương phủ lên bàn bạc.
Hôm nay đây là lần đầu tiên chuyện này được bàn bạc. Chính vì Vân Thiển Nguyệt muốn hoàng thượng tứ hôn, mà phải người muốn lấy không phải là hoàng thất cùng thái tử, mà là Dung Phong – hậu nhân không nơi nương tựa của chi thứ Vinh vương phủ – Văn Bá Hậu phủ đã bị diệt môn. Tuyết Sơn Phái mặc dù thần bí lợi hại, nhưng cũng chỉ một mình Tuyết Sơn lão nhân, Dung Phong trừ một thân võ công giỏi ra, thật không có nửa phần khiến người ta xem trọng. Cho dù võ công hắn tốt, đoạt được võ trạng nguyên ngày hôm nay thì thế nào? Không có bối cảnh gia đình ở phía sau để dựa vào, trên quan trường cũng khó mà thuận lợi. Chẳng phải chính là cái thùng rỗng? Cho dù có Cảnh thế tử giúp đỡ một tay, nhưng Cảnh thế tử có thể sống mấy năm? Đâu so được với gả vào phủ thái tử, chờ đến một khi thái tử đăng cơ vào cung làm hậu tôn quý?
Tất cả mọi người cho là Vân Thiển Nguyệt điên rồi!
“Thiển Nguyệt, hôn nhân đại sự sao có thể đùa. . . . . .” Thân thể Vân vương gia khẽ run, sợ hoàng thượng giận dữ đánh Vân Thiển Nguyệt vào thiên lao, đánh vào thiên lao còn dễ nói, nếu mà xử tử tại chỗ, vậy chẳng phải là hắn lại mất đi nữ nhi vừa tỉnh ngộ này.
“Phụ vương, con không đùa.” Vân Thiển Nguyệt trịnh trọng nhìn Vân vương gia, sắc mặt thật tình, “Nếu là thật sự gả cho Dung Phong, con dám cam đoan, cuộc đời này con sẽ không hối hận.”
Thân thể Dung Phong chấn động, kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cũng nghiêng đầu nhìn Dung Phong, nở nụ cười với hắn, đối với hắn cười hạ xuống, rực rỡ như ráng chiều.
Vân Vương gia đã hoàn toàn không nói nên lời. Nữ nhi này của hắn từ nhỏ đã có chủ định, một khi đã làm liền đi tới cùng, chỉ cần là chuyện nàng nhận định, nàng không đụng vào tường thì không quay đầu lại. Giống như là đối xử với Dạ Thiên Khuynh. Cũng chính vì như vậy, nhiều lần nàng ngỗ nghịch hắn, mới để cho hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trái tim băng giá, xa lánh nàng, hôm nay hắn biết rõ hơn ai hết, nữ nhi này thật sự muốn gả cho Dung Phong. Hắn không khỏi âm thầm hối hận, chẳng lẽ là do tác dụng của cuộc nói chuyện hôm qua kia? Nếu là sớm biết hôm nay không đợi hoàng thượng ra tay, cái tiểu nha đầu cho ra tiết mục phi khanh không gả (không phải chàng không lấy chồng), hôm qua dù thế nào hắn cũng sẽ không nói nàng một trận như vậy.
“Thiển Nguyệt, đừng quấy nữa! Phụ vương nói đúng, hôn nhân đại sự sao có thể đùa? Ngươi và Dung Phong hôm nay mới gặp mặt lần đầu, không hiểu rõ nhau, không được đùa trẻ con.” Vân Mộ Hàn lạnh giọng không rập khuôn như ngày thường, mà là chậm rãi khuyên nhủ.
“Vừa gặp mặt sợ cái gì? Rất nhiều vợ chồng trước đám cưới còn không hề gặp mặt đây! Không phải đều là liền khiêng kiệu hoa liền đưa vào cửa mới quen biết hiểu rõ nhau sao? Ta và Dung Phong ít nhất còn gặp mặt một lần đây!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân mộ Hàn, không cho là đúng, thấy hắn còn muốn mở miệng, nàng lập tức nói: “Ca ca, huynh và Thanh Uyển công chúa ngược lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ, hai nhỏ vô tư, ở chung mười mấy năm, cho tới bây giờ cũng không bồi dưỡng được tình cảm, hai người là muốn đề cập đến duyên phận , ta liền tin tưởng ta cùng Dung Phong có duyên phận này.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận