Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 118: 118

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 509 lượt xem
  • 2095 chữ
  • 2020-10-13 19:59:54

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bốn mắt nhìn nhau. Trong giây lát, ánh mắt Dung Phong rời đi, đồng thời cũng xoay người ra chỗ khác.

Mặc dù khoảng cách hơi xa nhưng Vân Thiển Nguyệt vẫn thấy rõ ràng sự thống khổ chợt lóe qua trong mắt hắn. Nàng hơi cong môi, có vẻ như thân thể này trước kia cũng có liên hệ khá sâu với Dung Phong. Rốt cuộc là mối liên hệ như thế nào? Nàng nhớ tới lời nói hôm đó.. đột nhiên cảm thấy lồng ngực nhói đau. Nàng đưa tay che ngực, khó hiểu nhìn mình.

Tầm mắt Dung Cảnh bỗng nhiên nhìn sang, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang ôm ngực của Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt đột nhiên như một vòng nước xoáy thâm sau, giống như muốn hút bàn tay đang ôm ngực của nàng vào.

Đau đớn kia chỉ là một cái chớp mắt, đợi Vân Thiển Nguyệt định thần lại muốn nghiền ngẫm thì nó liền biến mất. Nàng cố gắng tìm tòi trong kí ức nhưng cũng không phát hiện được gì, nàng thở dài, rồi ngẩng đầu lên. Chỉ thấy đối diện Dung Phong xuất hiện một người, là một nam tử tuổi xấp xỉ Dung Phong, nàng không nhận ra người này.

“Nhược mỹ nhân, ngươi cũng thật có bản lĩnh, lại đưa hắn trở về được. Vì thanh Toái Tuyết kia?” Dạ Khinh Nhiễm thấy Dung Phong xuất hiện thì ghé dát vào Dung Cảnh, thấp giọng hỏi.

Dung Cảnh liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, trầm mặc không nói.

Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, “Cho dù hắn là đồ đệ của Tuyết Sơn lão nhân thì sao chứ? Bổn tiểu Vương cũng không sợ hắn, nhất định ta sẽ thắng thanh Toái Tuyết về tặng Nguyệt muội muội thưởng thức.”

“Chỉ cần ngươi thắng hắn là được.” Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Ngươi cứ mở to mắt nhìn đi! Tất nhiên là bổn tiểu Vương sẽ thắng hắn. Dù sao võ công của ngươi cũng mất hết, đừng mơ tưởng đến Toái Tuyết nữa. Huyền Ca cũng không phải là đối thủ của ta.” Dạ Khinh Nhiễm tràn đầy tự tin, một bộ nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Tuy Toái Tuyết là đồ tốt nhưng cũng chỉ đứng thứ ba trong ba thanh kiếm nổi tiếng nhất thiên hạ mà thôi.” Dung Cảnh nói.

“Hai thanh kiếm đứng thứ nhất và thứ hai đã mất tích từ trăm năm trước. Chỉ cần hai thanh kiếm đó không xuất hiện thì Toái Tuyết chính là thánh kiếm trân quý nhất. Bổn tiểu Vương nhất định sẽ thắng nó vào trong tay.” Dạ Khinh Nhiễm khinh thường nói.

“Ừ. Hy vọng ngươi có thể thành công, không làm cho nàng thất vọng.” Dung Cảnh trầm lặng ném ra một câu.

“Tất nhiên rồi!” Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẫn nhìn về sân tỷ võ, ánh mắt và vẻ mặt có chút khác thường, theo tầm mắt của nàng nhìn lại thì thấy ánh mắt nàng chăm chú nhìn Dung Phong, không phải là ánh mắt trong suốt, tinh khiết lạnh nhạt như dĩ vãng, rốt cuộc đó là ánh mắt gì, hắn đoán không ra, nhưng lại cảm giác thấy điểm khác thường. Hắn thu hồi tầm mắt, nghi ngờ hỏi Dung Cảnh, “Nguyệt muội muội quen Dung Phong?”

“Ta không biết!” Dung Cảnh không nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhẹ giọng nói, “Người không biết nàng sợ là rất ít.”

Dạ Khinh Nhiễm ngẩn ra nhưng ngay sau đó bĩu môi, hừ Dung Cảnh một tiếng, “Chẳng qua là chỉ hỏi ngươi một chút thôi, sao ngươi lại phát nổ như pháo vậy? Người khác biết Nguyệt muội muội thì không lạ, ta chỉ thấy lạ là dường như Nguyệt muội muội biết tên tiểu tử kia. Không phải từ nhỏ hắn đã được đưa đến núi Thiên Tuyết, bái Tuyết sơn lão nhân làm sư phụ sao? Sao Nguyệt muội muội có thể biết hắn?”

“Vậy ngươi đi hỏi Nguyệt muội muội tốt của ngươi là sẽ biết thôi.” Giọng nói của Dung Cảnh vẫn nhàn nhạt, như thờ ơ. Nhưng cẩn thận nghe thì vẫn thấy không giống như trước kia.

“Tất nhiên là ta sẽ đi hỏi, nhưng không phải là bây giờ.” Dạ Khinh Nhiễm không để ý tới Dung Cảnh nữa, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng nhìn chăm chú vào sân tỷ võ thì cũng làm theo.

“Trận đầu tiên, công tử Dung Phong phủ Văn Bá Hậu đấy với công tử Văn Thắng Pphur Văn tướng quân. Tỷ võ bắt đầu.” Trọng tài bên cạnh Tứ hoàng tử cao giọng hô lớn.

Tiếng trò chuyện nhỏ dần, mọi người ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn về phía đài tỷ võ.

Tiếng hô vừa dứt, hai người trên đài liền lập tức ra tay. Mọi người còn chưa nhìn rõ chiêu số như thế nào thì đã thấy công tử Văn Thắng phủ Văn tướng quân theo một đường cong xinh đẹp bay xuống dưới đài, lạ lùng là còn nhẹ nhàng rơi xuống đất, thân thể đã đứng vững nhưng ánh mắt vẫn còn mờ mịt nhìn đài cao, hoàn toàn không hiểu vì sao chỉ một chiêu mà đã bị người ta hạ đo ván.

“Tốt! Không hổ là hậu nhân của phủa Văn Bá Hậu.” lão Hoàng đế lớn tiếng khen ngợi.

“Đúng vậy! Thân thủ bậc này quả khó tưởng tượng.” Đức Thân vương cũng khen ngợi.

“Nửa chiêu định thắng thua, ra tay không làm người bị thương! Có phong phạm của bậc quân tử!” Vân Vương gia cũng khen theo.

“Năm đó, Văn Bá Hậu cũng là một vị quan tài hoa. Hậu nhân của hắn giỏi như vậy cũng không lạ.” Hiếu Thân Vương thấy mấy người nói, cũng muốn nói gì đó nhưng Dung Phong là họ hàng với Vinh Vương phủ, ông không thể tự khen được, chỉ có thể nói một câu như vậy.

“Quả nhiên là đồ đệ của Tuyết Sơn lão nhân.” Dạ Khinh Nhiễm cũng khen một tiếng. Trong lòng lại suy nghĩ, nếu là mình xuất nửa chiêu thì có thể ném tên tiểu tử phủ Văn tướng quân kia hạ đài hay không, vừa nghĩ thế liền thấy Văn Thắng kia chính là một tên ngốc, mình nhất định cũng có thể ném hắn đi.

Dung Cảnh sắc mặt nhàn nhạt, giống như tình thế này nằm trong dự đoán của hắn, không tỏ thái độ gì.

“Trận thứ nhất, công tử phủ Văn Bá Hậu thắng! Trận thứ hai, tiểu công tử Phượng Dương phủ Phượng lão tướng quân lên đài.” Trọng tài lại gào to một câu.

Trong đám người phía dưới có một người đi ra, phi thân lên đài, không đợi trọng tài nói bắt đầu, hắn đã ra chiêu trước. Chiêu thức tàn nhẫn nhắm trúng về mặt Dung Phong. Dung Phong nhẹ nhàng tránh thoát, ống tay áo nhẹ đung đưa, hắn chỉ cần vung tay áo lên, thân thể Phượng Dương lại nhẹ như liễu bay ra ngoài. Mọi người lại ồ lên kinh ngạc, đã thấy Phượng Dương bị ném xuống đài, chẳng qua lần này bị ném nặng hơn, hiển nhiên là do Dung Phong cố ý.

“Tốt!” lão Hoàng đế lại hô to một tiếng.

Đám người Đức Thân vương cũng đồng loạt gật đầu, lời tán dương dù không nói ra miệng nhưng trên mặt lại hiện rõ mồn một vẻ tán thưởng.

Mặc dù Vân Thiển Nguyệt đã mất hết võ công nhưng nhãn lực của nàng tốt hơn người bình thường nhiều. Nàng thấy Dung Phong ra tay đơn giản nhưng lại có thể nhẹ nhàng ném những người đó xuống đài, hai người kia ngay cả góc áo của hắn cũng không đụng vào được, hiển nhiên là nội lực của hắn rất cường đại.

“Trận thứ hai, công tử phủ Văn Bá Hậu thắng. TRận thứ ba, công tử phủ Binh Bộ Thị Lang Vương Thính Dịch lên đài.” Trọng tài lại hô lớn lần nữa.

Hắn vừa dứt lời, một nam tử hơi lớn tuổi bay lên trên đài tỷ võ.

Cũng giống như hai người trước, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị đánh xuống đài.

“Trận thứ ba, công tử phủ Văn Bá Hậu thắng. Trận thứ tư, Doãn công tử phủ Văn Xương quận lên đài.” Người trọng tài tiếp tục hô lớn. Phía dưới lại có người phi thân lên. Lại giống hệt những người đi trước, nhanh chóng bị đánh hạ đài.

“Trận thứ tư, công tử phủ Văn Bá Hậu thắng. Trận thứ năm…” Trọng tài cứ tiếp tục hô lớn.

Ngay sau đó một loạt động tác giống hệt nhau diễn ra, người vừa mới lên đài được chốc lát lại bị ném xuống.

Cứ có người lên đài là lại có người hạ đài. Thời gian hết một chung trà mà đã có hai mươi người bị đánh bại.

Trên lầu cao hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có lão Hoàng đế thỉnh thoảng trầm trồ khen ngợi một tiếng.

Lại qua khoảng nửa canh giờ, hơn trăm người đã bị Dung Phong đánh bại. Mà người trọng tài kia vẫn đang tiếp tục hô lớn, thế không ngừng lại. Trên đài tỷ võ, Dung Phong cũng không có bất kỳ dị nghị nào.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, ánh mắt dời từ trên đài xuống dưới đài, chỉ thấy một khoảng đông nghịt, ước chừng ngàn người. Nàng nghĩ, xa luân chiến như vậy, ngàn người đấu với một người như vậy thì sao có thể chịu được? Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía những người đang ngồi, tất cả mọi người không ai có dị nghị, ánh mắt lại liếc nhìn sắc mặt của Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm, hai người cũng không có ý kiến gì. Nàng mấp máy môi, quay đầu nói với lão Hoàng đế: “Hoàng Thượng dượng, không phải hắn sẽ phải thua đấy chứ? Người xem, phía bên dưới đông người như vậy, nếu cứ tiếp tục, dù hắn thắng thì cũng mệt chết rồi!”

Lời nói của Vân Thiển Nguyệt không nhỏ, tất cả mọi người trong lầu đều nghe được. Mọi người liền quay đầu nhìn về phía nàng.

Lão Hoàng đế cũng thu hồi tầm mắt, cười nói: “Đây là quy củ bao năm qua của đại hội Võ trạng nguyên, nam nhi đại trượng phu của Thiên Thánh ta không chỉ cần võ công mà còn cần thể lực. Nếu không kiên trì nối thì cũng không xứng làm Võ trạng nguyên.”

“Những năm trước cũng có nhiều người như vậy?” Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ.

Lão Hoàng đế ngẩn ra, lại nhìn về phía sân, rồi thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Năm trước thì chỉ khoảng một nửa chỗ này thôi.”

“Có thế chứ. Năm trước chỉ là nửa chỗ này, năm nay lại tăng gấp đôi nhân số. Việc này có vẻ không công bằng. Nếu thật sự khiến người thắng mệt chết… vậy chẳng phải Thiên Thánh ta bị mất đi một anh tài sao?” Vân Thiển Nguyệt nói.

Lão Hoàng đế cau mày, nhìn Dung Phong, giống như đang thật tình suy nghĩ lời Vân Thiển Nguyệt nói.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, quy của của đại hội văn võ đã được định ra từ trăm năm trước, chẳng lẽ ngươi muốn phá vỡ?” Hiếu Thân vương tuy cách xa nhưng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện với Vân Thiển Nguyệt, lời nói cũng truyền đến rõ ràng.

“Xin hỏi Hiếu Thân vương, quy củ là do ai định ra?” Vân Thiển Nguyệt hỏi ngược lại.

“Tất nhiên là do Thủy tổ gia.” Hiếu Thân vương nói.

“Thủy tổ gia cũng là người, không phải là thần, ngài cũng không thể ngờ tới chuyện của trăm năm sau. Nếu quy củ là do người định, vì sao không thể phá vỡ? Thủy tổ gia không có ở đây, người đang chấp chưởng Thiên Thánh giang sơn là Đương kim Hoàng Thượng, Hoàng Thượng dượng cũng là thiên tử một đời, tất nhiên là có quyền sửa đổi, hoàn thiên phương pháp tiến hành, thế mới có thể xây dựng tốt hơn cơ nghiệp của Thiên Thánh ta. Nếu cứ bảo thủ thì sao có thể khiến Thiên Thánh của chúng ta lớn mạnh? Chẳng phải sẽ giống hệt như thời Thủy tổ gia sao? Còn muốn nói cái gì mà phát triển lớn mạnh, phôn vinh giàu mạnh, xây dựng đại sự, tái hiện chiến công hiển hách?” Vân Thiển Nguyệt vốn không muốn ra mặt nhưng cái quy định này quá mức lạc hậu, bất công, nàng không chịu nổi nữa. Lại nói, cảm giác về Dung Phong trong lòng nàng còn chưa rõ ràng, có thể là cảm xúc của chủ nhân thân thể này lưu lại. Cho nên muốn giúp hắn thì sao chứ?

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top