Trong Thiển Nguyệt các, mấy người Triệu ma ma, Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ thấy Vân Thiển Nguyệt trở về đến tự nhiên là vui mừng không thôi. Nhưng thấy nàng gầy đi, khuôn mặt nhỏ xíu, tự nhiên tránh không được lại là một phen đau lòng. Hầm cách thủy thuốc bổ, làm dược thiện, đem đồ tốt nhất đều đem đến trên mặt bàn, làm tràn đầy một bàn đồ ăn lớn.
Vân Thiển Nguyệt nhìn xem mọi người đau lòng không thôi thần sắc dở khóc dở cười, giống như Dung Cảnh ngược đãi nàng. Nhưng mà những ngày này nàng quả thực gầy đi. Nàng khoát tay với mấy người, lại để cho mọi người ngồi xuống cùng nàng cùng ăn một chỗ, chính nàng như thế nào ăn được hết? Mọi người một phen chối từ, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống cùng ăn với nhau.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt đi Vinh vương phủ, tất cả mọi người ở Thiển Nguyệt các đều nặng nề không vui, nhất là Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ, ngày ngày ngóng trông tiểu thư trở về, hôm nay rốt cục tiểu thư đã về, tự nhiên là vui mừng không thôi, Thiển Nguyệt các trong lúc nhất thời hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.
Vân Thiển Nguyệt vừa ăn cơm vừa nghe đám Thải Liên nói những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây trong kinh thành.
Chuyện nổi nhất chính là Lãnh tiểu vương gia chặn đương muốn giết chết Thiển Nguyệt tiểu thư nhưng lại bị Cảnh thế tử ngăn cản, rất nhiều người dân trong kinh thành biết được chuyện này, dù sao hôm đó cũng là ở trên đường cái, nhưng cũng không có người dám lớn tiếng tuyên dương, chỉ thầm khen ngợi với nhau mà thôi. Mà nhưng gia tộc đức cao vọng trọng trong kinh thành giống như bịt tai cả đám, không người nào dám tấu trình lên trên, nên Hoàng thượng tất nhiên là không biết, có lẽ là Hoàng thượng cũng biết, cũng chấp nhận việc lén lút bàn luận. Nghe nói, hôm đó sau khi trở về, Lãnh tiểu vương gia bị phạt quỳ từ đường, nhưng trong phủ Hiếu thân vương cụ thể xảy ra những gì, không ai biết được, nói tóm lại, chuyện này không gây sóng gió gì.
Sự kiện thứ hai chính là thái tử Nam Lương Duệ sau khi say bất tỉnh nhân sự nửa tháng trời mấy ngày trước cuối cùng đã tỉnh lại, từ Linh Đài tự đi xuống, đến kinh thàng, Hoàng thượng an bài cho ở tạm tại hành cung Nam Lương. Duệ thái tử ngưỡng mộ Thiên Thánh phồn hoa, mỗi ngày đều dạo chơi trên đường, chủ yếu là nơi phong hoa tuyết nguyệt. Hắn phong lưu tuấn mỹ, một đôi mắt hoa đào đoạt lòng người, lại ôn nhu hòa nhã, nhất thời, tất cả các cô nương hoa lâu đều điên cuồng. Trong kinh, không ít các tiểu thư khuê các đã gặp mặt Duệ thái tử, thấy Duệ thái tử phong lưu, tư thế oai hùng cũng đem lòng thầm mến. Duệ thái tử ở Thiên Thánh mới chỉ mấy ngày, tư thái “cưỡi ngựa ỷ tà cầu, mã lâu hồng tụ chiêu”, vô cùng hào hoa phong nhã, lấn át không ít nam nhân khác, danh tiếng nổi bật, có một không hai.
Chuyện thứ ba chính là vào nửa tháng trước, nhị tiểu thư của Vinh Vương phủ Dung Linh Lan cùng tiểu Quận chúa phủ Hiếu thân vương Lãnh Sơ Li đánh nhau tranh giành tình nhân, Dung Linh Lan kéo rác da đầu của Lãnh Sơ Li, Lãnh Sơ Li lại cào chảy máu cổ Dung Linh Lan, hai cô nương máu nhiễm phủ thái tử. Trong lúc nhất thời trở thành chủ đề bàn tán của dân chúng kinh thành.
Chuyện thứ tư chính là, mấy người trước, Thanh Uyển công chúa nhảy hồ tự sát không thành, may mắn được thế tử Vân Vương phủ Vân Mộ Hàn kịp thời cứu lên. Mặc dù mạng không mất nhưng thân thể vẫn bị tổn hại, lại lần nữa nằm trên giường không dậy được, hết sức yếu ớt, lúc tỉnh lúc mê. Hoàng thượng lo lắng vô cùng, lệnh cho Vân thế tử Vân Mộ Hàn vào ở bên cạnh phủ công chúa, chăm sóc công chúa, tuy không hợp lễ nghi nhưng hạ nhân của Thiên Thánh những năm gần đây đều cho rằng hai người là quần anh tụ hội, những đại thần trong triều cũng không có người dâng sớ dị nghị.
Không chỉ có bốn sự kiện này mà còn có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt liên tiếp phát sinh, nghe lời kể của mấy người Thải Liên, Vân Thiển Nguyệt thỉnh thoảng lại cảm thán một tiếng, nửa tháng nay sống ẩn dật bỏ lỡ rất nhiều trò hay!
Giờ Tuất hai khắc, mấy người Thải Liên vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với Vân Thiển Nguyệt nhưng nghĩ tới ngày mai nàng muốn đi võ đài nhìn đại hội Võ trạng nguyên, sợ là phải dậy thật sớm nên cố gắng im lặng, lui xuống, Thiên Nguyệt các mới yên tĩnh trở lại.
Vân Thiển Nguyệt nằm trên giường, không thấy buồn ngủ, nghĩ lại những người đã gặp ban ngày một lần, đến tận đêm khuya mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, không cần người gọi, Vân Thiển Nguyệt tự giác thức giấc.
Đầu tiên là tập Thái Cực quyền một lần, sau đó lại dãn gân dãn cốt, cảm thấy thần thanh khí sảng, lại nghĩ, bất kể hôm nay xảy ra việc gì, cô nãi nãi nhất định sẽ xử lý hết, lão hoàng đế già kia tốt nhất đừng tính kế nàng, nếu không nàng sẽ mang thù đấy, sẽ đi trộm quốc khố rỗng của lão đấy.
Thải Liên đi vào giúp Vân Thiển Nguyệt tắm rửa thay quần áo một phen, chỉnh tề rồi lại ăn sáng, đang ăn thì Vân Mạnh vội vã chạy tới, người chưa thấy đâu mà đã thấy tiếng, rất có khí thế một tổng quản bận rộn của Vân Vương phủ, “Thiển Nguyệt tiểu thư, người đã chuẩn bị mọi thứ tươm tất chưa? Xe ngựa của Cảnh thế tử đã đợi ở cửa, thế tử và người sẽ cùng nhau vào cung.”
“Dung Cảnh? Hắn lại tới nữa sao?” Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, người này là âm hồn bất tán sao?
“Vân thế tử từ hoàng cung sẽ đến thẳng võ đài, quay trở về đón người thì quá phức tạp, nên tất nhiên là Cảnh thế tử tới đón người. Lão Vương gia và Vương gia cũng yên tâm hơn.” Vân Mạnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, cảm thấy mình như bị bán cho Dung Cảnh vậy.
“Tiểu thứ, người đi mau đi! Đừng để cho Cảnh thế tử chờ lâu.” Vâm Mạnh vội thúc giục.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt bước ra khỏi cửa phòng lại quay đầu lại dặn dò mấy người Thải Liên, “Các ngươi không cần đi theo ta, có đi cũng không được vào võ đài, tư vị phơi nắng rất không dễ chịu, cứ ở trong phủ đi!”
“Dạ, tiểu thư.” Thải Liên cũng biết những nơi đó không thể tùy ý, biết điều gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Thiển Nguyệt các, đi về phía cửa phủ.
Vân Mạnh cười đi sau Vân Thiển Nguyệt nửa bước, dặn dò nàng, “Tiểu thư, hôm nay không giống mọi hôm, người nhất định không được bướng bỉnh, thời thời khắc khắc phải ở bên cạnh Cảnh thế tử hoặc là thế tử nhà chúng ta, chớ chạy loạn khắp nơi.”
“Được, đã biết.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Vân Mạnh không nói thêm gì nữa.
Ra khỏi nội viện, từ xa Vân Thiển Nguyệt đã nhìn thấy, bên cạnh cỗ xe ngựa đen tuyền của Dung Cảnh còn một cỗ xe hoa lệ khác, nàng thấy Vân Hương Hà ăn mặc rực rỡ đứng trước xe ngựa của Dung Cảnh, hình như đang nói gì đó, mà rèm xe của Dung Cảnh lại không vén lên, nàng nhíu mày hỏi, “Mạnh thúc, nàng ta muốn đi đâu?”
“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư, Đại tiểu thư muốn tiến cung bái kiến Hoàng hậu nương nương, mấy ngày trước Đại tiểu thư nói muốn gặp Hoàng hậu nương nương, phái người đi xin ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, hôm nay Hoàng hậu nương nương cho nàng tiến cung.” Vân Mạnh thấp giọng nói.
“Ừ.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trong lòng hừ lạnh một tiếng, Vân Hương Hà đúng là một kẻ không biết an phận.
“Hoàng hậu nương nương mặc dù rất tốt với Thiển Nguyệt tiểu thư ngài nhưng đối với Đại tiểu thư cũng không tệ.” Vân Mạnh lại nhỏ giọng nói tiếp, “Phượng trắc phi vì ngài mà bị giáng xuống thị thiếp, sợ là Đại tiểu thư sẽ ghen ghét trong lòng, Thiển Nguyệt tiểu thư ngài sau này phải để phòng cẩn thận hơn. Hơn nữa mấy ngày này Đại tiểu thư rất chịu khó đi ra ngoài, những buổi tụ hội của tiểu thư các phủ Đại tiểu thư cũng chưa từng quên. Những năm này tiểu thư ngàu không thường lui tới những chỗ như vậy, cũng ít đi lại với các vị tiểu thư trong kinh thành, còn Đại tiểu thư lại rất được lòng những vị tiểu thư đó.”
“Ừ ta đã biết, đa tạ Mạnh thúc đã nhắc nhở.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Vân Mạnh không nói thêm nữa, hai người một trước một sau đi tới cửa.
Vân Hương Hà nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người lại, thấy Vân Thiển Nguyệt thì trong mắt hiện lên hận ý và ghen tỵ, nhưn vãn giả bộ dịu dàng bước tới, quan tâm hỏi, “Mấy ngày nay muội muội gầy đi nhiều quá.”
“Ta bị bắt ép học hành vất vả, gầy là đương nhiên. Đại tỷ tỷ ăn no uống say, có vẻ đẫy đà hơn.” Vân Thiển Nguyệt cũng cười vô cùng tươi tắn. Giả bộ sao? Ai không làm được chứ?
Mặt Vân Hương Hà cứng đờ, theo bản năng đưa tay sờ mặt, nàng đẫy đà sao? Béo ra?
Vân Thiển Nguyệt như nghe thấy từ trong xe truyền ra một tiếng cười nhẹ, nàng âm thầm hừ một tiếng, không để ý tới Vân Hương Hà nữa, nhấc chân đi tới xe của Dung Cảnh, không khách khí nhấc màn xe chui vào.
Vân Hương Hà lấy lại được tinh thần thì chỉ còn nhìn thấy một góc áo của Vân Thiển Nguyệt, rèm che đã hạ xuống, nàng vẫn không được ngắm nhìn dung nhan của nam tử trong xe, trong bụng không khỏi thầm hận. Tại sao Vân Thiển Nguyệt lại được ngồi xe của Cảnh thế tử? Hơn nữa lại còn tự nhiên như thế?
Vân Hương Hà vừa muốn mở miệng nói gì đó lại nghe thấy Vân Mạnh hướng về phía xe ngựa của Dung Cảnh cười nói, “Cảnh thế tử, ngài nhất định phải trông chừng tốt Thiển Nguyệt tiểu thư nhà chúng ta nhẽ, lão Vương gia nói, tiểu thư đi theo ngài khiến người rất yên tâm.”
“Mạnh thúc yên tâm, ta nhất định sẽ trông nàng thật tốt, không để cho nàng chạy loạn.” Giọng nói của Dung Cảnh ôn nhuận.
“Ai chạy loạn? Ta không cần ngươi trông coi.” Vân Thiển Nguyệt bất mãn hừ một tiếng.
“Ngươi vẫn không làm cho người khác bớt lo. Nếu có thể lựa chọn, ta cũng không muốn đi với ngươi.” Dung Cảnh như bất đắc dĩ thở dài, phân phó Huyền Ca: “Lên đường thôi.”
“Dạ, thế tử.” Huyền ca vung roi, xe ngựa rời khỏi Vân Vương phủ.
Vân Mạnh cười hì bì nhìn xe ngựa rời đi, xoay người vào phủ bẩm báo lại cho lão Vương gia.
Vân Hương Hà nắm chặt tay, suýt bật máu, môi cũng bị nàng cắn dập nát. Nàng đứng trước cửa xe ngựa của Cảnh thế tử, nói rất lâu nhưng Cảnh thế tử cũng không đáp lại một lời, mà Vân Thiển Nguyệt ở trước mặt Cảnh thế tử vô lễ như thế, Cảnh thế tử không những không trách mà còn ôn nhu trả lời nàng ta, thực làm cho người ta oán giận. Đôi mắt nằm nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa đen tuyền đang rời đi, nếu ánh mắt cũng có thể hóa thanh kiếm nhọn, sợ rằng chiếc xe ngựa kia sớm đã bị đâm thủng.
“Tiểu thư…” Tỳ nữ thiếp thân của Vân Hương Hà thấy thần sắc của nàng thì chỉ cảm thấy run rẩy cả người, khẽ gọi một tiếng.
Vân Hương Hà thu hồi thần sắc vặn vẹo, xoay người lên xe ngựa. Tỳ nữ của nàng cũng lập tức kên xe, xe ngựa hoa lệ rời khỏi cửa Vân Vương phủ đi về phía Hoàng cung.
Trong xe ngựa của Dung Cảnh, sau khi lên xe, Vân Thiển Nguyệt vẫn nhìn chăm chú Dung Cảnh, thấy hắn hình như cũng gầy đi, bĩu môi, cười nhạo: “Đi đâu? Hẳn là không làm được chuyện gì tốt rồi. Cả người đều gầy đi. Dễ khiến người ta nghi ngờ ngươi đi đến “nơi đó” chơi bời, cạn kiệt sức lực.”
Dung Cảnh liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, nhướn mày, “Ta để ngươi vào Thư phòng của ta, nửa tháng nay ngươi mất ăn mất ngủ mà chỉ vào đầu được những tư tưởng xấu xa này thôi sao? Ta thật hoài nghi có thật ngươi đã đọc hết những sách kia không.”
“Tất nhiên là đã đọc hết rồi, tàng thư các của ngươi chẳng qua cũng chỉ thế thôi, đối với thiên tài như ta chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi. Không ngờ phải không? Bổn cô nương đã xem hết, có muốn ta đọc thuộc lòng cho ngươi nghe không?” Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhướng mày.
“Ta thấy ngươi chỉ đọc qua loa mà thôi. Bản lĩnh cũng chỉ có đọc qua không quên mà thôi.” Dung Cảnh xem thường.
Vân Thiển Nguyệt đã lãnh giáo sự độc miệng của người này, hôm nay tất nhiên sẽ không vì một câu châm biếm như vậy mà tức giận, nàng hừ một tiếng, “Đó là do ngươi ghen tỵ.”
“Được, cứ coi như ta ghen tỵ. Bây giờ ta sẽ hỏi đố ngươi, được chứ?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lóe sáng, cười hỏi.
“Cứ tự nhiên.” Vân Thiển Nguyệt xoa xoa tay, không tin người này có thể gây khó dễ cho nàng.
“Con gà mái cuối cùng nhà Trương viên ngoại rốt cục là do ai trộm? Ngươi có biết không?” Dung Cảnh ấm giọng hỏi.
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, con gà mái cuối cùng nhà Trương viên ngoại rốt cục là do ai trộm?Sao nàng biết được? Trương viên ngoại? Nàng ngơ ngác nhìn Dung Cảnh, quát lên: “Ngươi hỏi vớ vẩn gì vậy?”
“Tập truyện ‘Chuyện vui nhà Trương viên ngoại’ tập thứ mười ba, trang cuối cùng, viết về kẻ trộm con gà mái cuối cùng nhà Trương viên ngoại. Ngươi không đáp được còn dám nói xem hết rồi?” Dung Cảnh cười như không cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, chậm rãi mở miệng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận