Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 109: 109

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 504 lượt xem
  • 2395 chữ
  • 2020-10-13 19:34:30

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vân Thiển Nguyệt thấy thần sắc nam tử kia không đúng, thầm kêu một tiếng nguy, nàng dường như nói sai rồi.

Ở Thiên Thánh triều không nhận ra thân thể này của nàng sợ là rất ít, mà nàng hiện tại mới đến đây có mấy ngày, người quen biết có thể nói là le que không có mấy. Nàng nói một câu như vậy, chẳng phải là nói cho hắn biết mình chân chính không phải là Vân Thiển Nguyệt sao? Nhưng lời đã ra khỏi miệng cũng thu không trở về được. Nàng chỉ có thể nhìn nam tử, dù sao linh hồn nhập vào thân thể, loại chuyện kỳ diệu này không có Linh ẩn thần côn vạch trần nàng, thì người khác cho dù nghi ngờ cũng không có chứng cớ, không làm gì được được nàng.

Nam tử kia run run thân thể xong, thì nhìn Vân Thiển Nguyệt, mâu quang xẹt qua một tia đau nhói.

Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, trên mặt cũng không có phản ứng gì, thản thản nhiên nhiên mà nhìn nam tử. Thấy có mấy phần giống như Dung Cảnh, xem ra là huynh đệ của Dung Cảnh. Bất quá hôm đó ở biệt viện phía sau núi Linh Đài Tự nàng cùng Dung Cảnh được cứu ra ngoài cũng không có nhìn thấy nam tử này.

Nam tử tựa hồ chịu không nổi ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, nên chậm rãi dời đi tầm mắt, nhìn về phía nơi khác. Trong ánh mắt một ít đau nhói chợt lóe rồi biến mất, trầm mặc không nói. Cũng không trả lời Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, nghĩ tới người nhà của Dung Cảnh cũng giống hắn, đều là quái vật mắt cao hơn đầu. Nàng cũng lười để ý tới nữa, thu hồi tầm mắt tiếp tục xem sách.

Lúc này phía ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vả của Thanh Thường, ngay sau đó là giọng nói cung kính của nàng truyền đến, “Là phong công tử tới rồi sao? Thế tử đã căn dặn chúng ta, nói ngài sẽ đến, nô tỳ cho là ngài hơn mười ngày trước nên đến rồi. Không ngờ hôm nay mới đến.”

Phong công tử? Vân Thiển Nguyệt tâm tư vừa chuyển động, nhớ tới hôm đó lúc nàng theo Dung Cảnh vào Vinh vương phủ tựa hồ có nghe qua Dung Cảnh nói Dung phong sắp tới .., xem ra chính là người này.

“Ta tên là Dung phong. Thiển Nguyệt tiểu thư. . . . . . Quả nhiên là quý nhân hay quên chuyện. Chúng ta mấy năm không gặp mà thôi, ngươi liền không nhớ được ta sao? Hay là nói tên ta không đáng giá được ngươi đi nhớ kỹ?” Nam tử không đáp Thanh Thường…, đột nhiên mở miệng. giọng nói của của hắn là cái loại trầm trầm như trong sương mù, tựa hồ như từ bên ngoài bay tới.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, chợt quay đầu lại.

Nam tử không nhìn nàng, bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài, cước bộ thay đổi so với lúc đến, có chút lảo đảo.

Vân Thiển Nguyệt mở trừng hai mắt, có chút ngẩn ngơ, đây là cái tình huống gì?

Thanh Thường đang đi tới cửa thư phòng, thì Dung phong đi ra ngoài nàng suýt nữa cùng hắn đụng vào nhau. Vội vàng né tránh, thấy sắc mặt Dung phong trắng bệch, không tốt, nàng cả kinh, nóng lòng kêu: “Phong công tử?”

Dung phong nhìn Thanh Thường một cái, cũng không nói chuyện, mủi chân điểm nhẹ, trong nháy mắt thân ảnh liền biến mất.

Thanh Thường sửng sốt, lần nữa giương mắt thì không còn thấy bóng dáng Dung phong đâu cả, nàng quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt ở bên trong phòng đọc sách, thấy nàng cũng mang vẻ mặt ngẩn ngơ, thì không khỏi hỏi: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Phong công tử làm sao vậy?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Ta cũng không biết.”

“Từ trước cho tới bây giờ Nô tỳ chưa từng thấy thần sắc Phong công tử thất thố như vậy. Phong công tử mặc dù so với Thế Tử gia nhỏ hơn một tuổi, nhưng ngôn hành cử chỉ có đôi khi so với Thế Tử gia còn muốn chững chạc hơn. Thế tử luôn cười nhạo hắn tiểu lão đầu. Hôm nay phong công tử thất thố như vậy, thật là hiếm thấy. Tất nhiên là đã có chuyện gì đó xảy ra.” Thanh Thường nghi ngờ nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Thiển Nguyệt tiểu thư, phong công tử đi vào nói gì sao? Nô tỳ mới vừa nghe nói thế tử nhà ta đã trở lại, vừa mới rời đi một lát.”

“Ta chỉ hỏi hắn tên gọi là gì, thì hắn đã đi.” Vân Thiển Nguyệt nhớ tới một câu nói kia của Dung phong, thì cố kìm chế ý nghĩ quái dị từ đáy lòng toát ra , vô tội mà lắc đầu, “Đoán chừng là hắn sợ thấy người lạ. Đúng rồi, ta vừa báo tên của mình, là bị ta hù dọa chạy đi?”

“Phong công tử sao lại sợ người lạ chứ? Thiển Nguyệt tiểu thư tốt như vậy, đâu có đáng sợ? Hẳn là có chuyện gì đó.” Thanh Thường cười lắc đầu, suy nghĩ nữa cũng không thể hiểu được nên không tìm tòi nghiên cứu nữa, đi tới đối với Vân Thiển Nguyệt hỏi thăm: “Thiển Nguyệt tiểu thư, người xem xong chưa? Thế tử hôm nay mới vừa vào phòng của hắn, ngài có muốn đi qua không?”

“Ta còn không có xem xong, ngươi đi qua trước đi.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.

Thanh Thường đáp một tiếng, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn còn mấy quyển sách nhỏ dư lại, không có tâm tư xem tiếp, nhàm chán ném sách qua một bên cẩn thận suy nghĩ, trong đầu trừ trí nhớ kiếp trước của nàng cùng kiến thức hôm nay tiếp thu từ những quyển sách này ra thì không có cái gì khác. Nàng thở dài, nghĩ tới chẳng lẽ chủ nhân là thân thể này đã có một khoản phong lưu ngang trái? Không phải là nàng nghĩ xấu xa, mà là câu nói kia của Dung phong làm cho nàng không nghĩ như vậy cũng không được?

Dung phong nói mấy năm không gặp. . . . . . Nói cách khác bọn họ đã quen biết .

Vân Thiển Nguyệt cảm giác đầu có chút hơi đau , lấy tay đở lấy cái trán, lập tức dừng lại ý nghĩ tìm tòi nghiên cứu. Thích làm sao thì làm, nàng đã không phải là Vân Thiển Nguyệt trước kia nữa, tự nhiên không cần vì thế mà thấy gút mắt. Nghĩ đến chỗ này, thì thích thú đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, nhấc chân hướng cửa thư phòng đi tới.

Vừa đi đến cửa, thì thấy Thanh Thường vừa vội vừa gấp đi tới, nhìn thấy nàng lập tức nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, thế tử nhà ta nói ngài không cần xem nữa. Đại quản gia của Vân Vương Phủ tới đón ngài trở về, lúc này xe ngựa đã chờ ở cửa, nói sắc trời đã muộn, ngài không cần cùng hắn cáo từ, hiện tại trở về đi thôi.”

Vân Thiển Nguyệt cước bộ dừng lại, nhìn về phía gian phòng của Dung Cảnh , chỉ thấy nơi đó cũng không có thắp đèn, màn che đã kéo lại, mơ hồ có một thân ảnh đang đứng ở phía trước cửa sổ. Nàng thu hồi tầm mắt, gật đầu, “Tốt, ta đi về trước.”

“Nô tỳ đưa người đi ra ngoài.” Thanh Thường vội vàng ở phía trước dẫn đường.

Vân Thiển Nguyệt cũng không trì hoãn nữa, nhấc chân đi ra ngoài.

Ra khỏi Tử Trúc Lâm, chỉ thấy ở đình nghỉ mát cạnh cầu treo có hai công tử trẻ tuổi đang ngồi, chính là hai người hôm đó nàng vừa đi vào cửa nhìn thấy , cũng là huynh đệ của Dung Cảnh . Nàng làm như không thấy, để Thanh Thường dẫn lên cầu treo.

Khi còn cách chỗ ngồi trong đình nghỉ mát có mấy bước khoảng cách, thì thấy hai người trong đình nhất tề đứng lên, hướng về phía nàng lịch sự thi lễ, “Tại hạ Dung Dực, tại hạ Dung Triết, Thiển Nguyệt tiểu thư hữu lễ.”

“Chào hai vị công tử.” Vân Thiển Nguyệt từ trước đến giờ là người khác đối với nàng khách khí nàng khó mà đối với người ta mặt lạnh, trừ Dạ Thiên Khuynh. Nàng đối với hai người họ gật đầu, cước bộ cũng không ngừng, tiếp tục hướng đi về trước mà đi.

Dung Dực cùng Dung Triết hiển nhiên không có ngờ tới Vân Thiển Nguyệt sẽ cho bọn họ vẻ mặt ôn hoà, trong lúc nhất thời trên mặt đều bị lây sắc mặt vui mừng. Bọn họ không dám xông vào Tử Trúc Lâm, ở chỗ này trông chờ nửa tháng mới chờ được Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, thì làm sao dễ dàng để cho nàng rời đi, vội vàng ngăn cản cước bộ của nàng, “Thiển Nguyệt tiểu thư xin dừng bước, ngồi xuống uống một chén trà nhé?”

Vân Thiển Nguyệt dừng lại bước chân, lắc đầu, “Ta không khát.”

Hai người sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết lại dùng cái lý do gì để giữ người ta lại.

Thanh Thường cố nín cười, nhìn hai người nói: “Hai vị công tử muốn muốn mời Thiển Nguyệt tiểu thư uống trà đã không chọn đúng lúc, hiện tại xe ngựa của Vân Vương Phủ đã chờ ở cửa, sắc trời cũng đã tối, Thiển Nguyệt tiểu thư nóng lòng trở về. Các ngài nói xem, nàng còn có thời gian ngồi xuống uống trà sao?”

“Vậy hãy để cho xe ngựa Vân Vương Phủ chờ thêm chốc lát.” Dung Dực lập tức nói.

“Không sai.” Dung Triết cũng lập tức gật đầu.

Hôm nay ở khoảng cách gần, bọn họ nhìn Vân Thiển Nguyệt, càng cảm thấy nàng thanh lệ thoát tục, xinh đẹp không gì sánh được. Sắc trời hoàng hôm, đem một thân tử y quý giá của nàng càng thêm nỗi bậc, dung nhan tuyệt mỹ, sau lưng nàng là Tử Trúc Lâm, nên nàng giống như là từ trong bức tranh đi tới. Để cho hô hấp hai người họ cũng không tự giác mà nhẹ đi.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đây chính là bắt chuyện trong truyền thuyết sao. Khóe miệng nàng kéo ra.

Thanh Thường lập tức lại nói: ” Đại tổng quản Vân Vương Phủ chờ chốc lát cũng không có gì, chỉ sợ là Lục công công bên cạnh hoàng thượng nhưng sẽ đợi không được. Hai vị công tử mau mau nhường đường. Nếu như bị Lục công công biết là nhị vị các chặn Thiển Nguyệt tiểu thư lại để cho hắn chờ lâu, sợ là hắn sẽ giận hai vị . Người truyền tin đến nói, Lục công công đang chờ ở Vân Vương Phủ để truyền lại thư nhắn nhủ của hoàng thượng với Thiển Nguyệt tiểu thư.”

Hai người kia vừa nghe, lập tức nhường đường.

Vân Thiển Nguyệt cũng không để ý tới hai người, cất bước đi qua đình. Được Thanh Thường phụng bồi, rất nhanh liền ra cửa Vinh vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt đi xa rồi, Dung Dực cùng Dung Triết còn dời không ra tầm mắt.

Không lâu lắm, có hai tiểu nha đầu sóng vai đốt đèn lồng đi tới, trong đó một tiểu nha đầu nhìn thấy Dung Dực thì hành lễ, trước mở miệng, “Nhị công tử, nhị thiếu phu nhân lệnh nô tỳ tới mời ngài trở lại viện.”

“Tam công tử, Tam Thiếu phu nhân cũng phái nô tỳ vội tới truyền lời với ngài, nói hôm nay đã làm cho ngài món ăn mà ngài thích nhất, mời người đi qua dùng bữa.” Một người tiểu nha đầu khác hướng về phía Dung Triết hành lễ xong, cũng lập tức nói.

Hai người lúc này mới thu hồi tầm mắt, trong mắt nhất tề hiện lên cảm xúc phiền não, cùng nhau khoát khoát tay, “Nói cho nàng biết, hôm nay không qua. Ta còn có chuyện.”

“Nhị công tử? Này. . . . . .”

“Tam công tử, Tam Thiếu phu nhân đã chờ ngài lâu rồi, ngài không đi vậy. . . . . .”

“Không đi thì không đi, có thể thế nào? Nhanh chóng rời đi đi.” Dung Dực cùng Dung Triết mặt lạnh xuống phất tay đuổi người.

Hai tiểu nha đầu liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể xoay người rời đi. Trong lòng nghĩ tới nhị thiếu phu nhân cùng Tam Thiếu phu nhân lúc này, sợ là lại muốn phát giận rồi. Liên tiếp nửa tháng nay hai vị công tử đều canh giữ tại chỗ này cái gì cũng không làm. Lúc trước các nàng cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, sau lại rốt cục hỏi thăm được thì ra Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ tiến vào Tử Trúc Uyển. . . Hai vị công tử này cũng không chịu suy nghĩ, bọn họ đều đã có gia đình, có thê thiếp, sao còn có thể cưới Thiển Nguyệt tiểu thư vào cửa? Cho dù Thiển Nguyệt tiểu thư hành động không hợp, danh tiếng dơ bẩn, nhưng cũng là đích nữ của Vân Vương Phủ, đổi phiên ai cũng không tới phiên hai vị công tử này. Không biết hai vị công tử này làm sao lại đột nhiên cùng bị điên, mê luyến Thiển Nguyệt tiểu thư thế?

Hai tiểu nha hoàn đi xa rồi, Dung Dực cùng Dung Triết thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn nhau, thở dài một tiếng, cùng ngồi xuống.

“Nhị ca, ta xem chúng ta không nên uống trà nữa, hôm nay uống rượu đi.” Dung Triết nói.

“Ngươi nói rất đúng. Sớm không biết thì ra là Thiển Nguyệt tiểu thư. . . . . . tốt đẹp như thế, nếu là sớm biết, vi huynh tất nhiên sẽ không lấy vợ sớm như vậy.” Dung Dực chán nản nói.

“Mỹ nhân như thế, nếu là có thể nhất thân phương trạch, cũng không uổng cuộc đời này.” Dung Triết tiếc hận nói.

“Hừ, tiện nghi nhân kia, mấy ngày nay đều ở trong viện của hắn, sợ rằng nàng hiện tại đã sớm không sạch sẽ.” khẩu khí của Dung Dực giống như là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.

Dung Triết hướng Tử Trúc Lâm nhìn thoáng qua, hừ một tiếng, “Hắn còn có thể sống mấy năm chứ? Chờ xem đi.”

Dung Dực cũng hướng Tử Trúc Lâm nhìn thoáng qua, cũng hừ một tiếng, ” Vinh vương phủ này đúng là nên đổi chủ nhân rồi.”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top