Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 107: 107

Hoàn Khố Thế Tử Phi (Dịch)

  • 520 lượt xem
  • 2452 chữ
  • 2020-10-13 19:33:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng trong nội tâm không thoải mái, hỏi: “Làm sao ngươi biết ta đã gặp qua là không quên được?”

Dung Cảnh mắt phượng chớp chớp, “Còn nhớ rõ ván cờ ở Hương Tuyền Sơn kia sao? Nếu ngươi không có bản lĩnh đã gặp sẽ không quên, làm sao có thể thắng ta uống một chén rượu?”

Hóa ra là sai ở đó! Rượu chết tiệt, quả nhiên là uống rượu hỏng việc. Vân Thiển Nguyệt tức giận nói: “Nửa tháng thì nửa tháng! Ta đồng ý. Nhưng ta không cam đoan sẽ đọc hết toàn bộ, chỉ có thể đọc được bao nhiêu thì sẽ đọc bấy nhiêu. Ta đi ra ngoài tuyệt đối sẽ không làm hỏng thanh danh của ngươi.”

“Tốt! Nếu là ngươi lười biếng cố ý xem không hết, chắc chắn ta sẽ biết. Đến lúc đó mười hai tượng Phật vàng kia của ngươi xem như là của ta. Nếu ngươi đau lòng thì tốt nhất đừng biếng nhác.” Dung Cảnh lúc này thống khoái gật gật đầu, không có chút nào dự kiến cười cười, đứng dậy, đối với nàng nói: “Ngươi bắt đầu đọc từ giờ đi! Cần cái gì thì gọi Thanh Thường hoặc là Thanh Tuyền ở ngoài là được.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng. Cái gì là giai cấp địa chủ? Chính là đây!

Dung Cảnh chậm rãi đi xuống bậc thềm ngọc, cũng không quay đầu, chốc lát đã ra khỏi thư phòng.

Vân Thiển Nguyệt vẫn nằm im ở trên nhuyễn tháp, trợn mắt trừng trần nhà, nửa ngày sau, nàng bất đắc dĩ ngồi dậy, kiếp trước là cô nhi, không cha mẹ dựa vào, nàng gian khổ học tập khổ đọc hai mươi năm thì thôi. Ai kêu số mệnh không tốt chứ! Ai ngờ kiếp này lại là thân thể tiểu thư, số mệnh nha hoàn, vẫn phải khổ học, có ai xui xẻo như nàng không? Lầm bầm, lầu bầu nửa ngày, nàng vẫn đi xuống dưới. Mười hai tượng Phật vàng kia nàng vất vất vả vả mới dấu được, tất nhiên không thể để cho tên gia hỏa lòng dạ hiểm độc kia một mình chém giã được.

Lúc Vân Thiển Nguyệt đi vào cái gian đựng đầy sách kia, Dung Cảnh đã sớm đi ra. Nàng theo hàng thứ nhất cầm lấy một quyển sách, run rẩy, là một bản thánh sử chí, nàng nắm ở trong tay, nói với bên ngoài, “Lấy một nhuyễn tháp đến đây cho ta!”

“Vâng, Thiển Nguyệt tiểu thư!” Thanh Tuyền ở bên ngoài lên tiếng, tiếng bước chân đi xa.

Vân Thiển Nguyệt mở quyển thứ nhất ra, bắt đầu lật xem.

Không bao lâu Thanh Tuyền mở cửa, đem một nhuyễn tháp đặt ở bên cửa sổ, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng rõ ràng cầm sách đọc, không khỏi sửng sốt một chút, nhỏ giọng lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai trang, phát hiện mình còn không có xem đã mặt cái trang kia trong đầu tựu tự động hiện ra nội dung phía dưới, nàng lật qua đi chỗ đó trang trang kế tiếp nội dung quả nhiên cùng nàng trong đầu suy nghĩ vừa sờ đồng dạng. Không khỏi thầm kinh dị, nàng lật giấy rất nhanh, quả nhiên chưa đợi nàng lật đến trang kia, trong đầu cũng đa xhieenj rõ nội dung của trang đó, không khác một chữ. Nàng đem sách khép lại, nhắm mắt lại, một quyển sách đã hình thành tại trong đầu.

Dường như không chỉ có cuốn sách này, phần bế tắc trong đại não nàng như được quyển sách này dẫn dắt mà mãnh liệt khơi thông, thi từ ca phú, kinh, sử, tử, tập, kỳ văn truyện ký, giang hồ chuyện lý thú, nhân văn địa lý, đồ văn giải thích, võ học loại, y học loại, dược học ở bên trong, độc thuật loại… Tất cả mọi thứ làm đầu nàng căng ra.

Vân Thiển Nguyệt đè nén sóng to gió lớn trongg lòng, cầm sách, dựa vào giá sách, ngồi xuống đất, nhắm mặt lẳng lặng tiếp nhận những kiến thức này, hình như nàng đã từng xem qua những quyển này.

Thời gian lẳng lặng mà qua, trong đầu nàng, thông tin vẫn tuôn chảy như dòng sông, không ngừng không nghỉ.

Vân Thiển Nguyệt yên lặng tiếp thu, nàng tinh tường biết rõ thân thể này đã từng học, ‘nàng’ mặc dù đã đi, nhưng là trong đầu những thứ này thật là giữ lại, từ lúc nàng đi vào thế giới này vẫn luôn kháng cự việc học chữ, cho nên những thứ ‘nàng’ đã học như bị niêm phong lại, lưu trữ trong kho. Hôm nay nàng nguyện ý học tập, đột phá, những thứ này tự nhiên sẽ xuất hiện.

Một bên tiếp nhận, một bên Vân Thiển Nguyệt thầm cảm thán, chủ nhân thân thể này đến cùng học được bao nhiêu thứ? Nhìn bao nhiêu sách? Ước chừng không ít hơn một nghìn quyển ở đây! Nàng nghĩ đến suy đoán của nàng quả nhiên đúng. Chủ nhân thân thể này quả nhiên không giống như đồn đãi, những lời đồn ‘nàng’ chữ to không hiểu, cái gì cũng đều không hiểu chẳng qua là bề ngoài mà thôi. Thật ra ‘nàng’ tài hoa đầy bụng, đọc đủ thứ thi thư.

Vân Thiển Nguyệt càng không ngừng thở dài, nguyên lai nữ tử này cùng kiếp trước của nàng đều là mệnh khổ, không thoát khỏi việc học tập vất vả. Có lẽ so với nàng còn khổ hơn, vì vậy thân thể tựa hồ ẩn nhẫn thật lâu, cũng ẩn dấu rất nhiều bí mật. Nàng hi vọng lần này có được những kiến thức đó có thể nhớ lại những kí ức được thân thể này giữ lại. Như vậy nàng có thể hiểu rõ ‘nàng’ đến cùng vì cái gì mà ẩn nhẫn ngụy trang như thế rồi.

Thời gian từng chút một đi qua, Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại tựa hồ đã quên sở hữu tất cả, chỉ còn lại đầy trong đầu đồ vật như nhớ chuyện xưa bình thường chiếu phim.

Cái chỗ thư phòng này không người tới quấy rầy, tĩnh lặng im ắng. Thậm chí toàn bộ trúc tía uyển đều tĩnh lặng im ắng.

Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi nàng không thể tiếp nhận được gì nữa, Vân Thiển Nguyệt mới mở to mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nồng đậm thất vọng. Nàng chỉ nhớ được nội dung những quyển sách thân thể này đã đọc trong những năm qua, vô luận nàng vất vả suy nghĩ như nào, nghĩ đến nỗi não và người đều đau đớn cũng vẫn không nhớ lại được chút nào.

Nàng thở dài, xem ra lúc này hẳn là cơ duyên, bởi vì nàng cố tình muốn đọc sách khiến cho trí nhớ của thân thể này xuất hiện, có nhớ được ra hết hay không hẳn là phải có cơ duyên. Nhưng như này cũng khiến nàng vui mừng rồi. Vốn cho rằng nửa tháng Dung Cảnh cho nàng chẳng đủa xem được hết chỗ sách này, không ngờ lại có thể đọc được hết.

Nàng cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, lại thấy trước mắt tối đen nhhw mực, lúc này mới sững sờ. Tối? Nàng đứng dậy, giật giật, mông tê mỏi, chân run run, nửa bước cũng không nhích được, xem ra là do ngồi lâu quá nên người cứng lại rồi, nàng chỉ còn cách đưa tay xoa bóp chân, nửa ngày mới đỡ, những vẫn nhũn cả người không đứng lên được, nàng gọi, “Thanh Thường! Thanh Tuyền?”

“Thiển Nguyệt tiểu thư, có nô tỳ đây này!” Bên ngoài truyền đến một tiếng kinh hỉ thanh âm.

“Hôm nay giờ nào rồi hả? Nửa đêm sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Bên ngoài không có thanh âm, tựa hồ bị nàng hỏi khó.

“Ngươi tiến vào, vịn ta dậy!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Thanh Thường lấy đèn lồng tiến vào, trong thư phòng nháy mắt sáng bừng. Nàng tới gặp Vân Thiển Nguyệt ngồi trên mặt đất, cả kinh, vội vàng buông đèn lồng tiến lên nâng dậy, trên người nàng dính một thân ban đêm khí lạnh, cho vân Thiển Nguyệt mát một cái giật mình.

“Thực xin lỗi a Thiển Nguyệt tiểu thư, nô tỳ đứng bên ngoài quá lâu mới lạnh như vậy.Nô tỳ trước đỡ ngài đến nhuyễn tháp.” Thanh Thường vội vàng nói xin lỗi.

“Ngươi ở bên ngoài chờ ta sao? Kỳ thật không cần vất vả, vất vả ngươi rồi.” Vân Thiển Nguyệt có chút áy náy nhìn Thanh Thường, gật gật đầu, “Ngươi vịn ta đi tới nhuyễn tháp, ta đoán chừng ngồi được quá lâu, cả thân thể đều cương rồi.”

“Vâng, nô tỳ đỡ ngài!” Thanh Thường gật gật đầu, vừa đỡ lấy Vân Thiển Nguyệt đi đến nhuyễn tháp vừa nói: “Ngài đâu chỉ là ngồi quá lâu? Thật sự là quá quá lâu rồi. Từ lúc ngài tiến vào thư phòng cho tới bây giờ đã ba ngày rồi. Nô tỳ muốn vào gọi ngài nhưng lúc trước thế tử nhà ta đã sớm nói, nếu ngài không ra lệnh, ai cũng không được quấy rầy ngài. Nếu không nô tỳ đã sớm chạy vào rồi.”

“Hả?” Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc, “Ngươi nói ta ở đây ba ngày rồi sao?”

“Đúng vậy! Nô tỳ không dám lừa gạt tiểu thư, thật sự là ngài đã vào được ba ngày rồi, bây giờ là đêm ngày thứ ba. Nói đúng ra thì ngài đã ở đây ba ngày ba đêm rồi.” Thanh Thường gật gật đầu, “Tiểu thư có lẽ là đọc sách xem quá nhập thần cho nên quên thời gian.”

Vân Thiển Nguyệt thổn thức một tiếng.

Thanh Thường không nói, đem Vân Thiển Nguyệt đỡ đến trên nhuyễn tháp, ngồi xổm người xuống, “Nô tài xoa chân cho tiểu thư a! Như vậy sẽ nhanh khỏi.”

“Tốt, cám ơn ngươi.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Tiểu thư khách khí! Là việc nô tỳ phải làm, ngài không phải cám ơn.” Thanh Thường cười lắc đầu, đôi tay vẫn xoa bóp cho Vân Thiển Nguyệt. Lực đạo của nàng không nhẹ không nặng, lại để cho Vân Thiển Nguyệt rất là hưởng thụ, cảm giác nhức mỏi tiêu tan.

Vân Thiển Nguyệt vẫn không thể tin được, “Ta thật sự đã ở đây ba ngày?”

“Tiểu thư đích thật đã qua ba ngày ở đây! Cơm ngài cũng không ăn, nước cũng không uống, nô tỳ mấy lần muốn vào gọi ngài nhưng lại sợ quấy rầy ngài cho nên vẫn đợi ở bên ngoai. Nếu đến ngày mai ngài cũng vẫn không gọi nô tỳ thì nhất định nô tỳ sẽ xông vào.” Thanh Thường nói.

“Ba ngày ngươi không ăn không ngủ a!” Vân Thiển Nguyệt áy náy càng đậm.

“Nô tỳ vẫn ngủ đấy chứ, Thanh Tuyền và nô tỳ hai người cắt đặt nhau hầu hạ ở bên ngoài, Buổi tối hắn đi ngủ nên nô tỳ mới đến.” Thanh Thường lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, lại hỏi, “Dung Cảnh đâu?”

” Thế tử có chuyện, không trong phủ, từ hôm thế tử đi ra khỏi thư phòng đã xuất phủ rồi, nô tỳ cũng không biết thế tử đi nơi nào, chỉ biết thế tử dặn dò không được quấy rầy tiểu thư.” Thanh Thường nói khẽ.

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, không nói nữa.

Thanh Thường cũng không nói thêm gì nữa.

Đã qua sau nửa ngày, Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, “Ta tốt rồi, ngươi đứng lên đi! Không cần xoa bóp.”

Thanh Thường đứng người lên, gặp Vân Thiển Nguyệt ngồi bất động, không muốn ăn cơm, nhẹ giọng hỏi thăm, “Tiểu thư, nô tỳ vẫn bảo Dược lão tại phòng bếp làm đồ ăn cho ngài. Ngài cùng nô tỳ đi chỗ ngài ở dùng bữa a!”

“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, đứng người lên.

Thanh Thường vội vàng ở phía trước dẫn đường, hai người ra thư phòng.

Bên ngoài gió nhẹ tĩnh lặng, đêm tối đen. Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ban đêm đen kịt, không có ánh trăng cũng không có sao, nàng thu hôi tầm mắt theo Thanh Thường về phòng mình.

“Thiển Nguyệt tiểu thư rốt cục đã đi ra, tiểu lão nhân dược thiện cho ngài.” Dược lão nghe thấy tiếng động từ trong phòng truyền ra, rõ ràng là chưa đi ngủ mà đang chờ Vân Thiển Nguyệt.

“Làm phiền lão.” Vân Thiển Nguyệt áy náy mà cười cười.

Dược lão cười ha hả đi phòng bếp.

“Thiển Nguyệt tiểu thư ngài không cần khách khí như vậy, lúc đi, thế tử nhà nô tỳ đã căn dặn chúng ta. Chăm sóc tốt cho ngài là bổn phận của nô tỳ.” Thanh Thường quay đầu cười nói với Vân Thiển Nguyệt. Nàng phát hiện Thiển Nguyệt tiểu thư không như tiểu thư khuê các khác, rất quan tâm hạ nhân, rất dễ nói chuyện, gần gũi với mọi người khiến người khác yêu quý.

” Thế tử nhà của ngươi là sợ ta lammf hắn mất mặt!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng. Nghĩ đến không biết chuyện gì đáng giá để người kia tự mình đi ra ngoài xử lý.

Thanh Thường nhẹ cười khẽ, cũng không nói gì.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Thường, cảm thấy tỳ nữ này của Dung Cảnh so với Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ không biết giỏi hơn bao nhiêu lần. Không ti không siểm, không nói nhiều lời, cũng không lắm mồm. Nàng cười hỏi: “Thanh Thường, ngươi lập gia đình chưa?”

Thanh Thường bước chân dừng lại, khuôn mặt được đèn lồng chiếu vào hơi hồng lên, đối với Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Còn chưa từng.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, không hề hỏi thăm nữa. Dù sao người ta cũng không phải người của nàng, có lập gia đình hay chưa cũng không liên quan đến nàng.

Hai người không nói lời nào, không bao lâu liền đi tới căn buồng phía đông, Thanh Thường vén rèm, đối với Vân Thiển Nguyệt khom người nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, chính là trong chỗ này.”

Vân Thiển Nguyệt bước đi vào. Trong phòng, rèm châu phỉ thúy, cửa sổ mành sa, trướng rủ nhẹ nhàng, lịch sự tao nhã mà không xa hoa, không kém gian phòng ở Vân Vương phủ bao nhiều. Nàng nhìn lướt qua, đi đến trước bàn ngồi xuống, thờ ơ hỏi thăm: “Cái nhà này của Thế tử nhà ngươi từng có nữ tử ở qua sao? Nếu không tại sao lại có một gian phòng như vậy?”

Thanh Thường đem đèn lồng dập tắt, cười lắc đầu, “Đây là mấy ngày trước đây biết rõ Thiển Nguyệt tiểu thư muốn tới, thế tử mệnh nô tỳ thu dọn! Trước kia gian phòng này là thư phòng nhỏ của thế tử. Nếu thế tử không muốn đến thư phòng kia thì sẽ đến nơi này.”

“À ra thế!” Vân Thiển Nguyệt mềm nhũn gục vào mặt bàn.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top