Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Thiếu Nhi
  3. Hoa Nắng (Hoa Xanh)
  4. Chương 6: Đoạn 3

Hoa Nắng (Hoa Xanh)

  • 240 lượt xem
  • 1891 chữ
  • 2023-06-26 08:58:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Em ngạc nhiên vô cùng, không hiểu suốt tháng nay ba me bận chuyện chi mà chả thấy ai đến đón em. Hơn ba lần chủ nhật em khóc không thành tiếng, em nuốt cơm chẳng vào. Tội nghiệp Hảo nó cứ lăng xăng quanh em :

- Nín đi, nín đi Trang, mi khóc làm tao ưa khóc theo quá.

Buổi trưa chờ đến quá giờ, em tuyệt vọng thay áo quần nằm trên giường khóc. Hảo ghé nằm bên cạnh thủ thỉ vào tai :

- Đừng thèm chờ, đừng thèm đợi nữa mi. Cứ chai lì như tao mà khỏe. Mi thấy không, suốt tháng suốt năm có ai thèm đến đón tao mô, rứa mà tao vẫn phây phây, vẫn yêu đời kinh khủng. Ông chú tao cứ đến tháng là cho người đem tiền đến đóng học phí, tiền ăn ở và cho tao vài ngàn để tiêu. Tao lớn lên tự nhiên như hạt đậu gieo vào môi trường đầy đủ chất dinh dưỡng thì nó nẩy mầm và vươn lên. Ông chú tao đã làm tròn bổn phận như lời ổng đã hứa trước giờ hấp hối của ba me tao, ổng hứa là ông sẽ bảo bọc cho tao đến khi tao có thể sống tự lập được. Tao chả cần tình thương của ai cả, bắt chước tao đi Trang, mi sẽ hết buồn liền.

Em nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của Hảo, em cũng muốn tỉnh bơ như nó lắm nhưng không được, em thương ba quá, em thương me quá. Em cần tình thương của ba me như cần dưỡng khí, con sắp tắt thở rồi, ba me ơi.

Hảo mất ba me hồi nó lên sáu, theo lời Hảo kể, ba me nó cùng bị thương nặng trong một vụ lật xe trên đèo, chú của Hảo cũng đi trên chuyến xe định mệnh đó, nhưng chú may mắn nên chỉ bị thương nhẹ. Do đó chú đã có mặt trước giờ phút lâm chung của ba me Hảo và đã nhận lời anh chị mình thều thào gửi gắm đứa con gái duy nhất của mình.

Em không trách sự vô tình của Hảo, vì em biết rằng, với tuổi lên sáu, khó mà giữ được những kỷ niệm hồng trong quá khứ, những lời ân cần, vòng tay phụ mẫu ôm ấp nâng niu. Khi bão tố đã nổi lên, cuồng phong đã lôi cuốn muôn dấu tích còn lại, Hảo thường tâm sự với em là nó chỉ còn nhớ mang máng ngày xưa ba me nó yêu nó lắm, thế thôi. Bây giờ có ai thương cũng quí, mà ai ghét cũng chẳng cần, đôi lúc nó nghĩ rằng, nó là cây cỏ, là hoa lá chứ không còn là người nữa.

Hảo vòng tay qua bụng em pha trò :

- Răng ? Chịu nín chưa cục “mít ướt” của tui ?

Em gượng vui với nó :

- Mi làm như tao ưa khóc lắm a. Chưa chi mà đã kêu người ta là "mít ướt" rồi.

Hảo rút vai :

- Xí, mi còn hơn mít ướt nữa đó, cứ như tao phây phây có khoẻ không.

Em ngập ngừng :

- Tao nhớ ba me tao quá đi.

Hảo trề môi :

- Ôi hơi sức đâu mà nhớ cho mệt, có ai nhớ đến mi mô.

Em nhắm mắt lại, Hảo chả bao giờ hiểu em. Tình cảm em hiện giờ đang dồi dào sôi động chứ đâu có nguội lạnh như nó được.

Hảo lay vai em :

- Trang, bộ mi ngủ hả, sắp đến giờ cơm rồi. Xuống ăn, tao đói bụng quá xá rồi đây nì.

Em uể oải ngồi dậy, Hảo kéo tay em lôi xuống lầu. Em lặng lẽ theo nó, hồn phân vân, tâm bối rối, chẳng lẽ em lại sắp bị bỏ rơi như Hảo thật sao.

Chiếc bàn ăn dài phủ khăn sọc xanh quen thuộc, những dĩa rau tươi, vài tô canh lớn, tiếng chén đĩa khua lóc cóc chẳng làm em nôn nao mặc dù từ sáng đến giờ em chưa có một chút gì lót dạ. Em ngồi xuống cạnh Tương Như, cô bé học lớp với Hảo, mới vào nội trú cách đây mấy ngày. Em khơi chuyện :

- Ngày ni không có ai tới đón Như à ?

Tương Như cười, hàm răng đều đặn trắng ngần :

- Chưa, tuần sau Như mới ra ngoài.

Em hỏi :

- Răng tự nhiên Như lại vô đây rứa, ở ngoài có vui hơn không ?

Tương Như kể lể :

- Tại vì hoàn cảnh chứ bộ, để Như kể Trang nghe hí, ba của Như là công chức, có giấy đổi vào Đà Nẵng, me của Như cùng các em nhỏ phải vô theo, Như đang học hành lỡ dở, nên phải ở lại. Chắc niên khóa sau Như cũng vào học trong đó luôn.

Em hỏi lại :

- Như ở lại một mình, Như có buồn không ?

- Buồn thì cũng buồn thiệt, nhưng mà... Như có cách rồi, Trang biết không ?

Em tròn mắt nhìn Như :

- Cách chi ?

Tương Như rút cuốn sổ màu xanh kê dưới tay mà nãy giờ em cứ ngỡ là quyển vở học :

- Quyển chi rứa Như ?

Tương Như nói với giọng bí mật :

- Nhật ký đó.

Em chưa kịp hỏi thêm thì miệng của nhỏ Hảo đã la chí choé :

- Con Trang và con Như làm chi mà rù rì rủ rỉ rứa, ăn mau không thôi hết đồ ăn chừ.

Tương Như nhìn Hảo :

- Mi thì cả ngày chỉ lo ăn, chẳng được cái tích sự chi hết.

Hảo vừa gắp một miếng cá bỏ vào mồm :

- Tao thì rứa đó, ai nói “ăn để mà sống” chớ tao thì quan niệm rằng “Sống để mà ăn”.

Có tiếng nhỏ Lan từ cuối bàn vọng lên :

- Thôi Như ơi, đừng có cãi nhau với con Hảo, lỗ vốn đó.

Em cố nuốt cho xong chén cơm chan canh lạt thếch, rồi chống đũa nhìn lên cành phượng khẳng khiu vươn cao ngoài cửa sổ. Hảo đùa :

- Tụi bay ơi, xem con Trang mơ mộng giống thi sởi quá đi. Quả đúng là “Ru với cá, mơ theo canh và thơ thẩn cùng rau”.

Cả bọn cười ồ theo làm em phát ngượng, em lườm Hảo :

- Con khỉ ni, chuyên môn châm chọc người ta.

Tương Như bênh em :

- Thi sĩ còn hơn tham ăn, dị chưa.

Hảo bóc phần chuối tráng miệng, nheo mắt với Như :

- Tao hỏi mi, thơ thẩn có đem xào nấu mà ăn được không ? Cho nên theo ý tao, ăn là luật tối thượng.

Tương Như định cãi thì nhỏ Lan cuối bàn lại nhắc :

- Tao đã dặn rồi mà, cãi nhau với con Hảo là lỗ vốn.

Em nhìn Hảo rồi quay sang cười với Tương Như :

- Thôi huề cả làng đi, tại Trang mà hai bên bất đồng ý kiến, cho Trang giảng hòa nghe.

Tương Như nắm tay em kéo ra khỏi bàn ăn trong khi Hảo nói với theo :

- Còn phần tráng miệng, tụi bay không ăn à.

Em theo Như lên lầu, sắp đến giờ nghỉ trưa, phải yên lặng tuyệt đối. Em nhìn cuốn sổ màu xanh bên tay Như :

- Như, bộ Như đang viết nhật ký hả ?

Tương Như như chợt nhớ ra, nó vỗ vào tay em :

- Ừ, nãy giờ quên mất. Để Như nói cho Trang nghe hí. Mấy bữa ni buồn buồn, Như mua cuốn sổ về viết cảm nghĩ của mình, tự nhiên đỡ buồn ghê lắm Trang ơi.

Em ngây thơ :

- Viết... mà Như viết chi trong nớ.

Như ngập ngừng :

- Thì viết... mình nghĩ răng viết rứa. Ví dụ... như là mình nhớ ba, nhớ me.. thì mình viết.

Em hỏi lại :

- Viết rứa đỡ buồn lắm hả Như ?

Như trao cuốn sổ qua tay em :

- Ừ, Như cho Trang đọc đó, Như mới viết có mấy tờ thôi, đừng cười nhe.

Giờ ngủ trưa đã đến. Sơ Madeleine ra lệnh cho tất cả bọn trẻ vào phòng. Em ôm cuốn sổ vào người trở về giường sau khi cười với Tương Như, cô bé chúm chím nhìn em bằng đôi mắt chan chứa cảm tình. Hảo đang nằm trên giường bên cạnh, hỏi nhỏ em :

- Hết buồn chưa Trang ?

Em cười lại, bông đùa :

- Còn mi, ăn no chưa ?

Hảo đưa tay vỗ nhẹ vào bụng, cười khúc khích :

- Gần bể cái ruột.

Em nôn đọc nhật ký của Tương Như, sợ Hảo gợi chuyện thêm, em bảo nó :

- Thôi ngủ nghe Hảo, nói chuyện hoài sơ la chừ.

- Ừ.

Hảo quay lưng lại úp mặt vào gối. Em nằm thẳng người trở lại, xếp đôi chiếc gối kê đầu cao lên, rồi dở từng trang cuốn sổ màu xanh :

“Chiều nội trú, 5-11...

“Nhớ ba dễ sợ, nhớ me dễ sợ. Mới hôm kia đây còn ríu rít bên ba me, chừ đã một mình thui thủi như con mèo ốm. Nhớ khi ba me dắt mình đến đây, ba me dành nhau hôn mình thật nhiều, làm mình cảm động ứa nước mắt, còn thêm mắc cỡ nữa, vì nhỏ Tương Giang đứng bên cạnh cứ chọc, chị Tương Như dị chưa, lớn sầm sầm rồi mà còn làm nớt, thằng oắt con Tem thì cứ nhìn mình cười đưa hai chiếc răng sún ngay trước miệng thật là mất thẩm mỹ. Kể ra làm con nít như Tương Giang và cu Tem thật sướng, ba me đi đâu đều được đi theo, có mỗi mình thì việc học phải kẹt lại. Nhưng không hề gì, tuần tới ba me sẽ đưa mình ra đi cửa Thuận, lạy trời ngày đó đừng mưa... “

Em không dám đọc tiếp nữa. Cảnh gia đình đầm ấm hạnh phúc của Tương Như làm em tủi thân. Hạnh phúc đời người không phải là bóng mây, là ánh nắng, một sớm một chiều đã vội tan nhanh như em lầm tưởng. Hạnh phúc giữ gìn là một thứ châu báu vững bền, hạnh phúc buông thả mới là bọt biển tàn phai, chính me đã tự rời bỏ hạnh phúc để chạy theo ảo ảnh, ba thì không đủ sức giữ nổi một cánh chim. Me vui chơi theo phù phiếm xa hoa, ba tìm quên trong công việc bề bộn, chỉ riêng mình em chịu lắm thiệt thòi.

Nhìn những nét chữ nghiêng nghiêng của Tương Như, em tự hỏi, từng giòng nhật ký trút ra có làm vơi bớt nỗi u buồn của người đang viết không ?

Em ngủ thiếp đi với ý định ngày mai sẽ nhờ Hoài Thu sang phố mua cho em một cuốn sổ màu.

*

Em ngồi như pho tượng trước bàn viết. Từ giờ đến 10 giờ đêm em có quyền rỗi rảnh. Sơ vừa dò bài em xong, em thuộc vanh vách làm Sơ hài lòng ghê lắm, Sơ khen Trang dạo ni chăm ghê. Em lật trang đầu tiên của cuốn sổ, những đường kẻ ca rô nhỏ còn thơm mùi giấy mới, em nhất định viết bắt đầu từ ngày hôm nay. Em cắn cây bút đến đau cả răng, em suy nghĩ đến nhức cả đầu, em nhớ đến câu nói của Tương Như, nghĩ sao viết vậy, mà sao bây giờ trí óc em trống rỗng như quả bóng tròn, em không có một ý tưởng chi hết. Em thầm nhủ, hay tại vì mình dốt Việt Văn, đâu phải vậy, viết nhật ký đâu cần phải hay, mà chỉ cần viết lên sự chân thật của lòng mình.
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top