Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Thiếu Nhi
  3. Hoa Nắng (Hoa Xanh)
  4. Chương 15: Đoạn 7

Hoa Nắng (Hoa Xanh)

  • 262 lượt xem
  • 1777 chữ
  • 2023-06-26 09:10:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Em là người tỉnh dậy đầu tiên ngơ ngác nhìn đám đông đang tụ tập tại nơi xảy ra tai nạn. Một người đàn ông kêu lên :

- Em nhỏ này đã tỉnh rồi.

Em nghe ê ẩm cả người và nhác trông thấy chiếc xe trắng với dấu hiệu chữ thập đỏ, thì ra người ta đang khiêng em lên băng ca. Em hoảng hồn gọi :

- Me ơi, dì Lan ơi, Hảo ơi.

Rồi em lại thiếp đi. Sau này em mới biết vì tránh con bò nên dì Lan lạc tay lái, cả chiếc bị lật xuống một đám ruộng gần đó.

May mà không ai thiệt mạng, chỉ có dì Lan tương đối bị nặng nhất, hình như dì bị gãy xương chân phải băng bột ít nhất vài tháng nữa mới đi lại được. Me và Hảo bị sai khớp xương tuy không nặng bằng dì Lan nhưng cũng phải nằm nhà thương lớn. Duy chỉ có em xây xát sơ sài mà thôi nên tối hôm đó, em được đưa về với ba.

Chiều nay, ba lái xe đưa em qua mua cam rồi qua nhà thương lớn thăm Me và Hảo. Em nghe lòng mình rộn rã kỳ lạ, ba sắp gặp lại me, lạy Đức Mẹ Đồng Trinh, hãy xui khiến cho hai đôi mắt trót xa lạ đó nối lại được niềm thương yêu vĩnh cửu. Suốt tối hôm qua, ba ngồi bóp dầu những chỗ đau trên người em, ba hôn lên trán em và ba tỏ ra hối tiếc tai nạn vừa xảy ra. Ba chê dì Lan lái xe dở, thấy đàn bò bên vệ đường thì đề phòng ngay, ba hỏi thăm dì Lan có can chi không, Hảo có can chi không ?

Cả me nữa, không biết me có chịu nổi những cơn đau không ? Ba lại nhắc đến những kỷ niệm ngày xưa, hồi ba me mới cưới nhau, me đi xe đạp bị té trặc xương, me khóc, me làm nũng, me bảo ai biểu ba đi làm không chịu ở nhà đưa me sang Ngoại, để me phải đi xe đạp nên bị té. Ba bảo với em :

- Me trông vậy chớ yếu chịu đau lắm.

Đôi mắt ba long lanh, hình ảnh me chắc không bao giờ phai nhòa trong gương mặt đó. Nghe dì Phượng nói ngày xưa ba me thương nhau và lấy nhau hoàn toàn vì tình yêu, em nhớ có một lần cách đây mấy năm, dì Phượng dẫn em đi ciné gặp hai người bạn của dì, một người nựng má em và khen em đẹp thì người kia lên tiếng : “Con của chị Thúy và anh Tân thì không đẹp sao được, những đứa con đúc kết bằng tình yêu bao giờ cũng tuyệt, thiên thai trước mắt thì chắc chắn con sinh ra phải là tiên đồng ngọc nữ ! “

Em là ngọc nữ giữa thiên đường đã mất. Không, vẫn có thể cứu vãn được, me vì mặc cảm không dám trở về thì em sẽ rủ ba đến thăm me.

Ba ngần ngừ :

- Không biết me có chịu tiếp ba không ?

Em quả quyết :

- Chắc chắn mà ba, ba nên mở đường cho me đi.

Dãy hành lang đưa em và ba đi đến căn phòng cuối cùng. Me đang nằm một mình trên chiếc giường xám trải nệm trắng, đôi mắt me hơi bối rối khi thấy ba bước vào cửa, sau em. Em đặt gói cam lên table de nuit rồi nói nhỏ :

- Me ơi, có ba đến thăm me.

Me im lặng. Ba im lặng. Em kéo chiếc ghế đẩu :

- Ba ngồi đây đi ba.

Me nhìn ba. Ba nhìn me. Một chút êm đềm vương vấn nhẹ không gian, một làn hương mới xua tan bao muộn phiền mệt nhọc. Ba hỏi thật nhỏ :

- Mình thấy trong người ra sao ?

Giọng me càng nhỏ hơn :

- Cám ơn mình... em khá rồi.

- Đã có ai qua thăm mình chưa ?

- Dạ có Phượng, Dung, Hạnh và cả ông bà Ngoại của Trang nữa.

- Rứa à, vậy mà anh định đem xe qua nhà đón, nhưng con Trang nó thúc quá, nó nóng lòng sang thăm mình.

Me âu yếm nhìn em :

- Tính con bé khi mô cũng nóng nảy.

Đã lâu lắm rồi em mới được thấy lại không khí hòa thuận, đã lâu lắm rồi em mới cảm nhận làn gió hạnh phúc thoang thoảng đâu đây. Em mở cửa đi ra ngoài, ba gọi lại :

- Trang con đi mô ?

- Dạ con đi thăm Hảo.

Hảo nằm phòng cạnh đó, nó đang ngồi dựa lưng vào tường nói chuyện với cô y tá. Thấy em, nó reo :

- Trang, phước đức ba đời ghê hí, xe lật mà ai cũng sống nhăn.

Em ngồi xuống cạnh nó :

- Mi bị trật xương hả, đau không Hảo ?

Hảo vẫn miệng mồm láu táu :

- Con ni hỏi vô duyên, đau chớ răng không ?

Rồi Hảo nâng má em :

- Mi không bị chi là tao mừng rồi. Khi tao tỉnh dậy thấy xung quanh chả có ai, tao hết cả hồn. Tao sợ mi chết quá Trang ơi, ngó mi yếu như con chim non.

Em vui vẻ :

- Rứa mà tao lại may nhất. Chỉ có dì Lan là nặng.

Hảo hỏi :

- Mi ghé thăm dì Lan chưa ?

- Chưa nơi. Tao vừa ở phòng me xong tao qua mi liền.

Rồi em ghé tai nói nhỏ :

- Hảo ơi, ba tao có vô thăm me tao nữa nì.

Hảo tròn mắt, reo lên :

- A, nhất định là hòa bình mà, tao nói có sai mô.

Em sung sướng véo vào tay nó :

- Thôi đi mi, lần trước mi đoán sai be sai bét.

Hảo ngưng cười. Nó nhìn thẳng vào mắt em :

- Thấy mi sắp tìm lại được hạnh phúc tao mừng ghê đó Trang. Rồi Hảo cúi đầu :

- Tao nói thiệt với mi đó, chỉ có những người đầy hạnh phúc mới đáng sống thôi, còn tao, tao muốn chết cho xong.

Em đưa tay bịt miệng Hảo :

- Hảo, chi lạ rứa, mi nói chi bậy bạ rứa ?

- Mi thấy không, tao chết hay sống có ai quan tâm đến mô, có ai thèm bước chân đến thăm tao mô.

Em biết Hảo đang ám chỉ chú của nó nhưng em cũng làm bộ như không hay :

- Nói hay chưa, có tao tới thăm mi đây nì.

Giọng Hảo buồn buồn :

- Hồi sáng có con Tương Như đến thăm tao nữa.

- Rứa răng mi nói không có ai tới thăm mi ?

- Tao nói gia đình chú thím tao a. Thật sự ra thì tao cũng chả muốn nhắn, nhưng ở đây người ta cứ hỏi địa chỉ gia đình hoài nên tao đành cho biết. Thà đừng nhắn, xem như họ vô tình không biết có lẽ tao đỡ tủi hơn.

Em định bảo Hảo : “Sao từ trước đến nay mi làm bộ phớt tỉnh ăng lê khi nhắc đến tình thương ruột thịt ?” nhưng thôi, nói ra làm gì khi em biết rõ rằng, đã bao lần Hảo cố dối lòng mình để vừa an ủi nó vừa an ủi em. Những giọt nước mắt lăn dài trên má Hảo trong giây phút cô bé đang sống thật với lòng mình... dù lần đầu tiên trông thấy Hảo khóc nhưng em không ngạc nhiên mấy vì em biết, là người ai cũng phải có trái tim. Một lúc sau em mới nói được :

-Thôi đừng buồn nữa, có tao, có Tương Như đến thăm mi là được rồi. Tao thương mi mà Hảo.

Hảo đưa tay quệt nước mắt :

- Tội nghiệp con Tương Như, nó mua cho tao cả kí pomme và ngồi chơi với tao thật lâu.

- Bữa ni mi đừng ghét nó nữa nghe.

Hảo nắm tay em :

- Tao đã hứa với mi rồi mà .

Sực nhớ đến mấy trái cam mua cho Hảo còn để bên phòng me, em đứng dậy :

- Để tao đi lấy cam cho mi.

Em mở nhẹ cửa phòng me, em thấy ba đang nắm bàn tay me trong khi me ngồi dựa lưng vào gối, gương mặt cúi xuống và đôi vai run run. Có lẽ me đang khóc. Ôi những giọt lệ mừng vui, những giọt lệ cuốn trôi nỗi đau sầu chất ngất ăn năn. Em đứng nơi ngưỡng cửa bất động, em sợ làm vỡ tan giây phút thiêng liêng ngàn đời không tìm thấy lại. Thời gian như ngừng trôi. 


*


Dì Lan nằm nhà thương cả tuần lễ có em và dì Phượng lại thăm mà thôi. Thỉnh thoảng, vú Lành làm xúp bới qua cho me rồi luôn tiện đem cho dì và Hảo luôn. Chú của Hảo có ghé thăm nó một lần, cho một số tiền rồi thôi, từ đó chẳng thấy tăm hơi, thiệt em chưa thấy người chú ruột nào lại tệ đến như vậy. Ba dù bận công việc nhưng vẫn chịu khó sang thăm me đều, ông bà Ngoại mừng, các dì của em mừng, vú Lành mừng và chắc chắn em là người mừng nhất.

Noel năm nay me vẫn còn nằm nhà thương, Hảo cũng kẹt ở đó nên em không thực hiện được mộng “Du đêm Giáng Sinh”. Hảo cứ nói với em hoài :

- Uổng ghê, nếu tao không bị xui ri thì tụi mình rủ con Tương Như đi chơi luôn Trang hí.

Nhưng em không lấy thế làm buồn mà vui là đằng khác. Em bàn với Ba nên đem cây thông Noel vào phòng me rồi ăn réveillon ở đó luôn, ba tán thành liền, còn vú Lành thì hứa quay ba con ngỗng thật ngon, để mời ông bà Ngoại, các dì và cô bé Hảo nữa.

Đêm Giáng Sinh mọi người đều vui vẻ chỉ riêng có dì Lan gương mặt phảng phất vẻ buồn. Theo như dì Phượng cho biết, dì Lan đang oán giận ông Thận đã lạnh nhạt, hờ hững với dì khi hay tin dì bị nạn gãy chân. Em liên tưởng đến gương mặt người đàn ông có bộ râu mép đáng ghét và lời của bà ngoại : “cái thứ đó mà tiếc làm chi, còn tiền còn xe thì còn nhân nghĩa, cô Lan bây giờ bị nạn, xe cũng hư rồi thì thôi, còn nhờ chi được nữa”.

Cũng theo lời dì Phượng nói, ông Thận đã lợi dụng sự nhẹ dạ của dì Lan để vay tiền làm áp phe, nhưng sự thật y đã đem tiền đó ăn tiêu phung phí, tổ chức tiệc tùng này nọ nên cả gia tài sự nghiệp của dì Lan dần theo đó vơi đi. Dù cho dì không gặp nạn thì ông Thận cũng sẽ tìm cách bỏ dì một ngày rất gần đây.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top