Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Thiếu Nhi
  3. Hoa Nắng (Hoa Xanh)
  4. Chương 1: Đoạn 1

Hoa Nắng (Hoa Xanh)

  • 243 lượt xem
  • 1834 chữ
  • 2023-06-26 08:55:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Em ôm con chó bông nhỏ nhìn mơ màng ra cửa sổ, nắng đã nhạt dần trên mấy hàng me xanh. Buổí chiều thật buồn, thật tẻ như tâm hồn em chất ngất bơ vơ, như gian phòng vắng ngắt, chiếc giường đệm màu hồng và con búp bê Jomy trên tủ đang nhìn em bằng ánh mắt vô tri.

Có tiếng vú Lành gọi em :

- Trang ơi, ra ăn cơm đi con.

Em vờ như không nghe thấy, hay nói đúng ra, em chả muốn ăn cơm một tí nào, ba đi vắng, mẹ đi vắng, chiếc bàn ăn càng thấy rộng mông mênh và thân hình nhỏ xíu của em ngồi lọt trong lòng chiếc ghế như một mỉa mai chua xót, đã khiến em bỗng thấy sợ hãi mỗi khi giờ cơm lại đến. Bước chân vú Lành nhẹ đến bên em :

- Trang, ra ăn cơm với vú đi con.

Em uể oải, em thẫn thờ, em đặt con chó bông lên chiếc table de nuit rồi quay lại :

- Con không thấy đói vú ơi.

Vú Lành âu yếm vuốt tóc em :

- Khi chiều đến giờ con có ăn chi mô. Thôi gắng ăn với vú ba hột rồi ba lại về, rồi me lại về, con đừng buồn nữa.

Em cúi đầu, giòng nước mắt long lanh :

- Ba thì bận nhiều công việc, me lại có những thú vui riêng, không ai nhớ đến con, không ai chịu thương con cả.

Vú Lành xiết đôi vai em vào lòng :

- Đừng nói dại con, Trang. Ba me rất thương con. Thôi ra ăn cơm với vú.

Em theo vú vào phòng ăn. Vẫn chiếc bàn gỗ lim hình chữ nhật rộng lớn, trên trải tấm khăn bàn kết ren đắt tiền và bình hoa glaieul đỏ thắm. Em hững hờ nhìn những đĩa thức ăn thịnh soạn bày biện trên bàn, vú Lành gắp một miếng gà rôti bỏ vào chén em :

- Ăn đi chứ Trang.

Em lắc đầu :

- Con buồn quá vú ơi, con không muốn ăn vú ơi.

Vú Lành lại dỗ :

- Gắng mà ăn uống cho đầy đủ, con nít đừng nên buồn nhiều, con.

Em cãi :

- Con lớn rồi mà vú, con mười bốn tuổi rồi chứ đâu còn trẻ nít nữa, con hiểu tất cả rồi vú ơi.

Vú Lành ái ngại :

- Con hiểu chi ?

Em nhìn thẳng vào mắt vú :

- Ba và me sắp ly thân rồi phải không vú ?

Vú Lành hoảng hốt bịt miệng em :

- Đừng nói bậy Trang.

Em cương quyết :

- Vú đừng giấu con, con biết hết mà.

Vú Lành xới cơm cho mình, giọng khỏa lấp :

- Đừng nghĩ quẩn nữa, ăn cơm đi...

Em lặng thinh, vú Lành đã cố tình giấu em thì em không nên hỏi tới nữa. Tự mình biết lấy cũng đủ, em thầm nghĩ. Em nuốt những hạt cơm với vị giác đắng ngắt, em có cảm tưởng đôi môi mình đang nứt nẻ và chiếc lưỡi khô khan rạn vỡ như nguồn hạnh phúc đang dần rời xa mái ấm gia đình này.

Em còn nhớ rất rõ, quãng đời thơ ấu của em là những ngày vàng son tuyệt bích. Dạo đó, ba là một nhân viên của hãng xuất nhập cảng “THÀNH CÔNG” và me là cô giáo của trường tiểu học Xuân An.

Ba me chỉ có mỗi mình em nên bao nhiêu thương yêu chiều chuộng của ba me đều dồn vào em, em chìm đắm vào nguồn hạnh phúc mông mênh như biển cả, ngọt ngào như hơi thở tình thương. Em lớn lên như đọt cây non phơi phới dưới ánh sáng mặt trời trong vòng tay mẹ, trong những săn sóc vỗ về của ba... cho đến một ngày kia, ngày mà me và em cùng vú Lành vui mừng vô biên khi nghe ba từ hãng về báo tin là ba được đề cử làm Phó Giám Đốc của hãng "THÀNH CÔNG" vì những hoạt động và uy tín của ba đã được mọi người trong hãng kính phục và tin cậy.

Từ đó đời sống gia đình em càng ngày càng trở nên sung túc, me đã thôi đi dạy và em mỗi lần đến trường đều có xe đưa rước. Nhưng trên đời bao giờ cũng có luật bù trừ, cuộc sống vật chất của em càng phủ phê đầy đủ bao nhiêu thì bể tình thương đang vây bủa em càng theo đó loãng dần. Công việc ở hãng Thành Công luôn luôn bề bộn, ba bận dự những cuộc họp liên miên và vắng mặt rất thường trong các bữa cơm. Em ít được ba hỏi han săn sóc như trước kia, đối với việc học của em nữa, ba cũng rất thờ ơ. Có một lần, em đứng nhất môn Toán trong kỳ thi cá nguyệt và được chọn đi dự cuộc thi Toán tổ chức cho các học sinh xuất sắc trong tỉnh, em đem chuyện này khoe với ba trong bữa cơm thì ba chỉ khen rất hững hờ.

- Con của ba giỏi lắm.

Em tủi thân đến phát khóc. Nhìn đôi khoé mắt em rưng rưng, me thấy bất nhẫn, me trách ba :

- Mình tệ thiệt, con nó khoe mà mình không lộ vẻ mừng cho con nó vui.

Ba chợt nổi giận vô lý :

- Thì tôi khen nó rồi chớ còn chi nữa. Thật bực, cả ngày làm việc đầu tắt mặt tối, về nhà cũng không ai để cho tôi yên.

Me nhăn mặt :

- Răng tự nhiên mình lại nặng lời với mẹ con em ? Mình thật khó hiểu.

- Phải, tôi khó hiểu như rứa đó.

Ba dằn mạnh chén cơm xuống bàn và đi ra khỏi phòng ăn. Me úp mặt vào tay khóc, em tê tái đặt tay lên vai me :

- Me đừng khóc nữa me, lỗi tại con tất cả.

Me ngẩng lên, lắc đầu :

- Con học giỏi, con khoe ba me rất hợp lý, con không có lỗi chi cả.

Em cúi đầu :

- Ba làm việc mệt nhọc, ba khen con một câu như rứa là quí rồi, thôi me đừng khóc đừng giận ba nữa.

Me bỏ cơm theo ba, em cũng nuốt không trôi một hột, me bảo vú Lành dọn cơm xuống. Luống cuống thế nào không biết, vú Lành lỡ tay làm rơi tô canh xuống đất, những mảnh sứ vỡ tan hoang trên gạch hoa loang lổ nước, em rùng mình, em nghĩ đến tình cảm rạn nứt giữa ba và me sẽ kéo theo sự sụp đổ của một lâu đài Hạnh Phúc. Mà thật thế, sau bữa ăn hôm đó, ba trở nên lầm lì ít nói, me buồn bã gần một tháng trời rồi thôi me không còn buồn nữa, me bắt đầu chưng diện trở lại để đi chơi với bạn bè, nhất là với dì Lan, người bạn học cũ của me, đang còn độc thân và sống một cuộc đời phóng túng.

Chỉ có em là thiệt thòi hơn cả, ba đã quên em rồi bây giờ đến lượt me quên em. Ba làm việc cả ngày, đến tối còn đem sổ sách về nhà tính toán nếu không đi họp ; me lại đi chơi, tiệc tùng với các bạn bè đến mười một mười hai giờ khuya mới về, có nhiều khi, thấy em tội nghiệp me rủ em cùng đi nhưng em bận học bài em từ chối, rồi dần dà, me đi chơi chả thèm nói với em một lời hoặc hôn nhẹ lên trán em như trước nữa.

Em dần mất tất cả, những cái hôn, những vuốt ve trìu mến, những săn sóc vỗ về... bù vào đó ba mua cho em những món đồ chơi đắt tiền, me đặt may cho em những chiếc áo đầm rực rỡ, những đôi giày da láng gửi tận bên Pháp về... nhưng em không thấy ham, nhưng em không thấy thích những vật chất tuy đẹp đẽ nhưng vô tri đó, em buồn quá em khổ quá nhưng em chả biết tâm sự cùng ai.

Em biết, ba đang giận me và me đang giận ba, chỉ cần một trong hai người chịu hạ mình một chút để xin lỗi người kia, là mọi sự trở nên đẹp đẽ. Nhưng ba me đã đặt tự ái của mình lên trên hết cho hạnh phúc gia đình này dần rạn nứt mà sự cứu chữa xem như đã vô phương. Rồi một buổi chiều cách đây vài ngày, dì Lan lại nhà chơi và em nghe dì nhắc đi nhắc lai hoài với me hai chữ “ly thân”. Em lo sợ quá, nếu ba và me sống xa nhau, em sẽ ở cạnh ai và em sẽ nhớ thương ai ? Trời ơi, em không dám nghĩ tiếp nữa, dù em biết rằng ngày đó sẽ đến với em không xa lắm đâu Trang ơi, Trang ơi.

- Ăn cơm đi Trang.

Vú Lành lại nhắc, em bỏ đũa xuống :

- Con ăn rồi.

Vú Lành trợn mắt :

- Ủa, ăn chi lạ rứa, con mới ăn có miếng thịt, con chưa xới cơm mà.

Em nghẹn ngào :

- Thôi, vú để dành cho ba me đi, con vào phòng học bài.

Vú Lành ngao ngán lắc đầu :

- Để dành, để dành làm chi, cơm canh nguội lạnh hết mà rồi có ai chịu ăn mô, khuya tối mặt tắt đèn mới chịu về, cơ khổ, giàu có làm chi để rồi giận lẫy nhau, thiệt tao chẳng ham chút mô hết.

Em rên rỉ :

- Thôi vú đừng nói nữa vú ơi, con khổ quá rồi.

Em chạy vào phòng đóng chặt cửa lại, con chó bông trên table de nuit đang nhìn em bằng đôi mắt bi ve. Em nhoài mình xuống giường nước mắt tuôn rơi, em gọi nhỏ ba ơi me ơi rồi em ngủ thiếp đi trong hơi gió hiu hiu lùa qua khung cửa.

Em thức giấc giữa tiếng cãi nhau của ba me ngoài phòng khách. Nhìn lên đồng hồ, hai cây kim chập lại ở con số 12. Em ngồi dậy, tiến về phía cửa và lắng tai nghe.

Giọng ba sang sảng :

- Mình đi mô bây chừ mới về, thật là loại đàn bà hư đốn.

Me cũng không thua :

- Mình đừng có lên mặt đạo đức, mình với tôi cũng cá mè một lứa hết.

Ba đập mạnh tay nghe một cái rầm :

- Mình đừng có hồ đồ, tôi bận công việc làm ăn đàng hoàng...

Em nghe tiếng bĩu môi của me :

- Nói mà không biết dị, con Lan nó gặp mình đi với…

Em bịt hai tai, em nhắm chặt mắt, trời ơi, ba, ba khả kính, ba đáng yêu, ba ngoại tình thật sao ba? Bên kia cánh cửa, tiếng ba vẫn vang lớn, ba đã đổi cách xưng hô :

- À bữa nay bà lại giao thiệp với cái hạng con Lan, thứ con gái lăng loàn đó, nghe lời nó để bêu rếu, bôi nhọ danh dự chồng có phải không ?

Me vẫn to tiếng :

- Không có lửa làm răng có khói. Ông đừng có lăng nhục bạn tôi.

- Bạn, cái thứ bạn mà ngày xưa bà đã khinh miệt không thèm chơi...
 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top