Ở nhà họ Phương, Lâm An hùng hổ bước vào phòng Hải Băng, bao năm rồi mà sự ghen ghét ấy không hề vơi bớt, nó càng dâng cao như ngọn lửa được gió thổi thêm.
"Ê...tại sao em không nói với chị bố Nhật Hoàng là chủ tịch một tập đoàn lớn đến thế?"
"Em thấy đâu cần thiết, bác ấy là ai cũng vậy thôi."
"Hay là em đang định một mình hưởng lợi?"
"Chị nói gì mà khó nghe quá vậy, hưởng lợi sao? Em không bao giờ nghĩ sẽ dùng quan hệ để lót đường tương lai của mình." Hải Băng không quan tâm gì đến lời Lâm An nói nữa, cô mở tủ lựa vài bộ đồ rồi bỏ thêm vào vali. Trường vừa tổ chức cho những học sinh xuất sắc sang Ý dự cuộc hòa tấu quốc tế bên học viện Jullivo.
"Phương Hải Băng...Đừng tưởng việc mẹ chấp nhận Nhật Hoàng thì hai người có thể dẫm lên tôi là đến với nhau...không bao giờ, không bao giờ tôi cho phép chuyện đó xảy ra." Cô ta tức giận mặt đỏ phừng phừng khi thấy thái độ nhởn nhơ không xem lời nói của mình đáng một cân nào của Hải Băng.
Hải Băng nghiêm túc ngước lên nhìn chị mình, không còn vẻ nhu nhược mềm yếu để Lâm An lấn tới: "Em cũng nói cho chị biết, em và Nhật Hoàng, không bao giờ, không bao giờ vì chị mà chia tay đâu."
"Mày..." Khi Lâm An vừa giơ tay lên định cho Hải Băng một bài học thì đúng lúc ông bà Phương vừa bước lên, thấy tình cảnh đó, ông Phương quát lớn: "Lâm An! Con đang làm gì vậy hả?" Ông đi đến kéo tay Lâm An xuống, nhìn thẳng vào gương mặt còn đầy căm tức đó: "Lại giở thói tiểu thư với em mình sao? Đừng tưởng bố không nói rồi làm tới."
"Lâm An...con đừng gây chuyện nữa..." Cả bà Phương cũng lên tiếng khuyên ngăn.
"Dạ...không sao đâu."
Nhìn mọi người trong trạng thái căng thẳng, Hải Băng bỏ quần áo đứng dậy lên tiếng. Từ ngày bà Bùi đến tìm bà Phương thì bỗng nhiên thái độ của bà Phương thay đổi hoàn toàn, không còn tìm mọi cách để bắt buộc Hải Băng xa Nhật Hoàng nữa. Hải Băng thừa hiểu chuyện gì xảy ra, mẹ cô là người thực tế, vì cái lợi trước mắt bà có thể bán rẽ mọi thứ, lần này lại có cơ hội làm thông gia với một gia đình có thân thế lớn như vậy, sao bà bỏ qua được.
Chỉ còn Lâm An là không sao chấp nhận thực tế, cứ ngang ngược chửi mắng rồi đe dọa hay cản trở mối quan hệ giữa Hải Băng và Nhật Hoàng.
"Con không cam tâm!"
Chẳng có chút lịch sự với người lớn, cũng không biết ai đang đứng trước mặt mình, Lâm An thét lên rồi tung cửa bỏ ra ngoài. Hải Băng thở dài không còn biết nói gì, ông bà Phương nhắc nhở Hải Băng vài việc rồi đưa cô xuống nhà, Nhật Hoàng đang đợi ngoài cửa.
Anh đưa Hải Băng ra sân bay. Trên đường đi, bạn trai như anh còn lo cho Hải Băng hơn cả người nhà.
"Em đi có lâu đâu. Coi mặt anh kìa..."
"Hai tháng mà không lâu sao?"
"Tại dự xong em còn tập huấn nữa mà, cứ ngỡ sẽ là ba tháng, nhưng giờ nhích lại rồi...Anh đó, đừng nhớ em tới phát khóc nha." Hải Băng tinh nghịch ghé sát mặt mình vào tai Nhật Hoàng, anh đang lái xe nên tiếc không thể quay sang ôm lấy cô vào lòng.
"Anh sẽ khóc thật."
"Em qua đó sẽ tìm một anh Tây thật đẹp trai để làm quen."
"Không ai đẹp trai, tài giỏi như anh đâu, khỏi tìm, mắc công em lắm." Coi ra bệnh tự tin này cũng dần dần phát tán thành đại dịch rồi.
"Xì.." Hải Băng bĩu môi ngồi ngay ngắn lại, còn Nhật Hoàng thì cười đắc ý trước mức độ tự tin của bản thân. Lát sau Hải Băng lấy điện thoại ra, điện thoại cho Thiên Nghi nói vài điều rồi tắt máy, cô quay sang Nhật Hoàng: "Anh tìm Hoàng Khang nói chuyện đi, em thấy Thiên Nghi với Hoàng Khang tội quá đi được."
"Anh có gặp Hoàng Khang hôm qua, cũng có nói vài câu, nhưng tại lúc đó có việc nên anh về trước, để hôm nay anh ghé qua nhà cậu ấy xem tình hình sao rồi."
"Cảm ơn anh!"
"Anh thật ghen tị với Thiên Nghi, không biết khi nào mới có vị trí bằng cô ấy được đây?"
Hải Băng bật cười quay sang nhéo lên hai má Nhật Hoàng, chu chu môi ra như đang nghịch với một đứa trẻ: "Ôi bạn Nhật Hoàng của em có lúc cũng trẻ con thật."
"Á...anh làm gì vậy, đang lái xe đó."
Cô thu người lại như đang cảnh giác Nhật Hoàng, môi anh cử động với nụ cười đầy sức hút: "Ai bảo em cứ quyến rũ anh làm gì."
"Anh..." Cô đưa tay lên quẹt qua quẹt lại môi mình. Khi Hải Băng không chú ý mà cứ chu môi trước anh thì Nhật Hoàng lại bất ngờ hôn lén lên môi cô, tuy chưa đầy ba giây như cảm xúc để lại thì quá nhiều.
"Đừng lau...không hết đâu..."
Nhật Hoàng lấy một tay nắm bàn tay đang không ngừng lau đi nụ hôn của anh. Hải Băng an phận cứ để tay mình như thế, ai bảo dám khiêu khích anh làm gì. Kinh nghiệm cho bản thân, sau này không thể hành động lỗ mãn trước mặt Nhật Hoàng, anh sẽ tấn công trong chớp nhoáng mất.
Chiếc xe lau thẳng đến sân bay...
Hồ sơ chuẩn bị sang Úc của Lam Linh đã hoàn thành, đây là cơ hội tốt để cô có thể thay đổi số phận của mình. Trước khi đi, Lam Linh đã đến tìm Đăng Khôi, hai người ngồi tại một công viên gần nhà hàng Đăng Khôi đang làm. Không khí ở đây vô cùng yên tĩnh, mọi thứ dường như rơi vào trạng thái bình yên. Cả hai người không ai nói gì, chỉ còn nghe mỗi hơi thở đang phì phào trước lồng ngực. Cho đến khi Lam Linh ho nhẹ vài tiếng thì Đăng Khôi mới có cơ hội quay sang.
"Ở Úc rất lạnh...Linh giữ gìn sức khỏe."
"Cảm ơn...tôi sẽ tự lo cho mình mà...chỉ có..Khôi thôi."
"Tôi đang sống rất tốt nên Linh đừng lo."
Sống rất tốt ư? Có thật là thế không? Ngày ngày phải nhìn người mình yêu đắm chìm trong tình yêu của họ, liệu Đăng Khôi có 'tốt' như lời anh đang nói. Không đâu, Lam Linh hiểu Đăng Khôi, càng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho chàng trai này, lần này đi, không biết khi nào mới về, Lam Linh không muốn xa Đăng Khôi, anh có thể nói với cô hãy ở lại mà, sao Đăng Khôi không chịu lên tiếng, Lam Linh tự nhủ lòng, chỉ cần Đăng Khôi nói một câu, Lam Linh có thể từ bỏ mọi thứ bên nước Úc ấy để ở lại cùng anh.
"Khôi...không còn chuyện gì nói với tôi sao?"
"À...chỉ vậy thôi, tôi chúc Linh lần này đi, đến khi gặp lại sẽ là một cô giám đốc tài ba. Nhất định đó." Đăng Khôi mỉm cười quay lại nhìn gương mặt hụt hẫn của Lam Linh, thấy cô như thế, anh thật sự đau lòng, vì mình mà cô ấy đã chịu bao nhiêu đau khổ, giờ không thể nói bất cứ từ nào để Lam Linh đặt hy vọng vào Đăng Khôi nữa.
"Lam Linh...tôi chỉ có thể chúc Linh thế thôi."
"Ừ."
Lam Linh ngồi dậy xoa xoa hai bàn tay mình vào nhau rồi hít một luồn khí trong lành của buổi sớm tinh sương vào lòng. Cũng như nuốt từng nỗi đau đang thắt chặt ở con tim lại, không thể khóc, đúng vậy, Lam Linh đang cố nén để mình không rơi bất kì giọt lệ nào nữa. Giờ phút này đây, cô phải kiên cường và tỏ ra vô cùng cứng rắn trước Đăng Khôi, chỉ có thể, Lam Linh mới giữ được một chút hình ảnh đẹp nhất trong mắt người con trai cô yêu một lòng một dạ.
Không quay lại nhìn Đăng Khôi lần nào nữa, Lam Linh quay lưng bước đi, mỗi bước như hàng vạn mũi kim xuyên vào da thịt, nó đau buốt mà không thể thét lên.
"Lam Linh..."
Nghe tiếng Đăng Khôi vọng về phía mình, Lam Linh liền nở nụ cười thật tươi, vừa định quay mặt lại và mong chờ một câu mong cô ở lại đây, ở bên anh. Có phải Lam Linh quá hy vọng để rồi khi nghe Đăng Khôi nói, trái tim mềm yếu giờ lại càng tan chảy vì sự vô tâm đó, tất cả giờ thì chẳng còn là gì.
"Hãy hạnh phúc."
Tại sao? Tại sao tình cảm bấy lâu nay cô bỏ ra chỉ đổi được ba từ 'hãy hạnh phúc'. Đăng Khôi nghĩ Lam Linh sẽ hạnh phúc sao, anh tỏ ra như không có chuyện gì thì Lam Linh sẽ an tâm mà đi?
Lần này, Lam Linh không quay đầu lại nữa. Bao nhiêu công sức, hy vọng, tình yêu cho đi giờ như đám tro tàn, không gì để lưu luyến cái nơi đầy rẫy đau thương này nữa. Cô chạy thật nhanh, đi khỏi công viên, băng qua lòng đường đầy xe qua lại. Cô nén không nổi nước mắt, nó cứ như cái gì đó trào dâng bao trùm lấy hoàn toàn tư tưởng, làm sao để không khóc bây giờ. Lam Linh tự hỏi lòng, xưa nay mình đã làm gì sai? Không! Lam Linh không làm gì sai cả, sai ở chỗ trái tim cô chọn nhầm người, tình cảm cô đặt nhầm chỗ...
Có lẻ quyết định sang Úc lần này là đúng...xa Đăng Khôi để cô còn biết mình là ai.
Lam Linh đi được hai ngày thì bóng dáng Tuấn Nguyên cũng không ai thấy. Không cần đoán, mọi người đều biết Tuấn Nguyên đã bay đến chốn nào. Chỉ tội cho Hồng Ngân, cố níu tình cảm trong quá khứ để giờ nhận hết ân hận. Hận rằng trước kia sao bản thân quá ngang bướm, tự tay cắt đứt tình cảm, đến lúc biết mình sai thì đã quá muộn màng, tình yêu mất, biết tìm đâu nữa ngoài một mình nhìn cảnh nhớ người xưa.
Nước mắt cũng rơi đủ rồi, Hồng Ngân không thể xin Tuấn Nguyên ở lại. Anh ấy tìm được hạnh phúc, Hồng Ngân phải vui mừng chúc phúc cho anh, thế sao con tim này lại chỉ biết oán trách, trách mình, trách người, trách cái gọi là 'định mệnh' đã nhẫn tâm chia cắt họ.
Mỗi người có một cách nghĩ riêng, mọi thứ trước mắt nếu không như ý mình thì lại dồn mọi trách nhiệm vào ông trời, than trời trách đất thì có được gì khi quá khứ vẫn mãi là quá khứ, nó đâu thể đem vào hiện tại và tương lai, nên khi hối hận và thầm trách ai đó, hãy nghĩ, nghĩ xem rốt cuộc những gì mình tiếc nuối là do 'định mệnh' hay do bản thân chúng ta đã gây nên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận