- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
- Chương 85: Nếu đã yêu... em không cần anh là ngựa trắng nữa (12)
Tối về nhà, Thiên Nghi chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình của Hoàng Khang, hơn một tuần rồi họ không nhìn thấy nhau, cô rất nhớ anh, nhưng dù có nhớ cũng đành chịu, ai bảo cô phải buột Hoàng Khang tập trung mà thi. Sáng mai, họ sẽ cùng đến trường Đại học Du lịch Q xem kết quả, theo tình hình của Hoàng Khang nói thì không khả quan lắm, trường này lấy điểm vô cùng cao, anh thực sự không tự tin, Thiên Nghi chỉ biết động viên an ủi. Sao nằm lăn lộn mãi mà cô vẫn không thể nào ngủ được, cứ lo suy diễn cảnh tưởng ngày mai, nếu anh đậu, cả hai sẽ cùng đi đâu đó, còn nếu anh thi rớt thì phải làm thế nào? Cố tỏ bình tĩnh để Hoàng Khang không phiền lòng? Thiên Nghi làm không được, trước mắt Hoàng Khang, cô lúc nào cũng là chính mình, sống không thể nào giả tạo được.
Hoàng Khang …em rất lo cho anh.
Luôn giữ suy nghĩ ấy trong đầu, cô muốn nói ra, ôm lấy Hoàng Khang mà nói với anh, nhưng chỉ vì không muốn nhìn Hoàng Khang lại có thêm gánh nặng vì cô mà Thiên Nghi lại thôi. Không ngủ được cho đến tận khuya, trên giường, cô vẫn nằm trằn trọc mãi, thế nên quyết định để có thể an giấc là dùng thuốc an thần, lâu lắm Thiên Nghi không đụn đến lọ thuốc này. Tâm trạng cứ trong trạng thái hồi hộp lo âu thì làm sao có thể ngủ được….
"Xin lỗi em…"
"Hoàng Khang…anh đừng nói như thế mà…không phải lỗi của anh đâu."
"Anh…không xứng với em."
"Anh nói gì thế?"
Thiên Nghi ngẩn ngơ đứng trước mặt Hoàng Khang. Hai người họ vừa rời khỏi trường Đại học, Hoàng Khang thiếu điểm nên không thể nào cùng cô học chung trường được. Anh ân hận, tiếc nuối.
"Chúng mình...chia tay đi!"
"Không! Em không chấp nhận."
Cô vội nắm lấy tay Hoàng Khang khi anh chuẩn bị rời khỏi đó, anh nghĩ mình không xứng với cô nên mới thế, nhưng Thiên Nghi đâu cần Hoàng Khang xứng với mình, cô chỉ cần biết, mình yêu Hoàng Khang, yêu anh rất nhiều. Nếu hôm nay để Hoàng Khang đi thì coi như con đường của hai người sẽ như hai đường thẳng song song, từ nay không có bất kì điểm chung nào nữa.
"Cô em sẽ không thể đồng ý để em sống với một thằng chẳng ra gì như anh, đến với anh, em sẽ không có tương lai đâu Thiên Nghi."
"Em...không biết...em không cần gì cả. Hoàng Khang! Anh có thể học trường khác mà, đâu phải chỉ có một trường đại học này đâu...anh nghe em đi!"
Mỗi khi cô nói ra, anh đều tỏ vẻ thờ ơ, Hoàng Khang không lắng nghe những gì Thiên Nghi nói nữa, trong mắt anh giờ đây, cô ở chót vót trời xanh, còn anh chỉ là địa ngục tăm tối. Hoàng Khang gạt tay Thiên Nghi ra, anh cương quyết hơn bao giờ hết.
"Em sẽ hối hận..."
"Em không bao giờ hối hận đâu."
"Không có tương lai là chúng ta cũng không có tình yêu đâu...em đi con đường em chọn đi, hãy đi du học như em muốn. Còn anh, anh đi con đường của anh, chúng ta...mãi mãi không nên đến với nhau."
Giữa dòng người đang xô nhau chạy đua với thời gian, bóng dáng Hoàng Khang cũng khuất dần theo đó. Tay cô trống rỗng, không còn sự ấm áp gì nữa, giờ nó lạnh lẽo đi. Cảm giác hụt hẫn đeo bám Thiên Nghi, cô không hiểu, thực sự không tài nào hiểu được hai người chia tay chỉ vì lí do đơn giản đó thôi sao? Nước mắt lăn xuống chạm vào môi, cô khóc, khóc tự lúc nào, Thiên Nghi không biết, cô chỉ cần Hoàng Khang, nước mắt rơi thì mặc nó, Hoàng Khang đi rồi...đi thật rồi.....
"Đừng mà!!!!"
"Hai...làm sao vậy?"
"Đừng...đừng đi!"
Thiên Nghi ngồi bật dậy giữa căn phòng với gam màu trắng, đó không phải là bóng dáng lạnh lùng của anh, cũng không phải khung cảnh ở trước trường đại học, nơi này chỉ là một căn phòng. Xuất hiện trước mặt Thiên Nghi là Nun, cô bé với đôi mắt tinh nghịcg đáng yêu...
"Hai mơ sao? Mơ thấy gì mà gào thét kinh khủng thế?"
"Mơ....thì ra là mơ..."
Lúc này trên trán Thiên Nghi đã lấm tấm mấy giọt mồ hôi, Nun quơ lấy cái khăn lau cho chị, nó ân cần chu đáo khiến Thiên Nghi không yêu không được.
''Chắc Hai bị bệnh rồi đó..."
"Ờ..."
Đến giờ mà hồn vía của Thiên Nghi vẫn chưa kịp quay về, cô do quá sợ hãi nên mặt mày trắng bệch, cũng may, đó chỉ là mơ. Nhưng hôm nay chẳng phải là ngày đi xem điểm hay sao?
"Nun!"
"Dạ." Nun hoảng hồn trước hành động đột ngột của Thiên Nghi.
"Mấy giờ rồi?"
"11 giờ trưa rồi."
"Cái gì?"
Mau chóng rời khỏi giường, Thiên Nghi phóng thẳng vào nhà vệ sinh, miệng lẩm bẩm nhiều thứ. Nun thở dài.
"Anh Khang có gọi cho Hai."
"Gọi sao?" Thiên Nghi thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, vẫn đang đánh răng.
"Hai ngủ như xác chết vậy, em nghe máy rồi. May mà hôm nay mẹ đi làm sớm, nếu mẹ mà bắt máy không biết thế nào."
"Nun nói gì?"
"Em nói là Hai chưa thức, cái anh Khang nói là cứ để Hai ngủ, đừng đánh thức Hai. Anh ấy đi xem điểm một mình."
"Hoàng Khang này...."
Thiên Nghi nhanh tay lẹ chân trong tít tắt đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhìn lại đồng hồ, ôi gần 12 giờ trưa rồi. Nếu không nhầm thì bảng điểm đã dán từ rất lâu...Không kịp đạp xe, Thiên Nghi gọi taxi đi luôn cho tiện thể, cô không còn tâm trạng mà đạp xe nữa.
Trưa nắng gay gắt...ngồi trên xe mà Thiên Nghi cứ bấm số gọi mãi cho Hoàng Khang, không liên lạc được, không biết Hoàng Khang có xảy ra chuyện gì không...cô sợ hãi trước giấc mơ ấy và chính bản thân mình.
Đến trước cửa nhà của anh, cô đứng bấm chuông mãi, vẫn không ai ra mở cửa, trong nhà cũng không có dấu hiệu là có người đang ở trong đó. Trong lòng cô phập phồng lo âu, Thiên Nghi lo Hoàng Khang sẽ không chịu gặp mặt cô nữa, hay sợ Hoàng Khang sẽ đòi chia tay nhau giống như diễn cảnh trong giấc mơ ấy. Thật sự, cô vô cùng sợ, sợ mất đi anh, người cô đem cả tình yêu trao tặng...Đã gần một giờ trưa, Thiên Nghi vẫn đứng đợi Hoàng Khang ở cổng, từ sáng cô chưa ăn bất kì thứ gì vào bụng, dù bây giờ nó đang cồn cào nhưng do tâm trạng không tốt nên giờ không còn nhớ nổi mình nên đi ăn trước khi đứng đợi Hoàng Khang quay về...
"Hoàng Khang!" Vừa thấy chiếc taxi dừng lại ở cổng, Thiên Nghi đã chạy nhào ra. Hoàng Khang bước xuống xe với vẻ mặt vô cùng bình thản.
"Thiên Nghi? Sao em đứng đây?"
"Em đợi anh."
"Vào nhà cái đã...mặt em đỏ bừng rồi kìa."
Điều duy nhất khiến anh lo lắng đầu tiên vẫn mãi mãi là Thiên Nghi, cô chưa kịp hỏi rõ ngọn nguồn cớ sự đã bị Hoàng Khang kéo vào trong, anh rót ly nước mát đặt xuống bàn và ngồi xuống bên cạnh cô.
"Đợi anh lâu lắm hả?"
"Sao rồi? Em nói kết quả thi đó."
"À...em thì đậu rồi."
"Nhưng em hỏi anh kìa."
"Rớt.
Mắt Thiên Nghi dán trân trân vào Hoàng Khang, mặt anh cũng không để lộ chút cảm xúc, Hoàng Khang bình tĩnh vô cùng, còn lòng Thiên Nghi thì thắt chặt, quặn đau vì sự thật. Mọi thứ đỗ vỡ hết rồi, ước mơ hy vọng của cả hai cũng coi như chấm hết. Nhưng không đâu, trong lúc Thiên Nghi như rơi xuống vực thẳm thì Hoàng Khang mỉm cười.
"Anh đùa đó."
"Hả?"
"Anh nói sẽ thi đậu mà. Vừa đúng điểm chuẩn đấy. Thấy anh giỏi không?"
"Hoàng Khang!"
Ngay lập tức, cô ôm chầm lấy Hoàng Khang, từ vực thẳm mà bay thẳng lên tận trời xanh, không hạnh phúc không được. Dù không đi xem kết quả nhưng Thiên Nghi thì tin tưởng Hoàng Khang tuyệt đối, chắc chắn anh sẽ không lừa cô, Thiên Nghi tin là thế. Hoàng Khang mỉm cười ôm lấy cô, nhưng trong mắt anh lại xuất hiện nhiều cảm xúc khác nhau, một nỗi đau mà Hoàng Khang không thể nói ra.
"Vậy mà dám lừa em sao...Anh quá đáng lắm...quá đáng..."
"Không ngờ em còn vui hơn anh nữa."
"Tất nhiên rồi...tối qua em còn mơ thấy ác mộng vì anh nữa."
"Ác mộng sao?"
"Em thấy chúng mình chia tay chỉ vì anh thi rớt...em gọi mãi mà anh không chịu quay lại, gọi hoài luôn nhưng anh vẫn cứ đi xa em."
Hoàng Khang buông Thiên Nghi ra, anh áp tay lên má cô, thở phào nhẹ nhỏm với quyết định mình đưa ra, may mắn thay, Thiên Nghi vẫn ở đây, vẫn bên cạnh anh.
"Không bao giờ có chuyện đó đâu. Nghi ngốc...Anh sẽ ở bên bảo vệ em...dù có phải làm gì đi nữa, anh cũng nhất định sẽ làm thế. Hiểu không?"
"Ừm... Em tin anh!"
Vì em...vì em mà anh chấp nhận sự giúp đỡ của người anh hận nhất.
Có những tình yêu to lớn đến khi ta cả dùng hết cuộc đời để gánh vẫn không thể nhấc nổi nó lên, nhưng đôi khi tình yêu nó nhẹ nhàng và vô cùng giản đơn, chỉ cần chịu lắng nghe nó, chịu chú tâm đến nó một ít thôi thì tất nhiên, nó sẽ theo chúng ta cả đời. Tối nay, để ăn mừng cả hai vừa thi đậu đại học, Thiên Nghi lại kéo Hoàng Khang đi xe cáp treo, cũng tại chiếc xe đó, nhưng giờ đi bên nhau, họ lại có một quan hệ khác, là người yêu của nhau. Trong khi Thiên Nghi mải mê nhìn ra ngoài, nhìn từng ngọn đèn lấp lánh đêm nay thì Hoàng Khang lại nhìn cô, nhìn từ ánh mắt long lanh đến mái tóc đen mượt mà. Không thể chịu nổi Thiên Nghi cứ lo ngắm cảnh mà bỏ rơi mình như thế, Hoàng Khang kéo cô ngồi đối diện mình: "Anh đây này sao không ngắm?"
"Ồ...anh đang ghen tị với cảnh đêm sao?"
"Ừm."
Thiên Nghi gác chân lên ghế Hoàng Khang, anh nhìn qua chân cô, nhỏ nhắn biết chừng nào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận