Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
  4. Chương 77: Nếu đã yêu... em không cần anh là ngựa trắng nữa (4)

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

  • 409 lượt xem
  • 1926 chữ
  • 2020-12-23 10:13:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thế là cả nhóm lao xao lên...Tiểu Quỳnh qua choàng lấy cổ Thiên Nghi, hết khuyên ngăn đến dọa nạt, tất cả đều bị Thiên Nghi bỏ ngoài tai, ngược lại còn bị Hải Băng chọc quê nữa chứ.

Trong trại, có cả nhóm con gái. Do là trại tự do nên chỉ cần đăng kí đủ người thì có thể chung trại. Bốn cô gái ấy tối lại nằm cạnh nhau...thấy Lam Linh cứ lăn lộn, Thiên Nghi quay người sang hỏi: "Linh ngủ không được sao?"

"Chỉ là suy nghĩ một số chuyện thôi. Mà Nghi cũng đăng kí du học hả?"

"Ừm...thử sức một lần coi sao..."

"Vậy Nghi để Hoàng Khang ở đây một mình?"

Nhắc đến vấn đề này thì đầu Thiên Nghi lại nặng trịch âu lo, cô không muốn bỏ Hoàng Khang lại, lại không muốn xa anh. Những tháng ngày hạnh phúc chưa được bao lâu, Thiên Nghi không thể để nó tan như sóng biển...Lam Linh vuốt mớ tóc đang che đi gương mặt Thiên Nghi.

"Nghi yêu Hoàng Khang...vậy...còn..Gia Huy và Đăng Khôi? Họ thì thế nào?"

"Anh Huy thì Nghi đã nói rồi..anh ấy cũng thông cảm cho Nghi nên bỏ qua...Chỉ còn Đăng Khôi, Nghi không biết nói sao nữa..."

Tiểu Quỳnh và Hải Băng nằm bên cạnh hai người nên cũng nghe rõ câu chuyện nhưng lại vờ ngủ mà im lặng để Thiên Nghi cùng Lam Linh tâm sự, rất lâu rồi họ không nói chuyện cùng nhau, đây là cơ hội tốt nhất để hai người hàn gắn tình cảm đã mất.

"Nếu...tôi bày tỏ tình cảm với Đăng Khôi, Nghi nghĩ sao?"

"Lúc nào Nghi cũng ủng hộ Linh!"

Thiên Nghi nắm tay Lam Linh, hai cô mỉm cười và nhắm mắt mình lại, không nói thêm lời nào.

Thời tiết ở trường khá lạnh, tuy trời chưa khuya nhưng ai nấy cũng vào trong trại trò chuyện, Thiên Nghi băn khoăn mãi chuyện du học, không ngủ được nên đi ra ngoài hóng gió. Cô nhìn sang trại lửa của Hoàng Khang, đèn đã tắt,...tiếng thở của cô khiến không gian thêm bao trùm tăm tối. Ở ngoài đây ngắm sao thật tuyệt, Thiên Nghi ngồi xuống ghế đá bên cạnh đó không xa, nhìn những cành lá đã đọng hơi sương, cây đã ngủ rồi...không biết cánh đồng hoa bồ công anh còn bay lang thang không, hôm nay gió thế mà, cô không lạnh, nhưng chỉ cảm giác khó chịu, phân vân những gì cho tương lai. Tuy việc du học cho đến tốt nghiệp mới tổ chức nhưng chuyện này vô cùng khó với Thiên Nghi, đi là ước mơ, nhưng có ước mơ lại có thể mất Hoàng Khang, cô chưa hoàn toàn tin tưởng tình cảm của hai người. Không nên quyết định để rồi nhận lấy sai lầm như Gia Huy.

"Không lạnh hả?" Anh khoác lên cho cô một cái áo sơ mi của mình, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ Hoàng Khang, anh ngồi xuống bên cô, choàng lấy vai Thiên Nghi rồi để cô tựa đầu vào ngực mình, nơi dựa vững chắc cho Thiên Nghi hiện tại và cả tương lai.

"Em nghĩ gì mà tập trung vậy?"

"Chỉ vài chuyện vẩn vơ thôi...mà anh nghĩ ra chưa? Không được nói không biết...."

"Muốn nghe anh trả lời?"

Thiên Nghi gật nhẹ đầu, mắt chăm chú nhìn về Hoàng Khang, thật ra anh sẽ đáp thế nào.

"Anh sẽ không yêu em mãi mãi."

Tự dưng khi nghe xong câu ấy, tay Thiên Nghi buông khỏi áo Hoàng Khang, cô không thể cảm nhận điều gì nữa, anh dám nói thế sao, không chắc chắn với mình hả, vậy yêu cô để làm gì? Nhưng cũng đâu thể trách Hoàng Khang vì vốn dĩ, Thiên Nghi cũng chưa từng tin tưởng anh.

"Nhưng anh sẽ yêu em đến khi nào anh không còn khả năng yêu em nữa...lúc đấy..anh sẽ ở một nơi rất xa nào đó mà dõi theo em..." Đồng nghĩa với anh chết, chỉ có anh chết đi, không thể yêu em trong cùng một thế giới thì anh sẽ yêu theo cách của anh, yêu theo thế giới của anh...

Đây không phải một câu trả lời tốt nhất mà Thiên Nghi muốn nhưng đây là câu khẳng định khiến cả đời Thiên Nghi không bao giờ quên được. Cô ôm Hoàng Khang lại, choàng tay mình qua cổ anh, sống mũi cô cay cay, cô rất muốn khóc nhưng lại không thể để Hoàng Khang nhìn thấy bộ dạng cảm động đến mếu máo của mình, thế thì anh sẽ tự đắc.

"Câu này còn có hiệu lực khi chúng ta phải xa nhau không?"

"Em định đi thật à?"

"Em chưa biết, chỉ hỏi anh thế thôi..."

"Vậy anh cũng không biết, nên đừng nghĩ tới nó ngay bây giờ."

Nỗi hoảng sợ khi biết Thiên Nghi sẽ rời xa mình, anh không muốn cách xa cô ở một phương trời nào đó, hai người chỉ có thể nói chuyện với nhau vài câu qua điện thoại, hay cách xa nhau một màn ảnh trên vi tính. Anh chỉ muốn cái gì chân thực nhất nên Hoàng Khang sẽ không để Thiên Nghi đi, anh là ích kỉ như thế, tình yêu của Hoàng Khang chỉ bình thường đến muốn giữ mãi lấy Thiên Nghi cho riêng mình....anh không phải là tiên là phật nên không đủ bao dung.

Tối nay Tuấn Nguyên tự ý rời khỏi trường, phóng xe thẳng đến bệnh viện xem tình hình của Hồng Ngân, từ lúc cô nhập viện anh chưa từng hỏi đến, chỉ lo lắng trong âm thầm. Phòng 309. Tuấn Nguyên mở cửa bước vào, Hồng Ngân đã nằm ngủ thật ngon trên giường, mắt không viền đen đậm nữa, trông cô hóc hác gầy gò đi hẳn, tình đã dứt nhưng vẫn còn xót xa cho người con gái anh từng yêu...Tuấn Nguyên bước đến ngồi cạnh giường...im lặng. Dường như Hồng Ngân có trực giác, cô sợ mở mắt ra mình sẽ không nhìn thấy Tuấn Nguyên, sợ rằng hơi ấm đang truyền tới mình chỉ do ảo giác mà ra thôi. Từ xưa tới nay, Hồng Ngân đâu như thế, cô chuyện gì cũng quyết đoán chẳng do dự...cô mở mắt trong nỗi sợ hãi.

"Anh đến thăm em."

"Ừm..." Hồng Ngân vẫn nằm đó, mắt chỉ nhìn về phía Tuấn Nguyên, anh chăm chú quan sát sắc mặt cô rồi tự trách bản thân, chẳng phải lúc chia tay cô nói cô sẽ sống tốt hơn anh sao, giờ thì thế nào, vì nhìn anh bên người khác mà phải nằm nơi đây, cô quá vô dụng hay vẫn một mực chung tình?

"Thăm rồi nên anh về đi!"

"Hồng Ngân...anh.."

"Đừng nói..anh đừng cho em biết gì hết, em không muốn nghe."

Tuấn Nguyên lấy tay vuốt lên mái tóc Hồng Ngân, đã bao lâu rồi anh chưa hề làm thế, rất lâu. Hồng Ngân chợt bật khóc, nhìn anh bên người khác cô nào chấp nhận được, huống gì người kia lại chẳng thể so sánh cùng cô. Con gái luôn thích so sánh, khi thấy người mình yêu yêu người khác, ai cũng thích đem ra so sánh, An An đã thế giờ Hồng Ngân cũng không ngoại lệ.

"Hồng Ngân! Em đừng như thế, hãy sống cuộc sống của em, đừng nghĩ về anh nữa..em tốt, em đẹp, chẳng phải Gia Minh yêu em sao, cho nó một cơ hội đi. Nghe anh được không?"

"Em không biết...anh đừng ép em, Cao Tuấn Nguyên, anh đi đi, đi ngay đi!"

Hồng Ngân ngồi bật dậy xua Tuấn Nguyên ra, anh phải đứng dậy, mắt Hồng Ngân đã đầm đìa nước mắt, cô ngẩn gương mặt không son phấn nhìn Tuấn Nguyên, mặt không khí sắc, giọng nói vô tâm: "Đừng để em nhìn thấy anh bên người khác, nếu không em sẽ không tha cho cô ta đâu. Tốt nhất anh trốn cùng cô ta đến một nơi không có em đi."

Ngày chia tay, Hồng Ngân cũng từng cảnh cáo Tuấn Nguyên, lúc đó vì yêu, giờ cũng vì tiếng yêu. Anh không nói gì, chỉ quay lưng đi, bước thật nhanh theo lời Hồng Ngân muốn. Cô bật khóc thật nhiều, khóc thành tiếng vang vọng căn phòng trống trải, Hồng Ngân thu gối mình lại, cúi đầu ôm gối mà khóc...nước mắt mặn chát chảy ngược vào tim lại như hàng vạn con dao xé nát nó. Hồng Ngân không thể biết đã có người khác vào phòng, anh cũng đến thăm cô, nhìn cô khóc mà tay anh muốn chạy đến đấm thẳng vào mặt kẻ vừa vô tình bước đi. Chàng trai với viền mắt đen óng, tóc anh tha keo chuốt lên trên, để lộ vầng trán. Áo quần anh không giống như các công tử bột, pha đầy chất của một thiếu gia làn chơi...

Anh mãi mãi đứng phía sau nhìn Hồng Ngân, nhìn cô yêu Tuấn Nguyên, hẹn hò với Tuấn Nguyên rồi chứng kiến ngày họ chia tay. Ngày chia tay ấy, Hồng Ngân thách thức Tuấn Nguyên bao nhiêu thì càng làm anh căm giận bấy nhiêu. Chưa đầy hai ngày sau, Hồng Ngân thực hiện lời thách thức ấy, cô quen người khác để Tuấn Nguyên phải tiếc nuối, phải ân hận. Từ đó, Hồng Ngân luôn thay đổi người yêu. Dưới nhận thức của mỗi người, cô quá đào hoa...nhưng không một ai biết, ẩn chứa sau lớp mặt nạ đó là một trái tim khao khát tình yêu nhưng mãi chịu tổn thương về mặt tình cảm.

Một tuần sau đó, chuyện ai cũng ổn thỏa, chỉ còn Đại Phong, anh định sẽ không đi tìm Ngọc Diệp một thời gian, nhưng trái tim không cho phép, nó bắt anh phải bỏ mặc tất cả để xin Ngọc Diệp tha thứ, vì anh quá yêu cô rồi, sống cần có Ngọc Diệp thì cuộc sống anh mới không là một bức tranh đơn sắc. Anh đợi Ngọc Diệp ở cổng trường suốt năm ngày nhưng không thể nhìn thất bóng dáng cô, thật ra Ngọc Diệp đang cố tình tránh mặt anh hay cô đã xảy ra chuyện, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đại Phong. Anh lại không thể tìm đám bạn hay bà Lưu giúp đỡ, chuyện hai người phức tạp thế, để họ xen vào càng làm họ khó xử thôi. Một cô bạn đi ngang...

"Anh là Đại Phong mà...anh tìm ai vậy?

Cuối cùng cũng có người giúp, anh vui mừng nghĩ rằng mình có cứu tinh rồi: "Em biết Lưu Ngọc Diệp không? Học chuyên Hóa ấy."

"À..chị Diệp sao? Anh tìm chị ấy có việc gì hả?"

"Anh là bạn trai của Ngọc Diệp, em có biết mấy hôm nay cô ấy đi đâu không, sao anh đợi mãi mà không gặp."

Cô bé xinh xắn mỉm cười, thật thì cô rất xinh, người lại vô cùng hòa nhã: "Chị ấy theo cô chủ nhiệm đi buổi liên hoan toàn quốc ở tỉnh C tuần trước rồi, chắc khoảng hai ba ngày nữa sẽ về.

"Cảm ơn em."

Đại Phong gật gật đầu, anh cười cùng cô bé ấy. Vừa thấy nụ cười của Đại Phong, mặt cô liền đỏ bừng, sao trên thế gian lại có người phong độ và đẹp trai đến thế, xưa nay chỉ biết Đại Phong qua hình với danh nghĩa là cựu học sinh của The First, bây giờ gặp tận mắt càng khiến cô học trò mê mẩn. Nhìn bóng anh bước lên xe, từ cử chỉ đến hành động đều nhanh nhẹn, mang phong thái của bậc trượng phu. Chiếc xe hơi đã đi mất hút mà cô ấy vẫn cứ dõi mắt theo xa, thầm nghĩ Ngọc Diệp sao mà quá may mắn, được người như Đại Phong để mắt đến lại còn được anh yêu nhiều như thế.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top