Trong giờ học thêm, Ngọc Diệp đã nhiều lần hỏi Hoàng Khang về tình cảm với Thiên Nghi, anh chẳng cần che giấu chi cảm xúc của mình. Với con mắt nhìn người yêu của Ngọc Diệp thì cô cho rằng Hoàng Khang là người đáng để Thiên Nghi dựa dẫm cả đời, anh thầm lặng yêu thương, chỉ dùng những hành động chẳng đâu vào đâu để bày tỏ cùng Thiên Nghi, nhưng vẫn đủ tốt hơn tên Gia Huy kia, Ngọc Diệp cho là thế...
Khi đến trường, Hoàng Khang lại đến lớp tìm Thiên Nghi, anh nắm tay cô ra hành lang, Hồng Ngân nhìn theo rồi mỉm cười...
Lam Linh đứng trên lầu nhìn xuống, chăm chú nhìn từng cử chỉ của Thiên Nghi.
"Thiên Nghi thích cậu ta sao?"
"Tôi không biết nhưng Hoàng Khang thì có đó." Tuấn Nguyên cũng đứng cạnh mà dõi theo.
"Nhưng Hoàng Khang đâu phải mẫu người của Thiên Nghi..." Lam Linh vẫn nghi ngờ về lời đồn của mọi người.
Dưới hành lang, Hoàng Khang chỉ nhìn sơ ngang đã tỏ vẻ khó chịu khi thấy vết thương ở bàn tay Thiên Nghi.
"Người ta đánh nhau thì kệ đi, lo làm gì?"
"Sao chuyện gì bạn cũng biết hết vậy?" Thiên Nghi giấu tay mình ra phía sau để anh khỏi tìm cách bắt bẻ.
"Chuyện của hai anh em nhà đó bạn đừng lo nữa. Mà nghe tôi hỏi này, bạn có chịu chấm dứt hoàn toàn với cái người kia không?" Hay là muốn chấm dứt với tôi?
Ai kia đang gào thét trong lòng.
Thiên Nghi cúi cúi đầu, mắt nhìn về một phương trời xa. Cô sao có thể mở lời với Gia Huy, anh từng chịu nhiều đau khổ vì cảnh gia đình, anh từng là ngựa trắng cô yêu thương, từng là vị hộ tinh che chở, giúp cô vượt qua những tháng ngày đau đớn nhất trong cuộc đời.
"Hoàng Khang...tôi không thể nói những lời làm anh Huy đau lòng được..."
"Vậy bạn biết tôi sẽ đau lòng không?"
"Chúng ta là gì của nhau mà bạn phải đau lòng?" Thiên Nghi quay lại nhìn thẳng vào mắt Hoàng Khang, không cho anh nói tiếp: "Không là gì cả đúng không? ....Thật ra...bạn không hiểu tôi đâu."
"Tôi không hiểu bạn hay vì bạn còn yêu anh ta?"
Hai người rơi vào trạng thái trầm lặng, Thiên Nghi mặc kệ câu hỏi của anh mà đi thẳng đến lớp 12D3A.
Tựa đầu vào vai Hải Băng.
"Sao vậy?" Hải Băng ngừng tô mấy nốt nhạc
"Mệt mỏi..."
"Cãi nhau với Hoàng Khang đúng không?"
"Sao Băng biết?" Thiên Nghi bất ngờ nhìn Hải Băng.
"Trên mặt ghi kìa..."
Như phản xạ, cô tự sờ lên khắp mặt mình rồi tự nhẩm: "Không lẻ dạo gần đây những gì mình nghĩ đều ghi trên mặt sao?"
Thiên Nghi ngồi đó xem Hải Băng vẽ mấy nốt đô rê để quên đi tâm trạng buồn chán. Hoàng Khang dần đi vào chiếm hữu hầu hết tâm tưởng của cô, anh đi sâu vào trái tim và mãi mãi không chịu cho tim cơ hội để anh đi...nhưng nghĩ lại, cô cần nên xác định xem có nên suy nghĩ lại lời đề nghị của Hoàng Khang, phải làm cho rõ cùng Gia Huy, nếu cứ dai dưa như thế, cả cô, Gia Huy, Đăng Khôi đều không tốt, vấn đề lớn hơn là cô không muốn Hoàng Khang đau lòng như lời anh nói.
Vào tiết ngồi được vài phút thì cô lại xin đi vệ sinh, thầy dạy Lịch sử lại vuốt đi vuốt lại cái râu cằm dài nhẵn.
Tình cờ lúc đi ngang hành lang...Thiên Nghi lại nghe thấy tiếng của anh...cô nép mình vào vì biết chắc anh còn giận nhiều lắm.
"Anh cho em biết đi, anh yêu nó sao?"
"Em có cần phải biết không?" Hoàng Khang tựa người vào lan can.
An An vẫn kiên trì, cô đã quyết tâm phải hỏi rõ một lần, nếu cứ lo lắng không yên, cứ đau khổ quằn quại khi thấy anh bên Thiên Nghi thì thà một lần, đau một lần là đủ.
"Anh nói đi! Em muốn biết, chỉ cần anh nói, em sẽ bỏ cuộc." Sống mũi An An đã cay cay nhưng vẫn cố gắng nhìn anh bằng gương mặt ngang ngạnh không khuất phục.
Thiên Nghi vẫn đứng đó, cô thật muốn biết mình và anh là gì của nhau, trong lòng anh, cô có vị trí như thế nào. Hay cũng như mọi người nói, hotboy ban B chẳng khi nào yêu ai thật lòng, vốn dĩ chỉ là một con bướm đa tình lướt ngang những bông hoa rồi vội vàng rời bỏ. Cô đã từng nghĩ thế, đã từng tự an ủi bản thân đừng ôm giấc mộng với người như Hoàng Khang, ngay cả một đóa hồng anh cũng bỏ rơi được, huống hồ cô chỉ là một cánh hoa bồ công anh nhỏ dại, mau héo dễ tàn.
Cô sai rồi...khi không hiểu anh.
"Anh yêu Thiên Nghi...yêu rất nhiều..."
Lời nó ấy như cú sét đánh vào tim hai người con gái. Một người thì hoàn toàn thơ thẩn, là anh nói, là anh nói, anh đã nói như thế. Cô còn dám nói cô và anh không là gì của nhau nữa à?
Còn An An, trái tim như vụn vỡ, nước mắt đã bị anh đánh đỗ, sự mạnh mẽ, ngang tàn của cô tiểu thư từ nhỏ đã không thiếu bất kì thứ gì đã không còn. Nước mắt cô rơi đầy gương mặt xinh đẹp như một công chúa Bạch Tuyết, đồng tử màu nâu trên mắt giờ long lanh hơn cả ngọc trai...
"Anh...không yêu em nữa vì em...dám đùa với anh đúng không? Em chỉ là tức giận nhất thời thôi Hoàng Khang...anh phải biết em yêu anh chứ..."
"Anh biết, biết em yêu anh, nhưng An An à, anh lỡ yêu Thiên Nghi rồi, biết làm sao đây?" Hoàng Khang đứng nghiêm chỉnh lại trước An An, anh nói: "Thật thì Thiên Nghi chẳng có điểm nào bằng em, cô ấy không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, gia đình cũng không nổi bật, nói chuyện đôi lúc rất cọc cằn, nhưng với anh, Thiên Nghi thế là đủ rồi, người luôn cho anh nụ cười, cô ấy như thiên thần vậy, xua đi tất cả tăm tối trong anh...anh thật sự...cần Thiên Nghi..."
Nhắc đến Thiên Nghi là sự hạnh phúc được biểu hiện rất rõ ở Hoàng Khang, An An nghe thấy những lời này thì cô không còn cách nào để níu giữ anh nữa, cô gật gật đầu, môi vẫn có nụ cười, nhưng lại chua chát đầy cay đắng.
"Em hiểu rồi...hiểu...rồi..."
Từng bước chân đi lên cầu thang, bước đi yếu đuối đến mức không nghe được tiếng guốc nhọn của cô tiểu thư ấy đang mang. Hoàng Khang nhìn theo, tự biết mình đã làm An An đau lòng nhưng anh không còn cách nào hơn. Yêu Thiên Nghi nên đành phải chọn, chỉ mong An An mau chóng xua đi nỗi buồn mà để bản thân không bị ràng buộc bởi tình cảm trong quá khứ.
Còn cô gái kia lại đứng yên nơi đó, không cử động gì cả, đầu cô tựa vào tường...lòng thầm tự hỏi mình rất nhiều lần.
Hoàng Khang...có thật là với bạn...tôi quan trọng thế không?
Lâm An luôn tìm mọi cách chia rẻ mà vẫn không sao tách Hải Băng ra khỏi Nhật Hoàng. Cơn tức ấy biến cô thành một con quỷ dữ có thể gây nguy hiểm cho Hải Băng bất cứ lúc nào. Sáng đi học, ngay lúc cô em gái vừa bước xuống nhà đã nghe thấy tiếng la in ói.
"Phương Hải Băng!!! Cả lời của mẹ mà mày vẫn không nghe, mẹ đã bảo mày đừng yêu Nhật Hoàng nữa mà." Lâm An đi thẳng lại Hải Băng chửi tới tấp khi thấy bóng Nhật Hoàng vẫn đứng đợi trước cổng nhà anh.
"Em đã nói trước rồi...dù bây giờ bố có lên tiếng cũng thế thôi."
"Rốt cuộc mày muốn sao mới trả Nhật Hoàng cho tao?"
Nghe đến ông Phương, An An có phần kiêng nể, trong gia đình này có ông là người công bằng nhất, không xem Hải Băng như con rơi ở đâu nhặt về. Hải Băng vẫn nhẫn nại nhắc cho Lâm An hiểu: "Nhật Hoàng vốn chưa từng là của chị? Kêu em trả thế nào?"
"Con nhỏ này!" Bàn tay Lâm An tát mạnh vào má Hải Băng, nó nhanh chóng in dấu cả năm ngón tay.
Hải Băng bật khóc, cô không nất nghẹn ngào thành tiếng, chỉ có nước mắt có quyền rơi nhưng bản thân lại chẳng đổi dời, ánh mắt kia vẫn dán vào làm Lâm An sợ hãi.
"Cô làm gì thế?" Nhật Hoàng bỏ chiếc xe đạp ngay ở cổng và chạy thẳng vào trong, anh đến bên Hải Băng rồi vô cùng tức giận hướng mắt về Lâm An: "Sao lại đánh cô ấy?"
"Nhật Hoàng...em..."
Người có lòng dạ độc ác như rắn đó vừa thấy Nhật Hoàng, cả giọng nói lẫn sắc mặt đều thay đổi hoàn toàn, cô ta định bước đến nhưng anh lại dìu Hải Băng lùi lại.
"Trách xa cô ấy ra!"
"Nhật Hoàng...em không sao." Gạt bỏ nước mắt, Hải Băng cố kiên cường nhìn anh.
"Như thế mà còn không sao. Đi theo anh!"
Nói rồi, anh nắm tay Hải Băng đi ra ngoài, gương mặt Lâm An lập tức trở về như cũ, cô ta quay theo hướng cửa.
"Hai người không thể sống chung nếu còn có tôi đâu!!!!!"
Anh chở Hải Băng đạp thật nhanh, thật nhanh, cô ngồi phía sau anh chỉ biết rơi lệ, chỉ biết đau lòng cho mình, cho anh và tình yêu nhiều trắc trở ấy.
"Nhật Hoàng...anh đừng như vậy mà..."
Anh chỉ im lặng, từ khi rời khỏi nơi đó, anh chưa từng cất lên bất cứ từ nào.
"Nhật Hoàng...anh trả lời em đi..."
Lát sau, anh dừng xe lại, bước nhanh xuống xe và đi đến bên bờ sông nhìn xuống dưới với nỗi lòng man mác thương tâm. Hải Băng dựng xe đàng hoàng rồi đi lại, cô ôm chặt anh từ phía sau, tựa đầu mình lưng anh, nước mắt vẫn còn đủ để làm ướt áo anh...
"Xin anh đừng như thế...."
"Em biết không....điều khiến anh đau đớn nhất không phải bị mẹ em xỉ nhục mà là khi nhìn thấy em bị Lâm An hành hạ..."
"Nhật Hoàng...em hiểu mà..." Nước mắt rơi càng nhiều cô tựa vào càng chặt.
Nhật Hoàng nắm lấy tay Hải Băng, anh quay người lại, mắt cũng đỏ hoe: "Anh nói sẽ yêu em, bảo vệ em, anh đã từng thề với chính mình như thế...Nhưng hôm nay chính mắt anh lại nhìn em bị cô ta đánh mà không làm gì khác được, em không biết anh bất lực thế nào đâu..."
"Không phải tại anh...anh đừng tự trách mình..."
"Sao em lại quá bao dung vậy hả??"
Vòng tay anh có thể chở che cho Hải Băng, chắc chắn. Nhật Hoàng ôm Hải Băng vào lòng, anh muốn mình có thể là vỏ bọc tốt nhất cho đời cô, không có bất kì ngoại lực nào có khả năng làm tổn thương tình yêu nhỏ nhắn đang ở trong lòng anh lúc này...Nhất định...anh sẽ chứng minh cho mọi người thấy, ở bên anh, Hải Băng sẽ hạnh phúc.
Cuối tiết buổi chiều, sau khi gửi xe xong thì Thiên Nghi lại gặp được Gia Minh lúc đang lựa sách trong thư viện trường...cô đặt cả đống sách về lịch sử xuống trước bàn Gia Minh rồi ngồi đối diện.
"Gia Minh!!!"
"Thiên Nghi sao?" Gia Minh úp quyển sách lại, đôi môi hồng như có ai đã điểm son nhếch nhẹ. Nhìn anh chàng này, quá là thư sinh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận