Sau khi vào trường, Hoàng Khang đứng đợi ở nhà xe để nhìn thấy bóng dáng cô học trò trẻ con đó. Thiên Nghi gửi xe xong, mang balô vào và đi tung tăng bước từ trong nhà gửi xe ra, chợt đến cửa, anh bước ra....
"Á...."
"Là tôi."
Thiên Nghi giật mình lấy tay che mặt, nghe tiếng Hoàng Khang, cô bỏ hai tay xuống, quát lớn: "Định giết tôi sao?"
"Không ngờ bạn bị yếu bóng vía...."
Hoàng Khang đi theo Thiên Nghi từ từ dọc hành lang trường: "Đọc chưa?"
"Đọc gì?" Còn gì khác ngoài cái kia chứ: "À chưa đọc."
"Sao không đọc?"
"Kệ tôi!"
Hoàng Khang nắm tay Thiên Nghi lại: "Này…bạn nhất định phải đọc."
"Ủa gì lạ vậy? Tôi muốn đọc hay không là chuyện của tôi chứ. Bỏ ra!"
Hoàng Khang vẫn ngang nhiên nắm chặt tay cô. Mặt anh tỏ vẻ ngây thơ khiến Thiên Nghi tức điên lên, sao trên đời lại có người mặt dày đến thế: "Bỏ ra nhanh. Bỏ ra!!!"
Cố kéo tay mình ra nhưng vẫn không thể. Sao cô có thể thắng nổi sức anh, mệt mỏi Thiên Nghi hạ giọng nhỏ nhẹ: "Hoàng Khang!!!! Buông tôi ra..."
"Kêu tôi bằng gì?"
"Hoàng Khang."
"Khang à...Phải gọi thế mới đúng." Hoàng Khang nhắc lại để Thiên Nghi còn nhớ mình đã nói điều gì sai.
"Tự nhiên kêu tôi gọi vậy à?"
"Thì tối qua bạn gọi tôi thế mà...nghe cũng hay hay."
"Tại...tối qua tôi sợ nên gọi nhằm."
"Bạn vẫn xưng hô bằng tên với Đăng Khôi đúng không? Khôi và Khang cũng gần giống nhau....Gọi đi!!! Tôi sẽ bỏ ra."
"Khang...."
Hoàng Khang lắng nghe Thiên Nghi kéo giọng chữ 'à', ai ngờ cô lại đột ngột la lên: "Khùng."
"Hai người làm gì vậy?" Hồng Ngân đi đến, mặt có chút mờ ám, nhìn xuống bàn tay của hai người kia.
"Bỏ ra!" Thiên Nghi lúc này mới kéo tay mình ra được, Hoàng Khang nhún vai đáp câu hỏi của Hồng Ngân: "Có gì đâu."
"Gia Minh đâu?"
"Ai mà biết. Đi kiếm nó đi!"
Thiên Nghi nhìn Hồng Ngân rồi quay sang nhìn Hoàng Khang. Theo giọng điệu họ nói chuyện với nhau trông không giống hai người đã từng yêu nhau, cô bắt đầu thắc mắc về bức thư tình năm xưa.
Lam Linh ra đứng ở hành lang, mắt nhìn xuống dòng người đi lại dưới lầu. Tuấn Nguyên bước ra đứng cùng, anh vươn vai tỏ ra như không có chuyện gì.
"Học bài rồi hả?"
"Ừ."
"Linh này...nếu có gì khó khăn nhất định phải cho tôi biết đó."
Lam Linh nhìn sang Tuấn Nguyên: "Bạn sẽ giúp tôi chứ?"
"Đương nhiên."
Vài ngày sau vẫn chưa có chuyện gì quan trọng xảy ra, cánh hoa bồ công anh của Hoàng Khang đã héo tàn, nhưng anh vẫn giữ nó, vẫn xem nó như báu vật. Còn Thiên Nghi, cô không đủ can đảm để mở bức thư đó ra, chỉ có thể cất nó vào một góc nào đó.
Giờ học thể dục, Thiên Nghi ngồi ở ghế đá nhìn ra...sao hôm nay không thấy bóng Hoàng Khang, cô đưa mắt khắp sân...Nếu trước kia trong mắt cô chỉ có Nhật Hoàng thì giờ đây...Hoàng Khang lại như một ngọn lửa sáng hơn và nó muốn sáng mãi.
"Tìm ai?"
"Này!!! Sao lần nào bạn xuất hiện cũng như ma hết vậy?"
Rõ ràng là tìm anh mà khi đối tượng xuất hiện thì cô lại tỏ vẻ bực tức như không muốn nhìn thấy.
Hoàng Khang bỏ quả bóng xuống, ngồi cạnh cô, anh đưa chai nước cam cho Thiên Nghi: "Uống không?"
"Lại nữa hả? Uống rồi mới cho tôi."
"Tôi mới mua đó...có lòng tốt còn không được báo đáp. Hỏi lần nữa...lấy không?"
"Lấy." Ngu sao mà không lấy chứ.
Thiên Nghi cầm chai nước trên tay Hoàng Khang uống, mình cũng đáng được hưởng thôi, trước kia chẳng phải vì anh mà cô đã đổ bao nhiêu mồ hôi cho việc chạy đi mua nước sao.
Hoàng Khang bật cười: "Lấy tôi hả?"
"Chai nước. Tôi có nói gì tới hai từ Hoàng Khang không?"
"Lại gọi như thế. Bạn đổi cách xưng hô không đuợc sao?"
"Không."
Hết chuyện nói, nếu không gặp, họ lại muốn ngồi cạnh bên nhau mà nói thật nhiều, đến khi gặp lại chẳng còn gì để nói. Sợ nói nhầm, nói sai rồi khiến đối phương hiểu lầm thì không phải vô ích rồi chăng.
Hoàng Khang thấy Thiên Nghi không mở được chai nước nên dành lấy, dùng sức và một cách đơn giản anh mở được nắp chai. Anh đưa cho cô: "Không có tôi thì ai mở?"
"Thì không uống là được thôi."
Lần nào Thiên Nghi cũng nói chõng khiến Hoàng Khang không còn cách nào tiếp chuyện. Không phải cô không muốn nói đàng hoàng với anh, chỉ vì mỗi lần anh nói, anh nhìn cô, từng cử chỉ ấy đều có thể đơn giản khiến tim cô đập như người mắc bệnh tim. Hoàng Khang nhìn ra sân bóng, như cố tránh ánh mắt cô: "Tối nay.....bạn đến Lorial...với tôi được không?"
"Chỗ nào thế?"
Nhém tí nữa là ai kia té ngửa khi Thiên Nghi ngây thơ hỏi anh. Cả một nhà hàng tình nhân nổi tiếng như thế mà cũng không biết.
"Bạn không biết thật sao?"
"Chưa từng nghe."
"Nhưng có đi không?"
"Chỗ nào thì mới đi được, mà đi để làm gì?"
"Tóm lại không dẫn bạn đến địa ngục là được rồi. Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho."
"Gì mà địa chỉ? Tôi không đi đâu hết á...dụ dỗ nữ sinh sao?"
Hoàng Khang thấy nét mặt ngượng ngùng của Thiên Nghi, anh há hốc mồm.
"Bạn đang nghĩ chuyện gì thế. Đó không phải khách sạn đâu. Ôi trời...sao trong cuộc sống lại có người ngốc như bạn?"
Thiên Nghi đứng dậy, kênh người, giọng nói dứt khoác: "Dám chửi tôi nữa hả?"
"Nói trúng tim đen của cô gái từ trên núi xuống nên tức giận rồi...Tầng Thiên Nghi, tôi trịnh trọng nói cho bạn biết. Lorial là nhà hàng, là quán ăn, là chỗ để con heo ham ăn như bạn đến ăn đó."
"Tôi không đi ăn với bạn, mắc công đau bụng. Rủ người khác đi đi!"
"Bạn mà không đi tôi sẽ...KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO BẠN!" Câu này nghe nghiêm trọng quá.
Anh tuông một lời cảnh cáo rồi đi khỏi nơi đó. Thiên Nghi phân vân não nề...Nhìn đồng hồ...đã gần bốn giờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận