Tất cả các bài hát đều được biểu diễn rất thành công…Đến khi cô MC đọc tên của Hải Băng-Nhật Hoàng. Ngọc Diệp, Tiểu Quỳnh mới đứng phặt dậy la toáng lên…gây sự chú ý của mọi người. Cặp tình nhân ấy bước ra sân khấu, họ sinh ra có thể thuộc về nhau…Hải Băng váy trắng như một con thiên nga tung cánh bay khỏi mặt nước, Nhật Hoàng đứng bên cạnh như một hoàng tử bước ra từ tiểu thuyết. anh cũng vest trắng, mang chút nét công tử nhưng không kém phần cuốn hút các cô gái đang ngồi phía dưới. Hoàng Khang nhìn Thiên Nghi đang chăm chú nhìn anh, lửa trong người đang nhem nhố nhưng bị gương mặt gây thơ kia đôi lúc mỉm cười vụt tắt.
Bài Last Chritmas được cả hai song ca vô cùng thành công, từ nốt trầm nốt bổng họ đều thể hiện rất hoàn hảo. Tay hai người đang chặt vào nhau…mọi khán giả phía dưới cũng hát theo nhịp nhạc cùng cặp tiên đồng ngọc nữ ấy….Đó cũng là bài hát kết thúc tất cả chương trình tối nay, những khói trắng tung tóe trên sân khấu, Thiên Nghi hạnh phúc thầm mong Hải Băng sẽ cùng Nhật Hoàng vui vẻ bên nhau như thế. Mọi người bắt đầu giải tán…Thiên Nghi đứng dậy thì Hoàng Khang giữ lại, chợt ngồi phụt xuống ghế…ôi chết cái mông…
"Gì thế hả?"
"Cầm lấy…"
Thiên Nghi quay qua nhìn xuống tay mình, anh đã đặt bức thư vào đó.
"Lại định nhờ tôi trao thư tình cho ai nữa. Hồng Ngân hay Thu Hà?"
Rút kinh nghiệm lần trước, Thiên Nghi không để mình mắc mưu Hoàng Khang. Cô vẫn cầm bức thư nhưng tâm trạng lại vô cùng khó chịu, tức tối.
"Lần này là của bạn."
"Giỡn hả?"
"Ai giỡn?"
Nhìn lại bức thư, dù đèn không sáng lắm nhưng cô đủ thị lực để nhìn ra hai từ 'Nghi Ngốc' được viết in đậm ngoài bìa.
"Bạn khùng sao mà tặng tôi?"
"Về không?"
Hoàng Khang như không nghe thấy gì, anh đứng lên và hỏi cô. Thiên Nghi cũng cho qua chuyện này, không thể hỏi anh thêm nữa. Cô lắc đầu: "Tôi về với Tiểu Quỳnh, hôm nay nó đến đó ngủ."
Sau đó cô đứng dậy và bước đi, được vài bước, cô cảm thấy mình nên làm gì đó. Quay đầu lại, cô phát hiện anh vẫn dõi theo cô dù giữa hai người đang có rất nhiều trở ngại. Bèn đi từng bước chen đến đối diện anh.
"Cảm ơn!" Kéo tay anh ra, cô bỏ vào một thứ gì đó rồi đóng tay anh lại: "Đợi tôi đi mới được xem."
Nói rồi, Thiên Nghi bỏ đi thật nhanh...Hoàng Khang tự mình cười rồi mở từ từ bàn tay ra...Thật là....
"Gì đây?" Mặt anh nhắn nhó nhìn món quà ấy...
Thiên Nghi từ lúc bước ra khỏi hội trường thì im lặng hẳn. Cô không dám đọc bức thư ấy...
Tiểu Quỳnh lái xe đưa Thiên Nghi về, nói rất nhiều chuyện nhưng người phía sau không chịu lắng nghe...khá bực.
"Nè...Nghi có nghe mình nói không vậy hả?"
"Hả?" Lúc này âm lượng của Tiểu Quỳnh mới kéo được người ngồi phía sau về.
"Nghi làm gì vậy? Bơ bơ..."
"Chắc tại Nghi buồn ngủ quá...mà nè, anh chàng luật sư của Quỳnh chưa chịu về sao?"
Nhắc đến Kỳ Dương thì mặt Tiểu Quỳnh lại sáng hẳn lên. Cô có rất nhiều chuyện để kể...
"Chưa...nhưng anh ấy có điện thoại về...ngày nào cũng thế."
"Quỳnh thích anh ta không?"
Tiểu Quỳnh lái xe chậm lại, ngẫm nghĩ câu hỏi của Thiên Nghi rồi quyết đoán.
"Ừ."
Nhật Hoàng vẫn đèo Hải Băng trên chiếc xe đạp tình yêu ấy...đến trước nhà cô, anh lấy ra một gói quà không lớn lắm, nhưng trông nhỏ nhắn vô cùng xinh xắn.
"Anh tự làm đó."
"Có cần phải vất vả thế không? Em cũng có quà cho anh nè."
Cô cũng lấy ra một đĩa DVD đưa cho anh. Nhật Hoàng bất ngờ: "Đĩa sao?"" Có vẻ thú vị, anh nghiên nghiên đầu cười rồi chợt ôm cô vào lòng.
"Vào ngủ ngoan đó."
"Em lúc nào cũng ngoan mà...."
"Hai người tình tứ quá rồi đấy."
Lâm An bước ra làm phá tan bầu không khí lãng mạn. Hải Băng buông Nhật Hoàng ra, hạ giọng: "Anh về trước đi!"
"Ừm."
Cả hai xem sự hiện diện của Lâm An là không có, Nhật Hoàng buông tay Hải Băng ra mà vẫn còn tiếc nuối. Hải Băng đi thẳng lên phòng, nếu không bà chị ấy lại nói lời không hay. Cô nằm bẹp trên giường rồi mở hộp quà ra. Hai người tuyết tí hon ở trong ấy, dưới một lớp giấy the màu cắt mỏng tựa như rơm cỏ, những bông tuyết cũng do tự tay anh làm lấy...còn có cây thông noel được anh trang trí thật chu đáo. Hải Băng cầm hai người tuyết lên...
"Sao anh ấy làm được thế?"
Lâm An bước vào xông xông đến cầm hộp quà lên. Hải Băng lập tức đứng dậy: "Chị đi ra ngoài đi!"
"Quà sao?" Cô nghiến răng giận dữ, ném hộp quà xuống đất, giấy rơi tung tóe, cây thông bị đỗ gãy...Món quà do Nhật Hoàng dày công sắp xếp đã tan thành gió rồi.
"Chị đang làm gì vậy?" Cô em gái đến giờ không chịu đựng được nữa mà quát.
"Tao không có được anh ấy thì mày đừng mong mà có được. Hiểu không?"
"Ra ngoài!! Chị ra ngoài cho tôi!!!!" Hải Băng thét lớn, có ai mà chịu đựng được sự vô lý thái quá đó. May mà tối nay ông bà Phương đều đi vắng, nếu không trong nhà đã ầm ĩ lên rồi. Thấy mình đã thỏa cơn tức, Lâm An cười khinh miệt rồi ra ngoài, không quên để cho Hải Băng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống....
Cô cúi người nhặt lại từng mảnh giấy vụn, người tuyết tí hon vẫn không sao...cô hứa sẽ bảo vệ nó tốt hơn. Bỗng điện thoại reo lên...là Nhật Hoàng.
"Em thích không?"
"Thích...cảm ơn anh!" Nước mắt Hải Băng đã rơi lã chã, cô cố để anh không nhận ra việc mình đang khóc. Nhưng dường như tình yêu hay có linh cảm, anh không phải kẻ ngốc mà không nhận ra được giọng nghẹn ngào chua xót của người anh yêu.
"Lâm An lại làm gì rồi đúng không?"
"Không có....em mà muốn ngủ thì giọng ưa nghẹn nghẹn thế lắm. Anh xem quà của em chưa?"
"Đang chuẩn bị xem...thôi em ngủ sớm đi! Mai anh qua đón..."
"Anh cũng ngủ sớm..đừng thức khuya quá..."
Tắt máy, Hải Băng bật khóc thành tiếng, bao ấm ức cứ để trong lòng sao có thể kìm nén được nữa. Nước mắt ướt đẫm những mẫu giấy the còn rơi rớt đâu đó...
Nhật Hoàng bật laptop, anh đưa đĩa vào và bật lên xem...là một đoạn ghi âm...
"Anh này...em vừa sáng tác một bài hát....dành riêng cho anh đấy...Giáng sinh vui vẻ nhé...."
Anh mỉm cười khi nghe giọng nói tràn ngập sức sống của Hải Băng...nhịp nhạc đầu tiên bắt đầu....
Người yêu ơi, tình đôi ta....một lần yêu thương kia vấn vương.
Tình yêu ơi, vì yêu anh ... vì thương anh em đâu tiếc chi..bao dấu yêu, nay nhớ thương ....dành cho anh....
Em vẫn mãi mong chờ, ngày tháng ấy ta mãi chung đường....
.......mãi yêu anh...
Kết thúc bài hát Mãi yêu anh, trái tim Nhật Hoàng thao thức càng nhiều, anh bắt đầu lo lắng vì những gì mình đã và sẽ mang đến cho cô. Dù rằng sau khi nghe xong tất cả bao gửi gắm của Hải Băng dành cho bài hát này, Nhật Hoàng như có được cả thế giới, tình yêu như phép màu biến anh có dũng cảm hơn.
Hoàng Khang bước vào phòng, anh đặt món quà Thiên Nghi tặng vào một chiếc hộp nhỏ, càng ngắm anh lại càng ấm ức, bức thư tình ấy mà chỉ đổi lại cái này thôi sao?
"Bồ công anh...." Anh lắc đầu nhưng miệng vẫn giữ nguyên nụ cười. Thiên Nghi thật hết cách để nói, chỉ tặng anh vỏn vẹn một nhánh hoa bồ công anh. Chắc sang ngày mai nó sẽ héo mất, anh nên giữ gìn sao để có thể giúp nó mãi mãi tươi tắn đây.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận