"Trông hai người y như vợ chồng mới cưới vậy..."
Nun đứng ở lối vào bếp, cầm bát nhìn cả hai. Thiên Nghi lại không nói gì, chỉ Hoàng Khang dám lên tiếng: "Nun no chưa? Ăn nữa không hả?"
"Em sẽ thành heo mất...không ăn nữa đâu...."
Chín giờ tối...Thiên Nghi đứng ở cửa tiễn Hoàng Khang, Nun ngồi trên chiếc gỗ ở phòng khách xem phim, lén nhìn ra không để hai người lớn đó biết.
"Bạn về cẩn thận."
"Giữ gìn sức khỏe."
"Ờ...nhưng ai đưa bạn về nhà vậy?"
"Đi bộ."
Thiên Nghi nhíu mài: "Để tôi gọi taxi cho."
"Nói đùa thôi...có Tuấn Nguyên đón mà...Nó đang đậu xe ngoài đầu hẻm."
"Vậy về đi!"
"Nun nói cô của bạn đi thăm bên nội vài ngày mới về...Ngày mai...tôi đến đón bạn đi học. Sức khỏe yếu...đừng đạp xe nữa."
"Tôi đạp xe quen rồi...bạn lo cho bạn đi!"
Hoàng Khang cảm nhận sương đang rơi rất nhanh, anh lại sợ Thiên Nghi đứng đó hoài sẽ cảm nên thôi. Nếu không anh thà không ngủ mà đứng đây nói chuyện đến sáng. Hoàng Khang lùi lại cho Thiên Nghi đóng cổng...Anh ghé đầu vào...
"Anh về nhé Nun..."
"Dạ..." Nun hùng hãi trả lời. Thiên Nghi trìu mến nhìn anh, nén thở quay lưng lại.
"Thiên Nghi!!"
"Hả?"
Thiên Nghi quay người lại ngay. Hoàng Khang dịu dàng cười với cô và nói lên hai từ: "Ngủ ngon!!!"
"Bạn cũng vậy..."
Sau khi kết thúc màn chia tay kéo dài hơn nửa tiếng, Thiên Nghi đóng cửa, khóa chốt rồi bị Nun kéo xuống ghế.
"Ngựa trắng đây sao?"
"Đừng hiểu lầm...Hai với Hoàng Khang chỉ là bạn bình thường thôi."
"Hơiz...còn che giấu. Nhìn vào đã biết tình trong như đã mặt ngoài còn e..." Nun giả bộ đọc câu thơ trong truyện Kiều vào...Thiên Nghi vỗ nhẹ lên vai Nun: "Hai đi ngủ...tắt tivi nhanh, nếu không Hai cho ngủ một mình đó."
Tuấn Nguyên thấy bóng Hoàng Khang bước ra...
"Cái thằng này...mày biết mấy giờ chưa? Tao đợi mày hơn nửa tiếng rồi đó."
"Xin lỗi..."
Hoàng Khang ít khi nào nói hai từ đó với ai, hôm nay anh vừa nói mà miệng lại cười. Tuấn Nguyên lắc đầu: "Con người ta có tình yêu nên vui vẻ hẳn ra..."
"Kệ tao!!!"
Hoàng Khang đội mũ vào rồi leo lên xe, chiếc Yamaha YZF R1 màu nâu sẫm bay theo gió ra khỏi đó. Còn vương hơi ấm của hai chàng trai giàu tình cảm.
Vừa sáng…trong khi Nun còn ngủ nướng thì Thiên Nghi phải chuẩn bị đi học. Nấu xong bữa sáng, nhìn đống chén dĩa là cô lại nhớ đến một người, tự mình cười tủm tỉm trong niềm vui.
Làm hết mọi việc cần thiết, cái nơ sọc ca rô đen vừa buộc vào cổ áo. Hôm nay niềm vui đến hẳn, con người tâm trạng thoải mái thì cái gì cũng dễ dàng. Cô mang balô khỏi cửa, thấy ngay anh chàng đó. Đồng phục cùng trường, giày đen huyền bí,….
"Bạn đến thật sao?"
"Tất nhiên."
"Đến bằng gì vậy?"
"Taxi…" Anh vui vẻ trả lời, sau cánh cổng là người con trai đã đánh thức tình yêu nơi cô.
"Giàu quá…đi taxi hoài…"
"Định đến chở bạn đi học…"
Thiên Nghi dắt xe ra cổng, Hoàng Khang phụ đóng cổng. Như một thói quen, bỏ balô mình vào rổ xe rồi ngồi lên yên trước: "Xe bạn lùn quá."
"Vừa phải thôi. Ai mượn bạn đến giờ thì chê."
"Nói đùa mà…"
Họ đi qua cánh đồng hoa màu trắng ấy….anh và cô cùng tận hưởng bầu không khí trong lành của buổi sớm ban mai. Dịu dàng, tinh khiết,….
"Hoa đẹp không?" Thiên Nghi đưa đầu lên hỏi Hoàng Khang.
"Rất đẹp….bạn thích lắm đúng chứ?"
"Ừ. Tôi yêu hoa bồ công anh…Bạn biết nó là biểu tượng của gì không?"
"Lời tiên tri…"
"Vậy bạn biết hoa bồ công anh sẽ bay về đâu không?" Từ rất lâu rồi cô muốn tìm ra câu trả lời, không biết sao cô lại biết kết quả từ Hoàng Khang.
"Tôi không biết nữa...Để tôi nghiên cứu, khi nào ra rồi sẽ nói với bạn." Anh đắt ý trả lời, sẽ có một ngày anh cho cô trả lời xứng đáng nhất.
Vì cô yêu nên anh cũng sẽ yêu…
Đến gần trường, Thiên Nghi kêu Hoàng Khang dừng lại, có vẻ không khí thay đổi ngột ngạt.
"Sợ người ta biết tôi đưa bạn đi học sao?" Anh không hài lòng rồi nghiêm mặt nhìn cô đã bước xuống xe.
"Ờ…chúng ta không có gì nên đừng để ai hiểu lầm cả."
Cô ấp úng không thể che giấu suy nghĩ trước anh được.
Nếu để tin đồn về cô và Hoàng Khang thì không hay lắm, dù Hoàng Khang không có gì thì làm sao Thiên Nghi đối mặt với Hồng Ngân đây. Nghĩ thế nhưng cô cũng không nhẫn tâm tới mức để anh đi bộ một mình. Cô cùng đi bộ với anh, tâm trạng trở lại như ban đầu.
Tiểu Quỳnh gần đây cứ buồn bã nhớ thương, Quốc Bảo thấy mà nóng ruột xót xa: "Quỳnh…nhớ anh ta sao?"
"Có một chút. Tại bạn không biết thôi…từ khi có anh ấy cuộc sống của mình không nhạt nhẻo nữa…"
Câu nói như con dao đâm thẳng vào tim Quốc Bảo: "Vậy lúc trước cuộc sống Quỳnh nhạt nhẻo lắm hả?"
"Cũng không hẳn…mà nè…có người thích bạn đúng không? Cần mình làm may thì mình sẽ giúp…"
"Không cần." Quốc Bảo cúi đầu xuống rồi nhìn sang nơi khác. Dưới căng tin đông người, ồn ào…Tiểu Quỳnh nghe mập mờ câu nói gì đó…
"Bạn nói gì?"
"Chỉ lẩm bẩm thôi chứ đâu có gì."
Quốc Bảo muốn thét lớn lắm chứ, anh muốn cô làm may người tên Lý Tiểu Quỳnh cho mình, nhưng yêu mà lặng lẽ như thế có phải là sai lầm?
Hải Băng cùng Thiên Nghi bước xuống, cả hai ngồi cùng bàn. Hải Băng vui vẻ chào hỏi: "Làm gì mặt mũi Quốc Bảo bí xị vậy? Có chuyệng gì sao?"
Quốc Bảo gượng cười: "Không có gì…Hình như dạo này tôi ít thấy bạn Lam Linh.."
"Nói mới nhớ…dạo này Lam Linh sao sao á." Tiểu Quỳnh trầm ngâm suy tư…Thiên Nghi và Hải Băng nhìn nhau.
"Băng thấy Lam Linh có chuyện gì không vui…có lẻ hỏi Tuấn Nguyên sẽ biết…"
Vừa nhắc đã thấy ngay. Tiểu Quỳnh giơ tay gọi lớn: "Cao Tuấn Nguyên."
Tuấn Nguyên đang đi thì quay người lại, bên cạnh anh còn một người. Thấy nhóm đó…Tuấn Nguyên cùng anh kia đi đến.
"Chuyện gì thế?"
Hải Băng ngồi qua ghế của Tiểu Quỳnh: "Hai người ngồi xuống đi."
Tuấn Nguyên là người vô cùng nhanh trí, anh chiếm chỗ cạnh Quốc Bảo, còn anh chàng kia…phải ngồi cạnh Thiên Nghi. Lại thế rồi…Hoàng Khang hí hửng nhìn Tuấn Nguyên có ý cảm ơn.
"Bạn thấy Lam Linh có sao không?" Nghe Tiểu Quỳnh hỏi, Tuấn Nguyên trầm tư đôi lát…anh nghiêm túc hơn: "Có lẻ có…Lam Linh luôn tìm cách che giấu cảm xúc…đôi lúc tôi còn phát hiện cô ấy khóc một mình nữa…"
Hai người, Hoàng Khang cùng Thiên Nghi chỉ im lặng, sao hôm nay cái ghế này lại chật đến thế, dù cô ngồi xa như hai cánh tay vẫn chạm vào nhau được. Quốc Bảo cũng hiểu đôi chút về nhóm Ngũ Long Công Chúa…
"Thế thì chuyện của Lam Linh có liên quan gì đến người tên Đăng Khôi không?"
Nghe đến tên này…bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào Thiên Nghi. Thiên Nghi phản ứng ngay lập tức, không biết biện hộ cho ai nghe: "Đừng nhìn Nghi…chuyện đó không can hệ gì đến Nghi thiên tài này đâu nhe."
Tiểu Quỳnh lại tiếp tục thở dài: "Không phải nói Nghi…hay là Nghi kiếm Đăng Khôi hỏi đi! Coi ổng có nói gì cho Linh buồn không?"
"Tôi thấy không ổn." Hoàng Khang lên tiếng làm ai cũng không khỏi bất ngờ, năm người nhìn anh chằm chằm. Hải Băng bật cười lấy tay che đôi môi nhỏ, Thiên Nghi cố tình quay mặt sang nơi khác để tránh né. Quốc Bảo cùng Tuấn Nguyên có lẻ vì là con trai nên hiểu được ý Hoàng Khang, hai người cũng cúi đầu cười cười. Chỉ mình Tiểu Quỳnh gan dạ hỏi lại.
"Tại sao không ổn?"
"Vì…chuyện của Lam Linh thì đâu có liên quan đến Thiên Nghi."
"Thiên Nghi????…bạn là ai mà dám gọi tên bạn tôi thân mật đến vậy?"
Không khí xung quanh căng thẳng hẳn, mọi người im lặng, thấy Hoàng Khang định lên tiếng cãi lại thì Tuấn Nguyện vội hỏi lớn: "Thiên Nghi! Trà Nghi đang uống là trà gì vậy?
"Trà Khang!" Mọi con mắt đổ dồn vào Thiên Nghi lần nữa, đâu phải, đâu phải cô muốn nói thế, cô đang nghĩ, đang nghĩ về Hoàng Khang, đang nghĩ nên nói nhầm thôi. Hoàng Khanh cong tay thành nắm đấm rồi đặt lên khóe môi che đi nụ cười ranh mảnh. Thiên Nghi đứng phắt dậy: "Trà dâu! Tôi uống trà dâu...Tới tiết kiểm tra rồi...vào lớp trước nhe mọi người..." Nhanh chân đi khỏi đó, nếu còn ở lại sẽ rơi vào tình trạng khó cứu vãn. Hoàng Khang nhìn theo Thiên Nghi, không thèm chú ý đến ánh mắt của tất cả những ai còn xung quanh. Hải Băng ngăn sự tò mò của Tiểu Quỳnh.
"Hoàng Khang là bạn của Băng và Nghi. Quỳnh đừng hỏi dồn dập như thế..."
"Hoàng Khang??? À...hot boy ban B mà."
"Cảm ơn quá khen." Chàng trai này đâu phải người dễ bắt nạt, anh trả lời đính kèm với nụ cười lãng tử. Tiểu Quỳnh nghiến răng nhìn Hoàng Khang căm tức. Tuấn Nguyên lại đánh trống lãng sang chuyện khác: "Nghe nói Hải Băng tham gia thi hát đôi với Nhật Hoàng hả? "
"Ờ…bây giờ Băng với anh ấy đang tập…"
"Hạnh phúc quá ta."
Quốc Bảo chèn vào vài câu để giúp mọi người giải tỏa áp lực…Thế là xong, Tiểu Quỳnh lại có thêm kẻ thù.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận