"Còn đau lắm hả? Bạn ăn chút gì không? "
"Tôi không ăn...bạn đừng nấu đó, dở lắm tôi ăn không được đâu..."
"Giờ này còn đùa..."
Hoàng Khang nhìn ngang tô canh gà nóng hổi còn vương khói trên bàn: "Ăn canh gà nhe? Để còn uống thuốc..."
"Không cần...tôi không uống thuốc đâu..."
Mặt Thiên Nghi tái hẳn hơn khi về, chắc cô đau nhiều lắm. Anh đỡ Thiên Nghi dậy, sau khi kéo cái chăn màu trắng ra, anh mới phát hiện Thiên Nghi đang mặc trên người bộ đồ ngủ hình kitty xinh xắn màu hồng. Anh bật cười ngay, dù đã cố nén.
"Cười gì chớ...tôi là người bệnh đó."
"Không ngờ còn có cô gái mười tám tuổi mặc mấy bộ đồ trẻ em...Đừng nói bạn mặc đồ của Nun nhá?"
Do Nun cao ráo người nên dù hơn kém năm tuổi nhưng cô em đã cao bằng cô chị, điều này khiến Thiên Nghi ngày nào cũng than khổ, sao có thể như thế, sao cô lại y như củ khoai lùng trong khi đứa em của mình lại cao lên từng ngày.
"HOÀNG KHANG!!!!!"
Hằn giọng để nhấn mạnh hai từ này ý cảnh cáo, Hoàng Khang cho một ít canh gà vào bát, đưa đến gần Thiên Nghi: "Ăn nhanh...không ăn không uống thuốc thì sẽ phải đi bệnh viện...bạn chọn đi."
"Để tôi tự ăn."
Cô đỏ bừng mặt, nhanh ăn cho xong mấy miếng canh gà, mấy củ sen hầm. Mùi vị rất ngon dù cô còn có chút lạc miệng. Ăn được đôi muỗng...Thiên Nghi mới phát giác.
"Bạn mua khi nào vậy?"
"Lúc bạn ngủ, tôi nhờ người ta giao tới. Thuốc nè...uống vào..." Hoàng Khang lấy bát đặt lại bàn, tay cầm ly nước và vài viên thuốc.
"Gì vậy? Đâu phải thuốc của tôi."
"Thuốc trị bao tử rất tốt, uống đi, tôi không giết bạn đâu."
Sau khi ăn uống xong, Thiên Nghi lại nằm xuống giường, nhưng không còn muốn ngủ nữa, cô đưa mắt theo dõi từng cử chỉ của anh.
"Bạn về đi!"
"Đừng có đuổi, bạn khỏe tôi sẽ về."
"Tôi khỏe rồi...."
"Im lặng và ngủ nhanh lên!"
Lúc Hoàng Khang bước ra khỏi phòng, lòng Thiên Nghi mới cảm giác xốn xang, cô đặt tay lên lồng ngực, nó đang đập thình thịch. Nhiều ý nghĩ chen lấn nhau...Hoàng Khang...Hoàng Khang...trong đầu cô chỉ còn hai chữ đó.
Khoảng nửa tiếng sau, khi Hoàng Khang bước lên, Thiên Nghi vờ nhắm mắt, anh đang ngồi lên giường cô, cô đang cảm nhận rất rõ hơi ấm từ người anh phát ra. Còn anh, dạo mắt xung quanh phòng một lượt nữa, rồi nhìn vào gương mặt trẻ con ấy.
"Ngủ say vậy sao?"
Hoàng Khang đưa tay lên vuốt lại mớ tóc đã che phủ vầng trán, Thiên Nghi run người giật phắt mình. Hai mắt cô mở to ra, lại mắt chạm mắt, mặt chạm mặt, tim hai người đang thổn thức từng nhịp rõ ràng, chưa có cảm xúc gì thay thế được tình cảm lúc này, Hoàng Khang hay cả Thiên Nghi, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên mới biết cảm giác bị người khác cướp mất trái tim đi là thế nào.
"Thức rồi hả? Còn đau không?"
Bây giờ cô mới phát hiện bụng mình đã không còn đau, thuốc Hoàng Khang đưa quả thật rất hiệu quả. Cô gật đầu, mắt trốn tránh tia sét ái tình.
"Sao không dám nhìn tôi?"
"Tôi..."
Tay Thiên Nghi nắm chặt vào nhau, đang đặt trong chăn nhưng Hoàng Khang vẫn biết nó lạnh lẽo thế nào. Anh nghiêm túc nhìn Thiên Nghi.
"Có phải bạn ghét tôi lắm không? Tôi là khắc tinh, là sao chổi....xin lỗi....nếu thế sau này tôi hứa sẽ tránh xa bạn ra, không làm phiền đến cuộc sống tươi đẹp của bạn nữa..."
Thiên Nghi ngồi ngay dậy, cô không kìm chế được cảm xúc: "Không phải."
Anh biết tay Thiên Nghi đang nắm lấy bàn tay mình, anh không phản ứng gì, cũng không nhìn xuống, chỉ nhìn cô rồi đợi xem cô sẽ nói thế nào. Bàn tay anh cũng đan chặt vào bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo ở cô.
"Hoàng Khang...tôi không có ghét bạn. Bạn cũng không phải sao chổi hay khắc tinh gì hết...Thật đó.."
"Vậy bạn thích tôi không?"
Câu hỏi như gián đòn chí mạng vào Thiên Nghi, suýt nữa không giữ được bình tĩnh mà trả lời. Cô dù bệnh nhưng còn đủ tỉnh táo để nhớ, Hoàng Khang có bạn gái. Giọng Thiên Nghi ngập ngừng...lấp khoảng.
"Bạn...có...bạn gái rồi mà..."
"Bạn nói gì?"
Hoàng Khang trêu chọc cô, anh nghe rất rõ, dù cô nói nhỏ nhưng cũng đủ để anh biết, cô đang ghen.
"Tôi nói...Thu Hà..là bạn gái bạn.... mà...."
"Cô ấy hả? Chúng tôi chia tay rồi."
"Tình yêu của các công tử ai cũng thế, xem con gái chúng tôi là gì đây?"
"Tầng Thiên Nghi...tôi không phải hạng người đó. Tại bạn tôi mới hẹn hò với Thu Hà mà."
Thiên Nghi ngước nhìn anh: "Gì mà tại tôi?"
"Ai kêu bạn đuổi tôi, khinh thường tôi học không giỏi như ngựa trắng của bạn."
"Này...tôi khinh thường bạn khi nào. Cả việc bạn nằm trong một trăm người đó tôi chỉ mới biết thôi...Có bao giờ tôi khinh thường bạn đâu...."
Mắt Hoàng Khang sáng rực, anh thật nông nổi khi muốn Thiên Nghi biết, các cô gái học giỏi như Thiên Nghi cũng đang đeo đuổi anh, anh không đáng bị khinh như thế. Hôm ấy khi vừa cãi nhau với Thiên Nghi, Hoàng Khang về lớp đúng lúc Thu Hà bày tỏ, do nông nổi nhất thời nên gây ra cho họ bao nhiêu hiểu lầm. Hoàng Khang hối hận vì suy nghĩ không đâu ấy, giờ muốn khẳng định, anh hỏi lại: "Thật sao?"
"Ừ. Tôi tránh bạn tại bạn...tại...bạn..."
Gương mặt cô lại đỏ bừng, hai má như có phấn hồng...khó nói thật, chuyện quá khứ ấy là kỉ niệm suốt đời cô mãi mãi nhớ.
"Sao thế?"
"Tại...bạn...hôn lên trán tôi làm gì..."
Không thể tin được, cô bé này quả thật vô cùng trẻ con. Chỉ hôn trán thôi đã giận dai suốt mấy tuần liền...
"Chuyện...đó...tại tôi sơ ý...lỡ trúng bạn..."
Thiên Nghi gật đầu, lòng lại thất vọng, cứ ngỡ vì lí do khác, nhưng giờ anh nói thế thì có lẻ cô đã lầm.
"Nhưng...tôi muốn chăm sóc bạn..."
Thiên Nghi ngước nhìn Hoàng Khang, anh nhẹ nhàng giữ chặt tay cô hơn. Gương mặt tiến tới gần cô...hơi thở phản phất nơi cô...
"Hai ơi!!! Em về rồi..."
Tiếng nói trong trẻo của bé Nun dưới nhà phá ngang bầu không khí, Thiên Nghi giật mình tránh khỏi nụ hôn của anh. Hoàng Khang cũng mỉm cười cho qua chuyện...Cô không nói gì mà nằm ngay xuống giường, lại trùm chăn kín tận cổ. Nun bước lên: "Anh!!!...Hai sao rồi?"
"Khỏe nhiều hơn rồi nên em đừng lo..."
Để Thiên Nghi lại căn phòng đó, Hoàng Khang cùng Nun xuống nhà, anh mở tủ lạnh.
"Sao nhà em toàn trứng gà không vậy?"
"Tại Hai thích ăn...Mà anh định nấu ăn sao?"
"Ừm...Anh sẽ nấu cơm tối cho hai chị em ăn..."
Nun không tin cho lắm, nhưng cũng phụ Hoàng Khang những việc lặt vặt như nhặt rau, rửa củ,...
Mùi thơm phản phất lên tận phòng, Thiên Nghi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong thì bước xuống...Cô không thể tin vào mắt mình, Hoàng Khang đeo tạp dề. Ôi...đây là chuyện lạ nhất thế giới, trong mắt cô, anh luôn giữ cho mình cái vẻ công tử bột, giờ lại đeo tạp dề nhà mình mà dọn đầy một bàn cơm canh còn ngút khói.
"Hai!! Ăn...cơm nè." Nun rạng rỡ mời gọi Thiên Nghi đến bàn ăn.
Hoàng Khang quay qua thấy Thiên Nghi đang ngơ ngẩn, anh gọi: "Ngồi xuống đó đi!"
Thiên Nghi cũng làm theo như mệnh lệnh, cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn một lượt ngang bàn thức ăn. Thịt xào, rau luột, canh hầm,....Có phải người đó nấu không? Một câu hỏi lớn xuất hiện ngay trong đầu...Sau khi anh tháo tạp dề ra, Nun đưa Hoàng Khang bát cơm, rồi đưa Thiên Nghi một bát.
"Ăn thôi!!!! Để em xem anh Khang nấu như thế nào..."
Nun thử một miếng thịt, con bé cười tít mắt khen ngon, rồi cúi đầu ăn liên tiếp.
"Sao không ăn?"
"Là bạn nấu?"
"Tất nhiên...bạn ăn thử đi!"
"Hai ơi...em có thể làm chứng, những món này anh Khang nấu đó." Nun đưa thức ăn đầy miệng mà vẫn còn lẻo mép chen ngang. Thiên Nghi im lặng, tay vẫn không cầm đũa. Bỗng Nun xớt mỗi thứ một ít vào chén rồi xin phép hai người kia ra ngoài xem tivi. Gần bảy giờ nên hoạt hình Doraemon đang phát sóng....
Hoàng Khang gấp thức ăn vào bát của Thiên Nghi: "Ăn cơm rồi còn uống thuốc...nhìn hoài vậy?"
"Tại tôi không ngờ bạn biết nấu ăn."
"Là mẹ tôi dạy."
Có lẻ khá vô lí, mẹ nào mà dạy con trai mình nấu ăn. Bà làm thế chắc vì có lí do riêng, nhưng nhờ thế mà anh không chết đói khi không ai nấu cho ăn, hoặc giả bà muốn Hoàng Khang có thể giữ lại hương vị của người mẹ này trên người anh.
Thiên Nghi cầm đũa lên, ăn thử một ít thịt...quả thật rất hợp khẩu vị...
"Rất ngon!! Bạn cũng ăn đi!!!"
Cô lại cười rất tươi, Hoàng Khang cầm đũa lại gấp vào bát Thiên Nghi nhiều thức ăn nữa, anh để lộ răng khểnh mỗi lúc cười, đó là nét đẹp đầu tiên ở anh ấn tượng nhất nơi cô. Thiên Nghi không quên gấp lại cho anh vài lát khoai tây hầm hoặc thịt xào chua ngọt,...Bữa cơm đầu tiên ấy vui vẻ và hạnh phúc bao nhiêu...
Từ rất lâu Hoàng Khang không biết bữa cơm gia đình là thế nào.
Đến hôm nay Thiên Nghi mới tìm được tình yêu trong suốt khoảng đời mình từng trải qua.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận