- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
- Chương 43: Dù có cố gắng, anh vẫn mãi không phải là ngựa trắng(16)
Vào trường, mắt Thiên Nghi dù không muốn nhưng vẫn kiếm tìm ai đó, Hải Băng khẩy tay cô.
"Kiếm ai thế?"
"À...đâu có ai đâu...." Miệng nói mà mắt vẫn kiếm bóng lưng của con người xấu xa ấy.
Nhật Hoàng tình cờ đi từ nhà xe đến, hai vai mang balô xanh...
"Chào buổi sáng..."
"Chào..."
Thiên Nghi hết đùa với Đại Phong giờ chuyển sang Nhật Hoàng, cô nhìn xéo Hải Băng: "Nè...nghe nói Hoàng bắt nạt Hải Băng đúng không?"
"Không có...Sao tôi bắt nạt Hải Băng được...."
Hải Băng kéo kéo vạt áo Thiên Nghi: "Nghi..." Làm Băng đỏ mặt thẹn thùng rồi.
"Đừng kéo mà...thôi hai người tâm tình đi, tôi đây không làm kì đà cản mũi..."
Lùi vài bước rồi Thiên Nghi giơ tay chào Nhật Hoàng cùng Hải Băng. Hải Băng đảo ánh mắt xung quanh như có chút e ngại, rồi bước cùng tình yêu.
"Lâm An còn làm khó em không?"
"Thì cũng như thế...nhưng anh đừng lo, chị ấy không làm gì đươc em đâu, anh thi có kết quả chưa?"
"Em nghĩ xem?"Anh tự tin nhìn cô miệng nở nụ cười.
"Sao anh giỏi thế nhỉ?"
Thiên Nghi vào lớp vừa bỏ tập xuống đã thấy Hồng Ngân sáp vào mình.
"Nè Nghi...thằng Khang á...nó.."
"Nghi đã nói đừng nhắc đến tên đó mà."
"Nhưng mà hôm nay..."
"Mặc kệ, Nghi không thèm biết."
Hồng Ngân bĩu môi, nhún vai rồi lãng sang chuyện khác. Lát sau, Tuấn Nguyên đem quyển tập bước vào: "Trả bạn."
Thiên Nghi đang cắm cúi chép bài, ngước lên nhìn Tuấn Nguyên: "Bạn lấy của tôi khi nào vậy?"
"À...là Lam Linh lấy chứ không phải tôi, tôi trả dùm."
Phút chốc Thiên Nghi phát hiện có điều gì khác lạ đang xảy ra, gương mặt Hồng Ngân tắt hẳn, nụ cười vơi dần và gương mặt tối sầm lại, Tuấn Nguyên cũng chẳng khác gì.
Anh quay sang gật đầu chào cùng Hồng Ngân rồi nói lời tạm biệt với Thiên Nghi, mắt Hồng Ngân có gì mọng nước, Thiên Nghi cũng không dám hỏi gì thêm.
Học hai buổi, đến tận chiều Thiên Nghi dắt xe ra khỏi cổng lại bắt gặp Hoàng Khang đứng đó, giữ xe cô lại.
"Đi với tôi!"
"Tôi đang bận.."
"Sao lúc nào cũng bận hết vậy?"
"Tóm lại hôm khác nói, bây giờ tôi phải đi, buông ra nhanh!!!"
Hoàng Khang vơi tay mình ra khỏi rổ xe, anh lùi lại, mặt thẩn thờ. Còn Thiên Nghi thì chạy vụt mất, không nói không rành lại làm tim anh nén chặt xót xa.
Một bóng hình nhỏ bé xuất hiện tại nghĩa trang, nơi hai hài cốt được đặt cạnh nhau, một người đàn ông và người phụ nữ nét mặt hiền từ.
Thiên Nghi cô độc đứng lặng lâu, mắt đã rưng lệ, cô nhẹ nhàng thốt lên từng chữ: "Ba...mẹ....con về đây...hôm khác con lại đến thăm hai người..."
Cô vội vàng lau đi hai dòng lệ, ra khỏi nơi này lại trở về một Tầng Thiên Nghi nhanh nhẹn, hoạt bát. Ra đến khuôn viên nghĩa trang, cô sững người khi thấy anh, người con trai đó giờ đây bao quanh toàn nỗi buồn, anh ngồi trên ghế nhưng người lại cúi thấp đặt hai tay lên gối còn bàn tay lại đặt trước trán và trong mắt Thiên Nghi lúc này, Hoàng Khang kia như mang đầy đau thương ngột ngạt của bóng tối. Ngang ánh mắt anh, nỗi buồn phơ phất theo làn gió...cô bước đến gần.
"Hoàng...Khang...."
Nghe tiếng gọi, anh cố lấy lại ngay bình thản, ánh mắt u buồn lập tức biến mất. Vì không biết đối phương là ai nên anh mới thế, nhưng khi bắt gặp gương mặt xinh xắn tựa thiên thần của Thiên Nghi, anh cũng giật mình: "Sao bạn ở đây?"
Gương mặt như ngậm bồ hòn đó làm Thiên Nghi quên đi tất cả những đau đớn cô đã và đang chịu đựng, cô ngồi xuống cạnh anh.
"Theo bạn."
"Thật sao? Bạn thấy gì rồi..."
"Bạn khóc."
"Không phải khóc, chỉ là..."
Thiên Nghi khẽ thấy run mình. Cô nhanh như chớp quay qua nhìn anh: "Bạn khóc thật sao?"
"Hả???....À…ừm…nhưng bạn đến đây làm gì vậy? Hỏi thật đó."
"Tôi đến đây thăm bố mẹ tôi…hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của họ. Còn ..bạn….?"
Giọng Thiên Nghi ngập ngừng, không biết sao cô lại muốn khơi sâu vào tiềm thức của Hoàng Khang, anh như một mật mã khiến cô muốn tìm tòi. Không biết anh có quá khứ thế nào, sao đôi lúc anh vô cùng đáng yêu như một thiên thần, đôi lúc lại mang sự giận dữ của loài quỷ.
"Hôm...nay là giỗ của mẹ tôi."
Thiên Nghi nhém không che đậy được cảm xúc của mình, cô cứ ngỡ Hoàng Khang sinh ra trong gia đình giàu có và đầy đủ bố lẫn mẹ, không ngờ giữa anh và cô cũng tìm ra một điểm chung.
"Bạn vào trong đó chưa?"
"Tôi…không có can đảm bước vào…không thể."
"Đi với tôi, tôi vào thăm mẹ bạn cùng bạn. Được không??"
Nụ cười trên môi hồng hé nở, cô nhìn anh chờ câu trả lời, Hoàng Khang ngơ ngẩn gật đầu. Hai người bước vào trong, một căn phòng riêng biệt, mở cửa bước vào, Thiên Nghi thấy ngay tấm di ảnh của một người phụ nữ mang đầy yêu thương, người này và mẹ của cô có phần giống nhau.
"Chào bác!" Thiên Nghi cúi đầu chào rồi nhìn vào tấm hình mỉm cười: "Bác là mẹ của Hoàng Khang đúng không ạ? Bạn ấy ngoan lắm nên bác đừng lo, con sẽ quản bạn ấy dùm bác."
Hoàng Khang bất ngờ nhìn Thiên Nghi, cô làm giọng tức giận kéo anh lại gần cái bàn đặt tấm ảnh ấy hơn: "Còn nhìn gì nữa…bạn nói đến thăm mẹ bạn mà, nói gì đi chứ."
Hoàng Khang nhìn sang hình của bà ấy, người luôn yêu thương anh bằng tất cả tình thương bà có. Kí ức trong anh trỗi dậy…
"Mẹ ơi…con…xin lỗi."
Bóng dáng người mẹ mà anh yêu nhất trong cuộc đời khuất xa mãi mãi, anh chẳng có cách nào tìm được hương vị của hơi ấm tình thân....
"Bảo bối à....sao người con bẩn vậy nè..."
"Con té dưới vũng lầy..."
"Con có sao không? Đưa tay cho mẹ xem nào...con có đau ở đâu không, nói cho mẹ biết đi!"
Bà xem đi xem lại từng chi tiết trên người thằng bé mới vừa lên bảy...Bà hiền từ, đôn hậu và cả lòng bao dung cho những lỗi lầm mà bất cứ người đàn bà nào cũng không thể tha thứ.
"Hoàng Khang!"
Tiếng gọi của người bên cạnh khiến anh bừng tỉnh hẳn: "Hả???"
Lần nào nhớ về mẹ thì tâm trạng của anh cũng mập mờ như thế, từ lúc ra khỏi nghĩa trang, anh cùng Thiên Nghi đi theo con đường dẫn lối về trung tâm thành phố. Hoàng Khang dắt chiếc Queen trắng của Thiên Nghi, còn cô tay ôm ba lô không dám lên tiếng.
"Bạn...đi bằng gì đến đây vậy?"
"Taxi...Bạn cũng gan thật, dám đến đây một mình sao?"
"Ờ...quen rồi, tháng nào tôi cũng đến đây mà."
"Bạn hay thật...đây là lần thứ ba tôi đến đây đó...kể từ ngày mẹ mất...năm năm trước..."
Cô nhận ra được nỗi buồn trong tim anh, Thiên Nghi hít thở thật sâu, thật đều....cô không thể hỏi gì thêm, chỉ biết giờ có lẻ lòng anh rất đau khổ, cô quên rằng mình và anh đang chiến tranh lạnh. Hoàng Khang nhanh chóng leo lên xe, giục cô: "Lên xe tôi chở về."
"Ừm."
Thiên Nghi lên xe ngồi sau lưng anh, tay vẫn ghì chặt balô, đến đoạn ghồ ghề, cô bắt buộc phải giữ lấy áo anh, tim vẫn không thể đập bình thường, Hoàng Khang mỉm cười: "Ngồi sau tôi mà sợ đến thế hả?"
"Có sợ gì đâu.Nhưng tôi...có điều muốn hỏi."
"Bạn hỏi đi!"
Giọng Thiên Nghi ngập ngừng khó nói, nhưng nếu thắc mắc để lâu trong lòng thì khó mà dễ chịu được: "Thật ra...lúc chiều có phải bạn kêu tôi đi cùng bạn tới đây không?"
"Ừ."
"Nhưng...tại sao lại ....là tôi??"
"Tôi cũng không biết nữa. Chắc vì bạn có ý nghĩa đặc biệt với tôi..."
Từ khi Hoàng Khang nói câu đó, Thiên Nghi không hỏi gì thêm, không thể hỏi và chẳng có can đảm để hỏi. Hoàng Khang đưa Thiên Nghi về tới đầu hẻm, đã gần tám giờ tối.
"Bạn về bằng gì?"
"Thì taxi."
"Vậy bạn gọi taxi rồi về đi!"
Hoàng Khang lấy điện thoại ra nói vài tiếng rồi quay lại nhìn cô: "Rồi đó, bạn vào nhà nhanh lên."
"Khi nào thấy bạn lên taxi tôi sẽ về."
Hoàng Khang cảm giác trong người như có luồn hơi ấm đang ngự trị, anh nén lại hạnh phúc, không để Thiên Nghi biết mình đang đắc ý thế nào: "Sao phải đợi tôi?"
"Thì tại tôi muốn cảm ơn bạn đã đưa tôi về..." Trước kia anh hay đưa cô về mỗi khi học thêm, có bao giờ cô đứng chờ anh đâu.
Trong phút chốc, anh nắm lấy tay Thiên Nghi, tay cô đang lạnh cóng giờ thì được sưởi ấm.
"Tay bạn sao lạnh thế?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận