Không để Gia Minh nói thêm câu nào, Thiên Nghi đã kéo anh khỏi phòng bệnh, Ngọc Diệp nhìn theo lo lắng rồi giúp Thiên Nghi thu dọn đồ đạc tiện thể gọi điện bảo Hải Băng cứ tham gia diễn đừng đến đón cô nữa. Vừa tắt máy, Ngọc Diệp lại nhìn cuộn len rồi tự mỉm cười: "Đợi em đan xong...anh nhớ quay về."
Gia Minh lái xe thỉnh thoảng lại nhìn về Thiên Nghi như ngồi trên đống lửa, bộ đồ của bệnh nhân còn chưa kịp thay ra, trông Thiên Nghi hóc hác hẳn đi, hai bàn tay cô ấy cứ đan chặt vào nhau, Gia Minh cảm nhận được nó cứ run lên, mặt Thiên Nghi biến sắc như đang chịu một nỗi đả kích lớn.
Đến tập đoàn Hoàng Gia, Thiên Nghi vội mở cửa xuống xe rồi chạy thẳng vào trong không chờ ai cả, Gia Minh lái nhanh xe đến bãi đỗ rồi cũng chạy theo, sợ cô ấy xảy ra chuyện nữa.
Tất cả những nhân viên đang làm việc tất bật trong công ty trông thấy Thiên Nghi đều ngạc nhiên, hai mắt họ đăm đăm vào cô gái mặc đồ bệnh nhân, tóc xõa lù xù, chân chỉ mang mỗi đôi dép đế bằng của bệnh viện chạy như điên vào thang máy. Ở trong thang máy không ít người xì xào, có người còn nói loáng tháng 'kẻ điên', 'trốn viện', 'cảnh sát'. Thiên Nghi mặc kệ, cô không thèm nghe những gì họ nói, vấn đề là Hoàng Khang đã không về nhà suốt từ ngày cô nhập viện, không lẻ anh cũng định trốn cô giống như Đại Phong lẩn trốn Ngọc Diệp. Thiên Nghi an ủi người khác rất hay, còn đến lượt cô, cô không thể chấp nhận được việc làm chạy trốn vô ích đó, thà anh cứ xua đuổi cô nhưng để cô được nhìn thấy, còn hơn biệt tăm biệt tích không cho cô bất kì cơ hội nào gặp anh...Càng nghĩ Thiên Nghi càng rối, cô đặt tay lên thanh sắt lạnh toát trong thang máy rồi nắm chặt nó mà lẩm bẩm hai từ 'không được' mãi. Một số người gần đó còn lên tiếng đòi báo cho bảo vệ, sao họ lại cho một bệnh nhân tâm thần vào tòa cao ốc sa hoa này.
Cửa thang máy mở ra, văn phòng riêng của ngài chủ tịch ngay trước mắt, người cầm hồ sơ đi vào trong đều gặp ngay một bàn thư kí trước mặt. Ông thư kí già đang cầm tài liệu bận rộn giải thích với nhân viên vừa ngẩn đầu thấy Thiên Nghi, ông ta cứng người chẳng còn biểu hiện gì. Thấy cô tiến lại phía mình với bộ dạng đó, ông ta mới chấn tỉnh lại mà quay sang nói với mấy người kia tiếp tục công việc của mình, còn ông cũng sải những bước chân chậm mà chắc về phía cô. Ông ta vừa hé răng chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng nói thanh thoát của cô.
"Tôi muốn gặp chủ tịch Hoàng..."
"Cô Tầng....chủ tịch...ông ấy đang bận."
Chỉ mới gặp Thiên Nghi có hai lần mà vị thư kí này có ấn tượng vô cùng sâu sắc với cô gái này, một lần ở nhà hàng, cô nói cười vui vẻ làm ngài chủ tịch khó tính cười sảng khoái chưa từng có, lần thứ hai vào mấy tuần trước, cô vẻ mặt chân thành đế xin gặp chủ tịch Hoàng nhưng chỉ nhận được một mẩu giấy nhỏ mà đã vui muốn phát khóc.
Còn lần này, cô chân mang dép, mặc đồ bệnh nhân, tóc lại thả dài chưa kịp chải, may mắn là tóc Thiên Nghi vốn rất mượt, chưa chải cũng không đến nổi rối bù lên như ổ quạ.
"Xin ông...cho tôi gặp chủ tịch..."
"Tôi..."
"Thư kí Ngô...chủ tịch vừa gọi điện bảo cho cô ấy vào đi."
Một cô gái trẻ trung đứng dậy báo cáo, vị thư kí Ngô này gật đầu cô ấy mới dám ngồi xuống làm việc, còn ông thì quay sang đưa tay hướng về phía kia ra hiệu như mời: "Cô đi theo lối này.."
Thiên Nghi cúi đầu cảm tạ: "Cảm ơn, cảm ơn ông."
Sau khi vào trong, cô thấy ông Hoàng đang đứng cạnh cửa kính nhìn ra ngoài, những tòa nhà san sát chen chút trong đô thị khiến người ta cảm giác ngột ngạt.
"Chào bác..."
Nghe tiếng nói đó, ông giật mình quay đầu lại, vẻ điềm tĩnh vốn có khiến Thiên Nghi không thể đoán được ông ấy đang nghĩ gì.
"Con ngồi xuống đi!"
Nghe theo lời ông, Thiên Nghi ngồi xuống ghế, trong lúc một thư kí nữ vào rót trà thì cô đã nói trước.
"Con muốn gặp Hoàng Khang!"
Ông ngưng việc châm lửa vào điếu thuốc đã đặt sẵn trên môi rồi quay nhìn vẻ mặt của Thiên Nghi, một tiếng thở dài não nề cất lên, ông bỏ điếu thuốc sang một bên rồi nhìn cô. Cô gái trẻ kia sau khi rót trà xong đã đi ra ngoài.
"Con rất xanh xao...Còn bệnh à?"
"Con không sao, cảm ơn bác...Con muốn gặp Hoàng Khang!"
Đây là lần thứ hai cô đưa ra lời đề nghị, nói nặng hơn là như một mệnh lệnh với ngài chủ tịch tôn quý. Thiên Nghi nghe bên ngoài có tiếng nói của Gia Minh rồi tiếng của thư kí Ngô, ông Hoàng cũng nhìn ra phía cửa, cánh cử mở toang, Gia Minh bất chấp vị thư kí kia ngăn cản thì anh cũng đã đứng trước mặt ông Hoàng.
"Chú..."
"Ngồi xuống luôn đi."
Ông phẩy tay ra hiệu cho thư kí Ngô ra ngoài, ông ta khép cửa lại, trong phòng liền yên tĩnh, khi Gia Minh ngồi xuống bên cạnh thì Thiên Nghi như có thêm sức mạnh, anh nhìn cô rồi lại nhìn ông Hoàng.
"Chú biết Hoàng Khang trốn ở đâu đúng không? Mọi chuyện đều do chú xếp đặt?"
"Gia Minh, chú không mong con xen vào chuyện này."
Lại một giọng nói sắt lạnh làm ai nấy rùn mình. Gia Minh định nói gì nữa thì tay anh đã bị Thiên Nghi nắm chặt, cô nhìn anh như đang thầm cảm ơn vì anh đã bất chấp đối đầu với ông Hoàng mà giúp cô. Gia Minh hiểu ý nên không lên tiếng, đến lượt Thiên Nghi, cô kiên quyết nói lên suy nghĩ của mình.
"Xin bác cho con gặp Hoàng Khang, con muốn nói rõ với anh ấy một lần, nếu Hoàng Khang nói không yêu con, con sẽ từ bỏ. Con hứa với bác.
"Hoàng Khang nó đi Mĩ rồi. Nó sang đó để kết hôn."
Cả Thiên Nghi và Gia Minh đều mở to hai mắt nhìn ông Hoàng, ông ấy uống một ngụm trà rồi nói tiếp.
"Thiên Nghi à...bác biết con yêu Hoàng Khang, bác cũng đủ khả năng để nhận ra con có thể khiến Hoàng Khang nhà bác ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều, có những chuyện bác nói một ngàn lần mà nó vẫn không nghe, nhưng chỉ cần con lên tiếng thì nó liền làm theo, từ lần đầu gặp con, bác đã xem con như con dâu tương lai của bác rồi....Thế mà bây giờ bỗng dưng nó muốn kết hôn với người khác, bác cũng bất ngờ lắm...nhưng không biết nói gì hơn...bác chỉ còn biết thay nó nói lời xin lỗi với con thôi..."
"Là bác ép Hoàng Khang...Chắc chắn là bác." Thiên Nghi gần như thét lên, cô bức xúc nắm tay thành nắm đấm đặt trước đầu gối mình, mặt đã xanh giờ lại đỏ.
Gia Minh từng nghe Hoàng Khang nói về chuyện này, anh cứ nghĩ là Hoàng Khang chỉ diện cớ để trốn tránh, bây giờ cả ông Hoàng cũng lên tiếng thì coi ra giả không được rồi.
"Con cũng nghĩ chú đã ép Hoàng Khang...mà nguyên nhân Hoàng Khang nghe lời lại chính là Thiên Nghi..."
Ông Hoàng bật cười rồi đặt rót thêm một cốc trà nữa, khói bốc lên che mất một cảm giác trên gương mặt ông.
"Tùy các con nghĩ, nhưng hiện tại thì Hoàng Khang nó sắp kết hôn với người nó cần ở bên Mĩ rồi."
"Chỉ cần bác cho con nói chuyện với Hoàng Khang, con sẽ tin bác."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận