Hoàng Khang muốn mình thật sự nhẫn tâm hơn nữa để mỗi bước chân đi theo cô không còn, để không nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô mỗi khi bước khỏi giảng đường, hay lúc thấy Thiên Nghi ngồi trong xe cáp treo mà khóc một mình nhưng bản thân anh lại vô dụng chỉ biết lén lút như kẻ trộm.
Bạc tình hơn nữa khi có thể không chạy bộ cả mấy km để đến được cánh đồng hoa khi chiếc taxi của anh gặp trục trặc không thể theo phía sau cô nữa.
Anh rất muốn bản thân sẽ tê liệt khi nhìn thấy cô mỏng manh như cánh hoa bồ công anh đang ngồi gối đầu mà khóc trong bóng đêm khi không có bất kì ánh sáng nào ở bên, là khi bế cô trong lòng, nghe những lời tha thiết của cô mà phải tự bản thân hết lần này đến lần khác tự khuyên ngăn, không được đáp trả, phải lạnh lùng hơn nữa.
Hay là khi cô ôm chầm anh, van xin anh đừng đi, là lúc anh dù biết cô sẽ đau đớn mà vẫn tàn độc kéo chiếc nhẫn như hòa vào ngón tay của cô ra khỏi nó, để tay cô phải chảy máu, để cô phải thẩn thờ không còn biết khóc là như thế nào...
Anh không thể ngăn mình đi phía sau Thiên Nghi, nhìn cô chậm chạm lê từng bước mệt mỏi về tận cổng nhà để ôm lấy Hải Băng mà khóc...
Anh từ đầu đến cuối chỉ biết đứng nhìn và cố đóng thật đạt một vai diễn Trần Thế Mỹ thời đại.
Đâu ai phát hiện ra, phía sau một nỗi đau mà mọi người nhìn thấy là một nỗi đau âm thầm chỉ biết giấu sau bề ngoài lạnh nhạt vô tâm. Đó mới chính là cái làm người khác tưởng gần như đang ở hố sâu không đáy...
Từ lúc Ngọc Diệp lên xe của Trình Viễn, Đại Phong không gọi cho cô như mọi lúc cãi nhau nữa, anh cũng không đến tận nhà xin lỗi nữa. Ngọc Diệp tiểu thư ngang ngạnh không đời nào chủ động tìm anh trước, nhất là lúc cô luôn nghĩ rằng mình đúng...Chuyện tình của họ dường như sắp đến hồi kết thúc.
Đại Phong sau khi gặp Hoàng Khang xong thì cũng không còn biết nói gì. Hoàng Khang vẫn nói như câu nói tương tự với nhau khi ai đến tìm câu trả lời thay cho Thiên Nghi, ngay cả Đại Phong, Hoàng Khang vẫn tỏ thái độ đó, còn bảo Đại Phong thông cảm, kêu Đại Phong hiểu cho cảm giác của một thằng đàn ông khi không còn yêu.
Sống từng tuổi này, dù chưa trải qua hết tất cả những cay đắng khó nhọc nhưng Đại Phong nhìn vào đã biết ngay trong mắt Hoàng Khang lúc nào cũng ẩn chứa một tình cảm sâu sắc cho Thiên Nghi, anh thừa nhận ngay cả tình cảm của Đại Phong dành cho Ngọc Diệp cũng không nhiều được như thế. Nhưng nếu Hoàng Khang cố chấp thì Đại Phong không còn cách nào hơn...
Anh lái xe đến nhà Thiên Nghi hỏi han tình hình của cô ấy...Vừa nhìn thấy Thiên Nghi ngồi ở chiếc ghế gỗ dài mà cúi đầu xem sách, Đại Phong đứng lặng ngoài cửa rất lâu, Thiên Nghi hay nói hay cười ngày nào giờ chỉ còn là một cô gái mang lớp vỏ đau khổ của người thất tình, mái tóc dài đã được buộc hờ ra phía sau, tóc mái lơ thơ che mất trán, ánh mắt dán vào cuốn sách, nhưng Đại Phong biết Thiên Nghi chẳng chút để tâm, tâm hồn cô đã không còn ở đây, bởi vậy ngay cả lúc anh ngồi xuống bên cạnh mà vẫn không hay không biết gì.
"Anh có mấy quyển sách rất hay."
"Dạ...?" Cô giật mình qua sang đã thấy Đại Phong ngồi bên cạnh: "Anh...đến đây bao giờ vậy?"
"Được một lát..."
"Anh vừa nói gì thế?"
"À...Anh nói ở nhà còn giữ mấy quyển sách rất hay, để ngày mai anh sẽ đem đến cho em tham khảo. Mà tay em sao vậy?"
Thiên Nghi lúng túng rồi lấy úp quyển sách lại đặt lên tay trái của mình: "Chỉ bị thương ngoài da do té thôi."
"Em phải cẩn thận chứ...Lớn chừng này rồi mà đi đứng còn té lên té xuống.
Cô mỉm cười: "Cảm ơn anh.." Nhưng rồi nhớ tới chuyện của Hải Băng và Tiểu Quỳnh nói, Thiên Nghi mới sực tỉnh phát hiện ra Ngọc Diệp với Đại Phong chiến tranh lạnh với nhau hơn mấy tuần rồi. Cô chỉ lo cho bản thân mà quên mất luôn chuyện ấy, từ hôm đó tới giờ cũng không thấy bóng dáng Ngọc Diệp.
"Anh Phong...em biết lần này là Ngọc Diệp sai...Anh tha thứ cho nó được không?"
Mắt Đại Phong cụp xuống, anh thở dài đầy não nề: "Thiên Nghi à...Không phải anh không muốn...Nhưng anh rất mệt, anh biết anh làm vậy tụi em sẽ trách anh bụng dạ hẹp hòi, nhưng anh không còn sức giữ Ngọc Diệp nữa."
"Anh...Ngọc Diệp với Trình Viễn quả thực là không có gì đâu. Em bảo đảm đó..."
"Lí do không phải Trình Viễn mà là do tình cảm của anh và cô ấy...không thể tiếp tục."
Trông Đại Phong mệt mỏi như vậy, nói chuyện cứ cúi đầu hết thở dài lại thở ra, Thiên Nghi mở to hai mắt sưng húp của mình: "Anh..anh biết hết chuyện trước đây?"
Đại Phong gật đầu, giọng anh càng nhỏ hơn: "Mỗi lần đi công tác, anh đều nhờ người theo bảo vệ Ngọc Diệp, cô ấy ham chơi, luôn cùng tụi bạn bè ở The First đi chơi trong các Bar tới khuya, anh không yên tâm tí nào, dù ở rất xa, anh cũng muốn mình phải biết Ngọc Diệp có an toàn mọi lúc hay không...Nhưng mỗi lần anh nghe những người đó nói, lần nào anh đi công tác, Ngọc Diệp lại đi ăn, đi xem phim, đi khiêu vũ cùng những thằng con trai khác...Anh luôn tự an ủi mình, sẽ không sao, miễn cô ấy yêu mình là được, Ngọc Diệp chỉ ham chơi vậy thôi, anh lại kêu người theo bảo vệ Ngọc Diệp, canh chừng đừng để cho những tên đó dở trò với cô ấy..."
Thiên Nghi sững người, cô không thể nào ngờ tới mọi chuyện cô che giấu thay Ngọc Diệp, Đại Phong đều biết, thậm chí còn biết nhiều hơn cô.
"Nhưng Ngọc Diệp không biết dừng, lần này lại là Trình Viễn...hắn ta tổn thương cô ấy ra sao em biết mà. Anh không thể chịu đựng được nữa rồi...Ngọc Diệp...cô ấy mãi sẽ không thể yêu anh như anh đã từng yêu cô ấy..."
Anh quá cao thượng, quá bao dung, nếu đem so sánh, có lẻ Đại Phong sẽ là người đàn ông cao thượng nhất mà Thiên Nghi từng gặp. Cô đặt tay mình lên tay Đại Phong: "Em xin lỗi...em không biết...mọi chuyện lại trở nên như thế này..."
"Ngốc quá...em thì lỗi gì chứ...Nhưng chuyện của anh và Ngọc Diệp, có thể để cho anh tự giải quyết không?"
Thiên Nghi gật đầu, dù có muốn chen vào, cô cũng không đủ sức, huống hồ bây giờ hoàn cảnh của cô còn tệ hơn. Đại Phong đặt tay lên tóc Thiên Nghi rồi vuốt nhẹ, như một người anh trai yêu thương em gái.
"Thiên Nghi...Anh không thể hiểu những gì Hoàng Khang nghĩ, nhưng anh bảo đảm với em, Hoàng Khang không phải đang đùa giỡn tình cảm với em. Chắc là có nguyên nhân gì đó..."
Cô nhìn xuống bàn tay đang giấu trong quyển sách của mình, mỗi khi cử động là một nỗi đau truyền tới. Có còn dũng khí mà tin anh yêu cô thật lòng không đây.
"Anh Phong...em có nên...tìm Hoàng Khang..nữa không? " Cô ngập ngừng ngẩn đầu hỏi anh.
"Nếu có thể vì tình yêu mà hy sinh thì hãy làm đến cùng, miễn em nghĩ em còn yêu Hoàng Khang và em tin cậu ấy cũng vậy thì hãy cố gắng...hãy mạnh mẽ đối mặt và cùng Hoàng Khang vượt qua mọi thứ. Như thế em mới không hối hận vì đã yêu."
"Anh Phong...cảm ơn anh...cảm ơn!"
Nhìn vào đôi mắt sắp rưng lệ của Thiên Nghi, Đại Phong ôm lấy Thiên Nghi vào lòng, dùng tay vỗ vỗ lên vai Thiên Nghi: "Mạnh mẽ lên...Anh sẽ ở bên chăm sóc em, anh không nhẫn tâm nhìn em khóc đâu...Em là.."
"Dương Đại Phong!"
Ngọc Diệp đứng trước cửa nhà gọi lớn tên anh. Cô nắm chặt giỏ trái cây rồi nhìn hết Đại Phong sang Thiên Nghi.
Thiên Nghi buông Đại Phong ra, đứng dậy mỉm cười: "Diệp...Diệp đến.."
"Thì ra là vậy sao?"
"Hả?" Thiên Nghi ngơ ngẩn khi bị Ngọc Diệp cắt ngang lời nói của mình.
Lúc này Đại Phong cũng đứng hẳn dậy, không nhìn thẳng vào Ngọc Diệp mà quay sang nói với Thiên Nghi: "Anh về trước, ngày mai sẽ đem sách cho em."
Đại Phong vừa đi ngang Ngọc Diệp thì cô lại ra lệnh: "Đứng lại!"
Anh dừng chân rồi quay nhìn Ngọc Diệp tiện tay ném giỏ trái cây xuống sàn.
"Tôi chưa nói xong mà đã định trốn rồi sao?"
Chưa cho ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Ngọc Diệp túm lấy cổ tay Thiên Nghi, không hề quan tâm nó đang bị gì, cô trừng mắt nhìn Thiên Nghi: "Thì ra là Nghi dụ dỗ Đại Phong nên anh ấy mới bỏ mặc Diệp...Tại sao vậy hả? Chúng ta là bạn mà."
"Diệp...Diệp..nói gì vậy?"
"Ngọc Diệp, em buông tay ra nhanh!"
"Tôi không nói với anh!" Ngọc Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào Thiên Nghi rồi mắng thẳng thừng: "Bị Hoàng Khang vứt bỏ rồi định tìm chỗ dựa mới sao? Tầng Thiên Nghi..tôi quá xem thường cô rồi..."
Tay Thiên Nghi bị bóp chặt, Thiên Nghi cứ giữ yên cho Ngọc Diệp nắm lấy, cô không phản kháng mà chỉ ngẩn cao mặt không chút hổ thẹn đối diện với Ngọc Diệp: "Ngọc Diệp, đừng nói linh tinh nữa. Nghi và anh Phong không có gì cả."
"Còn nói không? Sao Nghi lại chuyên cướp tình cảm của bạn mình vậy hả???"
Tiếng của Ngọc Diệp rất thanh vang khắp nhà, Đại Phong nhìn sắc mặt Thiên Nghi vô cùng khó coi, lại nhìn cổ tay Thiên Nghi, lớp băng trắng chỗ khớp cổ tay đã loang đầu máu, anh kéo tay Ngọc Diệp ra ngồi giữ tay Thiên Nghi lại.
"Thiên Nghi, tay em sao lại bị nặng như vậy?"
"Em..té mà...không sao."
Cô rút nhanh tay lại, không để ai phát hiện ra những vết máu trên ngón tay áp út của mình, sợ sẽ đọng đến nỗi đau đó.
"Quan tâm nữa à? Dương Đại Phong, anh nói đi, có phải vì nó mà anh lạnh nhạt với tôi, lại còn lấy lí do rằng tôi không biết trân trọng anh để người đời khinh rẻ tôi không?"
Đại Phong vốn dĩ định sẽ nói chuyện với cô sau, ai ngờ Ngọc Diệp lại đến đây làm loạn lên, không những vậy mà còn nghi ngờ lung tung. Anh tức giận đối mặt cùng Ngọc Diệp.
"Anh sẽ chia tay với em. Anh không chịu đựng được em nữa rồi..."
"Anh không chịu đựng được tôi...Chia tay à? Kiếm một lí do nào hay hơn đi..." Thay đổi hướng mắt về Thiên Nghi đang nhìn mình: "Còn cô bạn tốt của tôi...cảm ơn cô đã để tôi hiểu thế nào là cái tình bạn khốn nạn mà bao lâu nay tôi luôn gìn giữ như báu vật."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận