"Tầng Thiên Nghi…Em.." Anh thở hỗn hễnh rồi đi đến cúi xuống níu lấy tay cô: "Đi!"
Thiên Nghi vẫn không thể nhấc chân, anh nhìn cô như vậy và rồi cũng hoàn toàn bất động. Bàn tay này sao mà lạnh buốt thế, bàn tay nhỏ nhắn anh hay nắm mất hoàn toàn hơi ấm, trên tay còn có một chất lỏng dính sang cả tay anh. Anh lại cúi người bế hẳn Thiên Nghi lên rồi đi về phía đường lớn, không nói thêm từ nào, gương mặt cũng không biểu hiện bất cứ cảm xúc, suy nghĩ nào.
Cô ở trong vòng tay anh là thật, ngẩn đầu đã thấy anh, cảm nhận được nhịp thở hỗn loạn của anh…Thiên Nghi tựa đầu vào người anh, giọng nghẹn ngào: "Hoàng Khang…đừng bỏ rơi em…em xin anh..đừng bỏ rơi em mà…"
Anh cũng xin em, xin em đừng tự hành hạ mình nữa, xin em đừng yêu anh nữa..Anh tha thiết cầu xin em.
Anh giữ chặt vai Thiên Nghi, bước đi rất chậm. Không trả lời những gì Thiên Nghi nói…chỉ có im lặng mới để cô cảm thấy anh là kẻ vô tình, anh im lặng để không cho cô biết, giọng anh đã nghẹn lại vì nước mắt.
"Em cần anh…Hoàng Khang…anh có người khác cũng không sao…chỉ cần để em bên anh thôi, được không? Hoàng Khang…"
"Anh còn nhớ không…chúng ta từng đến đây chụp ảnh…"
"Anh biết không…ngày nào em cũng nhớ anh."
"Em không thể không có anh đâu Hoàng Khang…Anh đừng bỏ mặc em mà…"
"Hoàng Khang…em rất yêu anh…Nếu anh muốn kết hôn thì sẽ kết hôn…"
"Hoàng Khang…"
Cô nói nhiều như thế mà anh không trả lời một từ nào cả. Ra đến đường chính, Hoàng Khang đặt Thiên Nghi đứng tại đó, anh quay lưng đi. Nhưng bước chân đó có bước nổi nữa không khi vòng tay ai đó đã ôm chặt lấy anh từ phía sau…
"Hoàng Khang…em xin anh mà…đừng như thế nữa…Em không muốn đâu, không muốn chia tay đâu Hoàng Khang…Em không chia tay với anh…em không muốn…Hoàng Khang à…Hoàng Khang…"
Áo anh ướt rồi, ướt vì sương, vì mồ hôi và hơn tất cả vì nước mắt của người con gái anh yêu. Hai tay Hoàng Khang lơ lửng giữ không trung, anh đặt lên tay cô rồi do dự, nên giữ chặt hay là buông ra, giữ chặt cô để cho cô một hy vọng, buông tay Thiên Nghi để cô thôi hoài mộng về anh nữa…
Anh cắn chặt hai răng vào nhau, không để mình lên tiếng. Ông trời rất bất công…ông không cho anh quyền lựa chọn nữa…
Hoàng Khang gạt mạnh tay Thiên Nghi ra rồi quay đầu lại nhìn cô. Mắt anh không dịu dàng như ngày nào mà thay vào đó là oán trách…Thiên Nghi thầm nghĩ, anh trách cô, trách cô làm phiền và níu kéo anh về với mình…Cô nào biết, anh trách, trách anh, trách định mệnh đã chia cắt anh và cô…
Anh nắm lấy tay trái Thiên Nghi một cách nhẹ nhàng rồi cúi đầu nhìn vào bàn tay đó.
"Hoàng Khang…" Thiên Nghi mỉm cười nhìn anh: "Em…Á…"
Nước mắt không chỉ là đau mà nước mắt còn là nỗi khổ, cô đau, nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, Thiên Nghi thật sự rất đau, không phải đau vì vết thương đó nữa, mà đau vì trái tim đổ vỡ, hết thật rồi…
Anh đã bất chấp chiếc nhẫn kia dính vào tay cô thế nào thì anh vẫn kéo mạnh nó ra khỏi tay Thiên Nghi. Anh biết cô rất đau, nhưng chỉ có thế thì nỗi đau sau này mới không khiến cô mất đi sự sống…để cô đau một thì anh đau gấp vạn lần…Tay Hoàng Khang cầm chặt chiếc nhẫn đã dính đầu máu…các khớp tay của Thiên Nghi không còn lành lặn nữa, thay vào đó là những lớp da bị sướt do lực kéo chiếc nhẫn…
"Trả..trả cho em."
Cô tiến về phía Hoàng Khang, dùng bàn tay đầu máu của mình mà giành lại thứ cuối cùng minh chứng cho sự hiện diện của tình yêu cô từng có. Nếu không còn nó, Thiên Nghi sợ rằng bản thân cô sẽ hận anh mất…
"Hoàng Khang…trả cho em…cái đó là của em."
"Hết yêu thì đừng níu giữ làm gì nữa. Bỏ đi!"
"Không được!"
Thiên Nghi gần như thét lên khi thấy Hoàng Khang vừa dứt lời đã ném chiếc nhẫn vào phía bóng tối họ vừa đi ra. Cô đứng chôn chân tại chỗ, hết nhìn vào màn đêm khủng khiếp kia lại nhìn sang người đứng trước mặt mình...
"Sau này đừng làm phiền tôi nữa."
Hoàng Khang nhìn cô bằng cái nhìn của một ác quỷ không tình cảm, anh bước đi, đi rất nhanh, đi rất xa và rồi khuất dần theo con đường đó...
Người đáng thương nhất vẫn còn đứng nhìn theo anh, dù không còn thấy nữa mà cô vẫn nhìn. Cô im bặt, tuyệt không nói lên bất kì lời nào, bàn tay siết chặt vào nhau rồi mặc cho máu nhỏ xuống từng giọt in đầy mặt đường...Máu chảy lệ rơi...
Cô không thể ngờ rằng anh hoàn toàn tuyệt tình, cả chiếc nhẫn đó, anh cũng không cần nữa, cũng không cho cô giữ lại.
Thiên Nghi cũng quay đầu bước đi, từng bước loạng choạng như sắp ngất...Biết làm sao khi tình đã hết, cô đành đi ngược hướng về phía anh, họ từ nay sẽ đi sang hai ngã đường khác. Cô nhấc chân một bước, đi một bước là một nhát dao vào tim, nó gần như gạch nát trái tim mềm yếu của Thiên Nghi rồi. Đi mãi đi mãi cuối cùng cũng tìm được cổng nhà của mình...Thiên Nghi đi vào trong, vừa bước lên bậc thềm đã thấy Hải Băng đứng ngay dậy tiến về phía cô.
"Nghi...Nghi đi đâu vậy hả? Sao lại không nghe điện thoại? Nghi...Tại.."
Hải Băng giật thót mình khi phát hiện tay Thiên Nghi đầu máu, cả những vết máu li ti đã được nước mắt trôi gần hết..
"Nghi...đừng làm Băng sợ mà...Nghi ơi."
Cô bật khóc khi nhìn Thiên Nghi trở nên như thế, Thiên Nghi nhìn Hải Băng đang vừa khóc vừa cầm tay mình lên mà hoảng hốt không biết làm gì. Cô bỗng khụy xuống sàn nhà, Hải Băng do thế cũng khụy xuống để đỡ lấy Thiên Nghi.
"Đừng mà Nghi...Nghi nói gì đi chứ...Thiên Nghi.."
"Hải Băng..."
Cô ôm lấy Hải Băng rồi lại khóc òa lên, như đứa trẻ nhỏ nhào vào lòng mẹ mà xin tìm lấy sự an ủi. Hải Băng cũng khóc lên, ôm chặt Thiên Nghi mà khóc...
"Băng ơi...Hoàng Khang bỏ rơi Nghi thật rồi...Hoàng Khang không cần Nghi nữa...Anh ấy thật xấu xa...Nghi ghét Hoàng Khang...Nghi ghét Hoàng Khang..."
"Nghi...đừng..khóc mà..."
Hai cô gái ôm nhau khóc trong căn nhà đó, bên ngoài một màu đen mịt, bên trong là ánh sáng rạng ngời, họ như nhân vật trong cách bức ảnh sơn mặc làm điểm tô cho cả không gian không sống động mà cũng chẳng tầm thường đó...
Băng bó vết thương ở cổ tay và ngón tay cho Thiên Nghi xong, Hải Băng lên giường nắm ngủ cùng Thiên Nghi, đắp chăn lại vô cùng cẩn thận. Thấy Thiên Nghi đã nhắm mắt, Hải Băng cũng không hỏi gì thêm, nhưng trong lòng Hải Băng rất hiểu, vết thương ở ngón tay đó không phải là ngã theo lời Thiên Nghi giải thích, chỉ có điều, Hải Băng không tài nào tin người như Hoàng Khang có thể nhẫn tâm tổn thương Thiên Nghi nặng nề đến vậy.
*****
"Mày đi đâu mới về thế?"
"Lại tìm tao vì chuyện đó?"
Hoàng Khang ném điện thoại xuống sofa rồi định đi thẳng lên phòng. Ai ngờ chưa bước lên đến cầu thang thì đã bị Gia Minh níu lại.
"Hoàng Khang. Chúng ta là bạn."
"Ừ."
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hoàng Khang rút tay mình về, nắm lấy thanh cầu thang, một tay bỏ vào túi quần rất tự nhiên, anh mỉm cười: "Sao đây? Đừng nói mày cũng đọc mấy quyển tiểu thuyết tạp nham đó mà nghĩ khi chia tay lại có một lí do đặt biệt à?"
Bỏ qua lời Hoàng Khang mỉa mai, Gia Minh chân thật nhìn thẳng vào Hoàng Khang.
"Mày...bị gì sao?"
"Hả?...Đúng đó...tao sắp chết rồi."
Gia Minh nhìn Hoàng Khang vẫn có thể cười rất tươi, đùa cợt nói những câu này, anh gầm lên: "Tao đang hỏi mày."
Miệng Hoàng Khang không còn nhếch lên nữa mà nụ cười bỗng đọng lại, Hoàng Khang vỗ vai Gia Minh: "Được rồi...nói cho mày biết là được chứ gì....Tao sẽ kết hôn." Thấy Gia Minh vẫn nhìn mình, Hoàng Khang nghiêng người vẻ bất cần: "Thiên Nghi thật rất tốt, nhưng tao nghĩ kĩ, ba năm tao bỏ cho cô ấy là quá đủ, đã đến lúc tao tìm cho mình một người thích hợp hơn...Tao sẽ tìm ai đó để thay đổi không khí...sống vậy hoài rất chán.."
Ầm...Gia Minh xô Hoàng Khang ngã vào cửa gỗ bên cạnh rồi anh đấm mặt lên mặt Hoàng Khang: "Mày còn là người không khi dám nói ra những lời đó...Thiên Nghi yêu mày như thế, mày lại tàn nhẫn bỏ rơi cô ấy."
"Cô ấy yêu tao nhưng tao không nghĩ sẽ yêu mãi cô ấy...Tao.." Mấy từ tiếp theo bị nuốt chửng lại bởi những cú đấm liên tiếp từ Gia Minh. Hoàng Khang ngã nhào lên các bậc thềm, Gia Minh lại xông đến túm lấy cổ áo của Hoàng Khang: "Tao cho mày thêm cơ hội nữa, chỉ cần mày nói ra, bất cứ chuyện gì tao cũng sẽ giúp mày. Có phải bố mày đem Thiên Nghi ra đe dọa không?"
"Mày nghĩ ông ta đe dọa được tao?"
Gia Minh bất lực bỏ tay mình ra rồi vuốt lại áo mình, chỉnh lại mái tóc của anh, anh nghiếng răng rồi chỉ thẳng vào mặt Hoàng Khang đã bị đánh cho bầm lên.
"Được...mày được lắm...Tao không có một thằng bạn khốn kiếp như mày."
Nói rồi, Gia Minh đá ngã cái ghế nhôm cao đặt gần đó, chiếc ghế ngã vào bàn kiếng, một tiếng 'choang' rất lớn vang lên, anh chẳng thèm nhìn Hoàng Khang nữa mà đi ra khỏi căn nhà đó. Hoàng Khang lúc này cúi đầu, hai tay chống lên trán.
"Á....á..." Tiếng thét kèm theo nỗi đau tột cùng kia chỉ mình anh có thể nghe thấy, Gia Minh đã phóng xe đi mất, không thể hay biết để lại phía sau một người gần như xác chết.
Anh là người bạc tình, nhẫn tâm và vô trách nhiệm.
Anh không phải con người theo lời mọi người nói. Hoàng Khang cũng rất muốn mình hoàn toàn không phải con người để anh có thể mất đi cảm xúc, để anh thoát khỏi cái địa ngục với vô vàn cực hình không tên này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận