Bàn tay Đăng Khôi giữ lấy cả thân hình nhỏ nhắn của cô, không để cô nhúng nhích, người anh càng ngày càng gần cô, cả chân Thiên Nghi cũng không động đậy nổi. Mặt anh đã kề sát mặt Thiên Nghi, mắt vẫn mở to theo dõi biểu hiện của cô ấy, cô chỉ thét lên rồi trừng to mắt nhìn lại anh.
Nếu anh đụn đến tôi, tôi sẽ chết cho anh xem.
Trong tâm tưởng cô không còn biết gì nữa, chỉ là phản kháng, phải phản kháng thôi. Nụ hôn này, chỉ có thể của Hoàng Khang, Thiên Nghi không để bất kì ai dành mất nó.
Chỉ còn một cách để thoát khỏi tay Đăng Khôi…Thiên Nghi cố xoay gót giày, chuẩn bị tư thế. Nào ngờ…
Bốp…
"Thằng khốn nạn."
"Hoàng Khang…"
Tay Đăng Khôi vừa buông Thiên Nghi ra thì cô đã vùng dậy chạy lại phía Hoàng Khang, đứng sau lưng anh như chú thỏ con đang sợ một con hổ dữ. Mặt Hoàng Khang đỏ phừng, những gân xanh nơi bàn tay đều hiện rất rõ…Đăng Khôi bị đấm một cú rõ mạnh nên chỉ còn biết nằm ra sàn ôm lấy mặt mình.
"Dám đụn đến Thiên Nghi của tôi? Hôm nay…tôi sẽ cho cậu biết tay!"
Vừa nói Hoàng Khang đã định xông đến nhưng cô kịp níu tay anh lại, Hoàng Khang quay đầu nhìn cô, ánh mắt của cô gái nhỏ đã mách bảo anh. Không được đánh nữa. Nhưng làm sao bỏ qua, có thằng đàn ông nào khi nhìn thấy người mình yêu nhém tí bị xâm hại lại nuốt trôi cơn giận này.
"Buông anh ra!" Giọng anh khàn khàn, không có chút nhượng bộ.
"Hoàng Khang..đừng đánh mà…xin anh đó…"
Cô nhìn về phía Đăng Khôi, anh ta đã lấy lại tỉnh táo để ngóc đầu dậy, Đăng Khôi dùng tay lau đi máu mũi không ngừng chảy rồi nhìn về Thiên Nghi, không thèm cho Hoàng Khang một câu giải thích nào cả.
"Chuyện này…Nghi không muốn lặp lại."
Cô cúi đầu không dám đối diện với Đăng Khôi, ánh mắt vừa rồi, thật khủng khiếp. Nhanh như chớp, cô đã bị ai đó kéo ra ngoài, chỉ biết bàn tay này rất ấm áp, cô ngước mặt lên thì bắt gặp bóng dáng của anh, tay anh nắm lấy tay cô lôi thật nhanh rời khỏi đó. Chẳng quay đầu lại coi người phía sau thế nào…Hoàng Khang giận rồi.
Cả chặn đường anh không thèm lên tiếng, anh lái xe như bay về nhà của mình, Thiên Nghi cũng không dám nói gì, mỗi lúc anh giận cũng vô cùng kinh khủng.
Về đến nhà, Hoàng Khang xuống xe, không thèm điếm xỉa gì tới Thiên Nghi nữa mà bỏ vào trong. Cô chỉ biết lủng lẳng đi phía sau anh, vào đến cửa đã thấy anh mặt mày đầy sát khí ngồi khoang tay ở sofa, hai chân gác lên bàn. Cả lúc giận cũng đẹp trai và đầy phong độ thế sao?
Thiên Nghi lắc lắc đầu, giờ phút này ngắm anh thì không hay cho lắm. Biết là anh giận, anh nhỏ mọn, cả ngón tay của cô còn không muốn cho người khác đụn vào, sau này tương lai Thiên Nghi sẽ bị giấu trong nhà mất. Nhiều lúc thấy Hoàng Khang làm cũng hơi nghiêm trọng hóa vấn đề.
"Hoàng Khang…"
Anh không thèm trả lời, cầm điều khiển bật tivi lên, mắt xem rất chăm chú chương trình thế giới động vật. Nhìn con hổ đang nhào đến bổ con mồi, máu tung ra, trông thật gớm riết, cô không thèm nhìn tới nữa, lại hướng về Hoàng Khang, mặt anh giận trông y như đứa trẻ lên ba không đòi được kẹo mà hờn dỗi.
"Hoàng Khang à…Khang!"
Bấp chấp tất cả, Thiên Nghi đến tắt tivi, đứng hẳn trước mặt Hoàng Khang.
"Em có làm gì đâu mà anh giận?"
Em không làm gì? Không làm gì mà chỉ chút nữa đã bị tên đó ôm hôn rồi, đó mà là không làm gì. Anh giận đến đầu đang bốc khói nghi ngút, quay mặt hướng khác, chẳng muốn nhìn cô nữa.
"Khang à…Anh nghe em nói đi. Chưa có gì mà sao anh lại làm mặt lớn mặt nhỏ thế kia? Em cũng đang định phản kháng chứ bộ..."
Nghe đến hai từ 'phản kháng', Hoàng Khang bắt đầu suy nghĩ, lúc vừa đến cửa chỉ thấy Thiên Nghi trừng mắt nhìn hắn ta, không lẻ cô định phản kháng bằng mắt sao?
"Anh không tin em hả? Thật ra…"
Hoàng Khang đã tiến thẳng về phía Thiên Nghi, đôi mắt anh như có lửa đang thêu cháy, nguy hiểm quá. Bỗng dưng cô lùi lại, anh lại tiến, cô lại lùi, thế là đến chân tường, không còn đường lùi, cô đành nhỏ giọng: "Anh…lại làm…gì nữa?"
Anh đặt hai tay chống vào tường phía trên vai của cô, giờ trông cô càng nhỏ bé hơn, trốn trong vòng tay to lớn của anh. Vẫn gương mặt chẳng có chút tình cảm đó, anh cúi đầu kề sát mặt cô.
"Nói cho anh nghe, em định phản kháng thế nào?"
"Chuyện đó…em…không được đâu."
"Vậy là em không định phản kháng?"
"Ơ…không phải, em định thật mà…"
"Vậy làm thử đi!" Hoàng Khang càng đưa gương mặt chết người kia gần hơn một tí: "Anh muốn xem em sẽ phản kháng thế nào?"
Thiên Nghi trả lời lí nhí: "Anh muốn thử?"
Thế là Hoàng Khang gật đầu, anh lại sát gương mặt thêm chút nữa.
"Không được đâu Hoàng Khang…"
"Em làm không?"
"Tự anh muốn đó…" Thiên Nghi khó xử lắm, cô không nghĩ sẽ làm vậy với Hoàng Khang đâu, chỉ có điều muốn chứng minh sức phản kháng của mình trong tình huống vừa rồi nên đành thế. Có chuyện gì…anh đừng trách cô. Thiên Nghi xoay gót giày…Chuẩn bị.
Ngay lúc mũi Hoàng Khang vừa chạm vào mũi Thiên Nghi thì…
"Á….á…"
Một người nằm lăn xuống sàn bộ dạng không mấy làm tốt đẹp...Vô cùng thê thảm.
"Hoàng Khang! Em…..em…xin lỗi.."
Một người nhào đến không biết đỡ anh hay để anh nằm đó...
Mười lăm phút sau...
"Hoàng Khang...em xin lỗi rồi mà..."
"Em đã nói là không muốn nhưng anh cứ đòi cho bằng được đó thôi...Em nói rồi, tại...anh không nghe..."
"Này...có phải em cố ý đâu...ai bảo anh kêu em thử, giờ lại giận em là sao hả?"
"Khang xấu xa...em không chiều anh nữa, em về đây!" Cô đứng lên định đi, nhưng chân vừa nhích thì lại không nở, đành ngồi xuống, kéo kéo tay của ai đó đang ngầm ngầm không chịu phản ứng: "Anh có sao không? Em xin lỗi mà...Hoàng Khang...em không muốn đâu...chắc là...đau lắm...hả?"
Anh quay sang nhìn trân trân vào mặt Thiên Nghi, cắn môi mình, cúi cùng cũng chịu lên tiếng: "Anh sẽ bị vô sinh."
"Hả???"
Không nghiêm trọng vậy chứ, chỉ đá có một lần mà sức của Thiên Nghi thì cũng đâu mạnh mấy, chắc chưa đến nổi biến anh thành người 'mất khả năng' đấy chứ. Bắt đầu cô hoảng lên, đầu óc quay cuồng, lần này chết rồi, sau này anh phải sống sao đây?
Tất cả là do cô lỗi do cô. Ai biết trò này lại có hậu quả trầm trọng thế đâu, biết vậy, có chết cô cũng không làm.
Mặt cô người yêu nhỏ từ màu hồng chuyển sang màu trắng, từ trắng hóa xanh. Sắc thái vô cùng phong phú.
"Ai dạy em trò này? Có biết ác lắm không?"
"Là Tiểu Quỳnh...cô ấy nói để em đối phó với..." Thiên Nghi ngưng lại suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp: "Đối phó với mấy tên xấu."
"Biết ngay là cô ta mà, chỉ có cô ta mới có thể nghĩ ra mấy trò độc ác này thôi."
Thực ra là Tiểu Quỳnh dạy Thiên Nghi hết lần này đến lần khác để đề phòng mỗi khi Hoàng Khang dở thói lưu manh, Thiên Nghi chỉ nghe qua loa, không hề có ý định thực hành, mà nếu có thì cô cũng không nghĩ mình sẽ làm thế với Hoàng Khang, ai nào ngờ người tín không bằng trời tính, quả nhiên người niếm mùi vị đầu tiên này vẫn là anh.
"Hoàng Khang...em xin lỗi, sau này, em không dùng mấy trò đó nữa."
"Không được...em cứ dùng nếu gặp nguy hiểm. Chỉ trừ anh là em không được dùng."
Anh quá khôn rồi. 'Của quý' của người đàn ông nào cũng thế thôi, đều là nhược điểm, Thiên Nghi tự thề với lòng, nếu không phải cận kề cái chết, cô không bao giờ gây đau khổ như thế cho người khác. Bộ dạng đó...tận mắt chứng kiến anh như thế, cô còn thấy sợ. Chắc là đau lắm.
"Sau này em đừng đến nhà...à không, đừng gặp Hà Đăng Khôi nữa."
"Ừm...em sẽ không đến nhà anh ấy." Thấy Hoàng Khang lại đưa đôi mắt kia nhìn cô, cô vội biện mình: "Dù sao Đăng Khôi cũng là bạn từ nhỏ với em, cậu ấy như anh trai của em...không thể bỏ mặc được."
Hoàng Khang làm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, quay người Thiên Nghi đối diện với mình rồi trận trọng tuyên bố: "Anh...không muốn người khác đụn đến em. Không cho phép."
Cô gật gật đầu như đồng ý, nhưng thấy sắc mặt anh dần cũng trở nên bình ổn, không tái xanh như lúc cô mới 'hạ thủ' nữa, vẫn thấy lo lo: "Anh...không sao thật chứ?"
"Anh nghĩ mình...'mất khả năng' rồi?"
"Sao? Hoàng Khang...anh đừng dọa em chứ...em nghe Tiểu Quỳnh nói là không sao mà, lỡ em làm anh mất..mất..cái đó luôn rồi sao?"
Lúc này lo sợ quá nên Thiên Nghi cũng không còn biết ngượng nữa. Cô cầm tay Hoàng Khang, nắm chặt tay anh mà lòng đau như cắt.
"Em...không cố ý đâu...em sẽ đưa anh đi gặp bác sĩ, chắc chắn sẽ có cách mà..."
Mũi Thiên Nghi lại ửng đỏ lên, chứng mình một điều, cô sắp khóc rồi.
Không khóc sao được, nhà họ Hoàng chỉ có mình Hoàng Khang, nếu anh thật bị mất thì chẳng lẻ cô phải mang tội là hủy hoại cả một dòng máu của những người đàn ông có ma lực chết người sao.
Thiên Nghi không cam tâm, cô sẽ thành tội nhân thiên cổ mất, chắc hẳn ông Hoàng sẽ chửi thẳng vào mặt cô, cả bà dì mẹ kế kia nữa, chắc chắn không tha cho Thiên Nghi được toàn thay rồi. Quan trọng nhất là làm sao đối mặt với vong linh của mẹ Hoàng Khang, tiểu bảo bối mà bà yêu quý nhất đã bị mình tước đoạt tư cách của một người đàn ông rồi...Càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng hoảng, hay là cô chết đi cho xong.
Thấy ai đó đang ân hận đến mức muốn đập đầu vào tường mà Hoàng Khang vẫn dửng dưng ngồi ngắm cô. Tuy thủ đoạn của Thiên Nghi có phần nham hiểm nhưng nghĩ tới việc cô ấy sẽ ra sức phản kháng với Đăng Khôi như thế thì Hoàng Khang lại rất thỏa mãn, chí ít chỉ mình anh là Thiên Nghi không có phản kháng, anh vui biết bao...
Thiên Nghi là của anh, của riêng anh, cô đã là sở hữu có nhãn hiệu độc quyền của Hoàng Khang nên không cho phép người đàn ông nào khác đụn đến cô nữa. Coi ra, phương pháp này của Tiểu Quỳnh đôi lúc cũng có lợi...để Thiên Nghi biết bảo vệ bản thân.
"Hoàng Khang...lỡ bố anh mà biết, có khi nào ông sẽ giết em không?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận