Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?
  4. Chương 111: Yêu là khổ, nhưng nguyện khổ vì nhau (8)

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

  • 447 lượt xem
  • 1660 chữ
  • 2020-12-23 14:43:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đôi mắt Vũ Bảo Hà cũng luôn dõi theo Hoàng Khang, cô thở phào nhẹ nhỏm rồi gượng cười với ông Hoàng, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa cơm chiều. Ông Hoàng có lên phòng gọi Hoàng Khang, dù cho gõ cửa thế nào anh cũng chỉ im lặng, ông đành trở về phòng của bà Hoàng - mẹ ruột Hoàng Khang. Nhìn căn phòng lạnh lẽo ấy...tim ông đau thắt.

Chuông cửa vang lên...Vũ Bảo Hà đeo theo tạp dề bước ra cổng, miệng cô ta vẫn còn cười rất tươi, nghĩ đến việc Hoàng Khang sẽ nếm thử món ăn chính tay cô làm là một niềm hạnh phúc lại trào dâng.

Cổng mở ra...Nụ cười kia chuyển thành gương mặt hậm hực.

"Cô đến đây làm gì?"

"À...tôi..."

Không biết sao mỗi lần nhìn vào người phụ nữ này, Thiên Nghi lại rất sợ, miệng không nói nên lời. Trên tay Thiên Nghi vẫn còn cầm một ít rau và mấy quả trứng gà.

"Tôi đem nguyên liệu đến."

"Ai bảo cô đến đây thế...Về đi!"

Vũ Bảo Hà lạnh nhạt cất tiếng, cổng vừa định khép thì tiếng của ông Hoàng vang lên: "Chờ đã...Là tôi mời."

"Anh..." Cô ta mấp mái môi không nói nên lời khi nhận ra thái độ hớn hở của ông Hoàng, ông bước đến mở rộng cánh cửa rồi mỉm cười hiền hòa với Thiên Nghi.

"Chào bác.." Thiên Nghi gật nhẹ đầu không quên giữ phép lịch sự tối thiểu.

"Con vào nhà đi!"

Ông khép cửa cổng lại rồi cùng Thiên Nghi bước vào trong. Vũ Bảo Hà thơ thẩn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả ông Hoàng cũng yêu thương con bé đó như vậy sao?

"Thiên Nghi này...con lên gọi Hoàng Khang xuống dùm bác được không? Bác gọi thế nào nó cũng im lặng..." Ông đưa cho Thiên Nghi một chìa khóa: "Vào xem thử nó sao rồi."

"Dạ...con sẽ khuyên Hoàng Khang xuống ăn cơm ạ."

"Cảm ơn con."

Nói xong, Thiên Nghi lật đật cầm chìa khóa chạy thẳng lên phòng Hoàng Khang.

Ở đây Vũ Bảo Hà nhìn theo cô gái đó mà lòng không ngừng run lên từng đợt, cô cố lấy bình tĩnh nói với ông Hoàng: "Cô ta như thế làm sao hợp với Hoàng Khang...vừa trẻ con lại mang bộ dạng ngốc nghếch đó."

"Em không thích con bé?"

"Không…Có lần em thấy cô ta nửa đêm tìm đến nhà Hoàng Khang…Loại con gái này đúng là không ra gì mà."

Ông Hoàng trầm tư trong im lặng, mắt ông dõi theo từng cử chỉ của Vũ Bảo Hà. Điều này làm cô ta thật sự sợ, không lẻ ông ấy nghi ngờ?

"Ý…em là…loại người này sẽ làm hư Hoàng Khang. Dù sao nó cũng là con anh."

"Anh thấy con bé rất đáng yêu...chắc chắn sẽ giúp được Hoàng Khang...Nếu hư hỏng thì anh chỉ sợ Hoàng Khang bắt nạt con bé thôi..."

Nụ cười triều mến này càng làm Vũ Bảo Hà tức điên lên, môi cô tái nhợt, tay thì không tìm được chỗ nào trụ vững. Trong lúc đó, ông Hoàng lại nhẹ nhàng vỗ vào vai cô: "Bảo Hà...cảm ơn em đã lo cho Hoàng Khang..."

"Ờ...nghĩa vụ nên làm mà...Em vào bếp làm tiếp công việc còn dang dở cái đã..."

Thấy ông Hoàng gật đầu, Vũ Bảo Hà thoát khỏi bàn tay ông rồi đi thẳng vào bếp. Nhưng không còn tâm trạng vui tươi như ban đầu...cô làm việc một cách chậm chạp, không có trật tự.

Thiên Nghi đứng ở cửa, đoán chắc Hoàng Khang đang nằm lì trên giường. Cô lấy chìa khóa tra vào khóa cửa rồi 'bặt', cửa mở ra, cô nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ đen huyền ấy, định cho anh một bất ngờ...

"Ai cho ông vào đây...Cút đi!"

Binh...

"Á..."

Nhầm mục tiêu rồi, thấy Thiên Nghi ngã xuống cạnh cửa, anh nhanh như cắt phóng khỏi giường rồi ân cần đến đỡ cô: "Thiên Nghi? Sao...sao là em?"

Anh ném cái gối đang nằm trên người Thiên Nghi lên giường rồi đỡ cô dậy, đóng cửa lại.

"Bố anh mời em đến dùng cơm..."

"Ông ta? Thôi mặc kệ đi...cho anh xem...em có trúng ở đâu không? Đau chỗ nào không?" Anh dìu Thiên Nghi ngồi xuống giường rồi ngồi bên cạnh xoa xoa khắp mặt cô.

"Em không sao...Cũng may thứ anh ném là gối...nếu là bình hoa chắc em nhập viện rồi...Anh ác thật."

"Xin lỗi Thiên Nghi...xin lỗi em...Anh cứ nghĩ là ông ấy."

"Nếu là bố anh thì càng tệ hơn...anh không được làm thế đâu..."

Tay Hoàng Khang ngừng lại, mắt anh hỗn loạn không có bình yên. Anh ngẩn ngơ rồi thở dài. Thiên Nghi đau lòng, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng này tí nào, cô ôm lấy Hoàng Khang rồi dùng tay vuốt vuốt tóc anh.

"Đừng như vậy...em thấy bác trai rất thương anh, chuyện gì qua rồi thì anh nên bỏ qua đi mà..."

Tựa đầu lên vai người mình yêu thật an toàn, cảm giác như được che chở, lâu lắm anh không có được cảm giác này. Giống như tình cảm của gần năm năm trước mà anh mất đi...Giống...Quả thật rất giống...

"Cảm ơn em...Thiên Nghi"

"Ừm...anh ngoan là được rồi." Cô mỉm cười nghịch ngợm.

"Này!"

Hoàng Khang buông Thiên Nghi ra ngay lập tức, anh trừng mắt với cô gái trước mặt: "Em là người yêu của anh đó...Không được làm thế. Sẽ giống với mẹ anh."

Cô bật cười lấy hai tay xoa xoa má Hoàng Khang: "Đáng yêu quá...Bảo bối ngoan nào..."

"Nghi ngốc...em đùa vui lắm sao?" Anh thét lớn.

"Ờ...không đùa nữa là được chứ gì..."

Cô bĩu môi rồi rút tay lại, quay người nghiêng với anh, im lặng. Hoàng Khang tưởng mình làm bạn gái giận rồi, đành xuống nước năn nỉ.

"Anh không phải mắng em đâu...chỉ là...anh không thích em làm vậy, em là bạn gái anh chứ bộ."

"Ừ."

"Nghi ngốc à...anh xin lỗi thật đó."

Hoàng Khang nắm lấy tay Thiên Nghi nhưng bị cô cự tuyệt thẳng thừng.

"Thiên Nghi...anh xin lỗi mà...từ nay anh không lớn tiếng với em nữa..."

"Ừm."

Thái độ kia mà là tha lỗi sao? Hoàng Khang đành cúi đầu nhận tội, anh ngồi xuống cạnh giường, ngay trước mặt Thiên Nghi, nắm lấy hai tay cô, vẻ mặt khẩn khoản: "Tình yêu à...anh làm gì em mới tha lỗi cho anh đây?"

"Có thật em nói gì anh cũng nghe?"

"Đương nhiên."

"Xuống ăn cơm thôi."

"À...chuyện này..." Hoàng Khang phân vân ngập ngừng không lên tiếng nữa.

"Vậy thì thôi."

"Được rồi...ăn cơm ăn cơm...Anh nghe em hết."

Thiên Nghi nở nụ cười rất tươi, trông như cánh hoa bồ công anh vừa mới tung bay trên bầu trời nắng sớm. Rực rỡ biết bao. Cô ôm lấy cổ anh: "Hoàng Khang...anh thật tốt."

Phải tốt thôi. Trên đời này em là người quan trọng với anh nhất, anh không tốt với em thì tốt với ai.

Ông Hoàng đứng ngoài cửa nhìn vào, trông vẻ mặt con trai. Nó đang rất hạnh phúc, như thế ông yên tâm phần nào rồi.

Lát sau, Thiên Nghi phải vào bếp phụ, dù Vũ Bảo Hà không muốn cô chen vào nhưng do có mặt Hoàng Khang và ông Hoàng, cô ta đành im lặng cho qua. Nhưng tuyệt đối không để Thiên Nghi nhúng tay vào bất kì món ăn nào cô làm, Thiên Nghi chỉ đành rửa ít rau rồi đem luộc, rồi nhọc lòng cất công làm món cơm trứng.

Món đơn giản nhất mà cô vẫn hay làm để xử lí cơn đói trong phút chốc là trứng chiên, nhưng thời khắc này đâu thể trổ tài.

Hoàng Khang cùng ông Hoàng ngồi ở sofa phòng khách, ông im lặng, anh im lặng.

Dù muốn nói ông cũng không biết nói gì. Chỉ cố nhìn con trai mình thật kĩ, nó trưởng thành nhanh như vậy sao? Bao năm ông không làm tròn bổn phận của người bố, anh vẫn sống và thậm chí còn sống rất tốt.

Từ lúc mẹ anh mất, ông chưa từng thấy Hoàng Khang cười. Trước mặt người bố này, Hoàng Khang hoàn toàn lãnh đạm, tiết kiệm lời nói huống chi là cho ông thấy một nụ cười. Giờ phút này, ánh mắt Hoàng Khang tràn ngập ý cười, anh nghe lời Thiên Nghi ngồi yên ở phòng khách gọt trái cây, tay thì cầm táo cầm dao, còn mắt thì hướng thẳng vào nhà bếp. Nhìn cô bé ngốc kia chỉ nấu món cơm trứng đơn giản phải loay hoay bận rộn mà vẫn chưa xong.

Chốc lát, Vũ Bảo Hà lại nhìn ra Hoàng Khang, thấy anh hướng vào nhà bếp nhưng chỉ nhìn cô gái hậu đậu kia. Cô thật không biết làm sao, muốn dùng cây dao thái thịt mà băm cô ta thành trăm mảnh, như thế coi anh có còn nhìn được không?

"Ăn cơm thôi."

Vũ Bảo Hà dọn thức ăn đầy bàn rồi lên tiếng gọi hai người đàn ông rảnh rỗi ngoài phòng khách vào ăn cơm. Hoàng Khang bỏ đĩa trái cây vào tủ lạnh rồi bước đến ngồi đối diện ông Hoàng, nhìn sang chỗ trống bên cạnh vẫn chưa có ai. Anh đứng dậy đi vào trong.

"Sao vậy?" Hoàng Khang cúi người thì thầm bên tai Thiên Nghi.

"À...anh ra ngoài ăn trước đi...em sắp xong rồi."

"Nghi ngốc này...cơm trứng khó vậy sao?" Anh vòng tay ôm lấy eo Thiên Nghi: "Cần anh giúp không?"

"Hoàng Khang! Tên háo sắc này...em cho anh vào chão chiên luôn bây giờ." Cô quay một góc trăm tám mươi độ, chỉ cây sạn trên tay vào anh rồi lớn tiếng quát.

Bỗng nghe có tiếng gì đó rơi xuống sàn ở bàn ăn ngoài kia. Nhìn ra ông Hoàng vừa làm rơi chiếc đũa trên tay. Thấy hai người kia nhìn mình trân trân, vẻ mặt hiếu kì, cô đành mỉm cười cho qua rồi nhìn Hoàng Khang trừng trừng, cô nghiến răng: "Anh ra ngoài cho em."

"Khét rồi..."

"Hả? Chết...rồi..."

Hoàng Khang bật cười nhìn Thiên Nghi vẫn chưa biết làm gì lúc này, anh tắt bếp rồi lấy cây sạn trên tay Thiên Nghi múc cơm trứng ra dĩa.

"Hoàng Khang...cái này bỏ đi!"

"Sao bỏ được...màu sắc rất đẹp mà."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top