Một trái tim đã mỏi mòn trông đợi tình cảm này gần mười năm, giờ không còn gì nữa, cảm giác này khiến anh khó thở, không khí xung quanh quả thật ngột ngạt đến nổi Đăng Khôi muốn ngừng ngay sự sống tại đây. Vốn dĩ khuyên Thiên Nghi từ bỏ tình cảm này, nhưng càng làm, Đăng Khôi cũng chỉ nhận lại ánh mắt vô tâm trách cứ của người mình yêu thôi.
"Tôi không tin cậu...tôi sẽ bảo vệ Thiên Nghi." Đăng Khôi quay lại đối diện Hoàng Khang, nói giọng đầy nhiệt quyết : "Thiên Nghi...tôi không bao giờ muốn nhìn cô ấy khóc."
Anh bước đi khỏi đó, lướt ngang Hoàng Khang mà Đăng Khôi cảm thấy mình thất bại cỡ nào, như rơi xuống vực thẳm không đáy...mãi mãi không còn cơ hội vực dậy, giống như mãi cũng không dành được Thiên Nghi về cho bản thân.
Trường Tiểu Quỳnh đã mở một chuyến thực tập cho sinh viên kinh tế đi đến một tỉnh khác để giao lưu. Từ lúc gặp Kỳ Dương ở võ đường, đến giờ cô cũng không gặp lại anh lần nào nữa. Không thể đến xin lỗi Kỳ Dương khi bản thân cô hoàn toàn không sai, theo đuổi ước mơ của mình, Tiểu Quỳnh không bao giờ hối hận. Dù có yêu anh như thế nào thì việc Kỳ Dương yêu cầu Tiểu Quỳnh từ bỏ học võ là không thể nào, cô đã không còn lựa chọn.
Thành phố Z...
Cơn gió phớt nhẹ qua mái tóc ngắn mượt mà, Tiểu Quỳnh đứng giữa một hồ sen rộng lớn, trước mắt chỉ toàn những bông hoa màu hồng phấn đang tỏa hương ngào ngạt, những nụ hoa còn chúm chím chưa chịu bun mình. Đâu đó vài con cò trắng hết đáp xuống cánh đồng gần đó rồi lại tung cánh bay dọc theo những ngọn lúa trổ màu vàng rực.
Nó tự do...còn cô?
Tiểu Quỳnh cứ đứng đó ngắm mãi về tận đường chân trời trước mắt...một đường thẳng ngăn cách giữa bầu trời và mặt đất. Hẳn cô và Kỳ Dương cũng thế, anh là bầu trời, còn cô mãi là mặt đất, anh luôn đòi hỏi những điều cao xa, còn cô không thể nào đáp ứng những yêu cầu ấy...Vậy trước kia đến với nhau làm gì, yêu nhau làm gì để khi hai người hai ngã thế này, tim lại buốt giá lại đau đớn.
Tiểu Quỳnh mạnh mẽ kiên cường ngày xưa bị Kỳ Dương đánh gụt rồi...cô lựa chọn, chính cô không thể từ bỏ đam mê vì anh, anh muốn cô làm theo ý anh, vậy có bao giờ anh đặt mình vào tình huống như cô mà suy nghĩ cho cô. Không! Kỳ Dương không thể hiểu cũng không muốn hiểu. Anh độc đoán thế đó...
Có phải cô đã yêu lầm người, tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu để rồi bản thân dấn thân mình xuống địa ngục.
Cô lấy tay xoa xoa hai cánh tay mình, trời gió thế này mà chỉ mình cô đứng ngắm cảnh vật bao la, nơi này, không có Kỳ Dương cũng không có những suy nghĩ đó nữa, Tiểu Quỳnh muốn tự do muốn bản thân như cánh cò trắng ấy...làm những gì mình thích.
"Tiểu Quỳnh..."
Giọng nói này, sao mà quen thuộc. Cô quay đầu lại thì bắt gặp gương mặt ấy...người đã từng bên cô mỗi lúc cô hụt hẫn, luôn ủng hộ cô dù không biết cô đúng hay sai.
"Quốc Bảo...? Là bạn sao?"
"Tiểu Quỳnh...tôi cứ tưởng mình nhìn nhằm người...Sao Quỳnh ở đây?"
Vẫn thái độ ân cần đó, cô ngồi xuống chiếc ghế dài đặt ở đó rồi nhìn sang Quốc Bảo cũng ngồi bên cạnh. Cô cố nở nụ cười thật tươi như Tiểu Quỳnh ngày nào, hồn nhiên không lo không nghĩ.
"Trường của mình đi đến đây thực tập...Không ngờ bạn sống ở đây..."
"Nụ cười đó...tôi không thích."
"Hả...?"
Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Tiểu Quỳnh, Quốc Bảo bất giác bật cười, anh nhìn về phía xa rồi im lặng lâu, không biết anh đang nghĩ những gì mà những chuyển biến trên gương mặt thay đổi liên tục. Tiểu Quỳnh cũng im lặng, cô không biết mình nên nói gì lúc này...Thế là cả hai rơi vào không gian yên ắng đó khá lâu...cho đến lúc Quốc Bảo lên tiếng.
"Người đó...đối xử với Quỳnh không tốt à?"
Quả thật Quốc Bảo vô cùng hiểu Tiểu Quỳnh, chỉ cần nhìn biểu cảm của cô đã đoán ra gần đúng sự việc. Trước đây, mỗi lúc không thể chia sẻ tâm sự cùng gia đình, lúc không có bạn bè thì Tiểu Quỳnh lại tìm đến Quốc Bảo, anh nhẹ nhàng an ủi cô, giúp cô có thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn, để mỉm cười với cuộc sống. Nhưng cô không thèm để ý đến tình cảm sâu sắc đó mà đâm đầu vào yêu một chàng trai mang nặng tính gia trưởng kia. Không ngờ sau bao nhiêu lâu...cũng chỉ Quốc Bảo hiểu Tiểu Quỳnh.
"Mình...chia tay với anh ấy rồi."
Không nghe Quốc Bảo trả lời, Tiểu Quỳnh biết chắc anh cũng không hiểu nên cô bèn nói tiếp: "Kỳ Dương không ủng hộ mình học võ, anh ấy cùng gia đình ép mình học kinh tế, mình ghét tranh giành, thương trường không hợp với mình...không hợp..." Vừa nói, Tiểu Quỳnh càng thấy sống mũi mình cay cay, cô đưa mắt về phía trước nhìn đường chân trời đó, nó giống vách ngăn của cô và Kỳ Dương.
"Tiểu Quỳnh à...đôi lúc tình yêu là thế...ích kỉ là không thể thiếu...nhưng phải xem xét lại mình đã yêu như thế nào và có nên vì tình yêu mà hy sinh một chút không thôi."
"Ý bạn là mình nên nghĩ cho Kỳ Dương."
Quốc Bảo gật đầu, anh thấy Tiểu Quỳnh đã nhìn mình vẻ khó hiểu nên nghiêm túc hơn chia sẻ cùng Tiểu Quỳnh: "Là con trai, huống gì người gia trưởng như Triệu Kỳ Dương thì làm sao chấp nhận được người mình yêu động tay động chân với người khác suốt ngày...Kỳ Dương yêu Quỳnh, điều này tôi biết được qua lời nói và cách cư xử của anh ấy. Còn Quỳnh, Quỳnh phải hiểu rằng mình đã thực sự yêu chưa?"
Cô đã yêu Kỳ Dương! Thực sự yêu anh rồi, anh chi phối hoàn toàn cảm nghĩ của cô rồi dẫn dắt cô vào một thế giới mới, nơi mà trước nay Tiểu Quỳnh không muốn bước chân vào.
"Yêu là biết hy sinh!" Giống như trước kia tôi đã hy sinh vì Quỳnh.
Lời nói này của Quốc Bảo làm Tiểu Quỳnh phải tự kiểm điểm bản thân. Cô đã hy sinh gì cho Kỳ Dương chưa, cô muốn Kỳ Dương nghĩ cho mình nhưng chưa bao giờ nghĩ hộ Kỳ Dương. Anh làm thế chỉ vì muốn tốt cho cô.
Ngồi với Tiểu Quỳnh được một lúc thì có một cô gái đến tìm Quốc Bảo, anh chào tạm biệt Tiểu Quỳnh rồi tay trong tay cùng cô gái trong sáng kia rời khỏi đó. Tiểu Quỳnh nhìn theo...Chàng trai này quả thật rất tốt...anh đã ở bên cô thời gian khá dài, âm thầm lo lắng cho cô rồi vì yêu cô nên mới rời bỏ. Đó là hy sinh sao? Tiểu Quỳnh nhìn lại bản thân, trước giờ cô quá vô tâm, với Quốc Bảo và cả Kỳ Dương. Cô bỏ qua tình cảm của Quốc Bảo, cô chỉ biết trách mà hoàn toàn không hiểu cho cảm nhận của Kỳ Dương...
Có phải cô đã sai rồi không...Nhìn vào cứ tưởng đường chân trời là vết cách cho trời và đất, nhưng có được bao nhiêu người hiểu được...ở nơi đó trời và đất mới được gặp nhau.
Vừa về thành phố Tiểu Quỳnh đã mang vali đến thẳng văn phòng làm việc của Kỳ Dương. Nhìn tòa cao tầng ấy, cô thực sự không muốn bước vào nhưng đã lỡ rồi nên không còn đường quay lại, yêu rồi thì không thể nói là ai đúng ai sai.
'Văn phòng Luật sư : Triệu Kỳ Dương'. Lầu mười bảy mở ra, Tiểu Quỳnh nhẹ nhàng bước vào, cánh cửa đang được mở toang, cô đứng đó nhìn vào trong, anh vẫn chăm chỉ làm việc như vậy, anh vẫn đam mê công việc thế sao? Thời gian xa cô, Kỳ Dương không hề nhớ nhung gì?
Gương mặt điển trai kia dưới ánh nắng chiều quả thực rất đẹp, những đường cong trên gương mặt rõ ràng từng nét, trông anh hoàn hảo như được vẽ nên. Trên bàn hồ sơ nào ra hồ sơ đó, chiếc áo vest nâu vẫn mắc trên móc áo bên cạnh, tay Kỳ Dương vận động liên tục, vừa chấm xong bút này đến viết sang trang kia. Anh rất bận, xưa nay vẫn thế mà, từ lúc gặp anh, yêu anh, ở bên anh, Tiểu Quỳnh đều biết thế, cô thông cảm cho Kỳ Dương, cô có cuộc sống của cô. Và anh, anh cũng có cuộc sống của riêng mình.
Dù cô có muốn thì cô mãi không thể cùng Kỳ Dương đi chung một con đường, sống cùng một thế giới nữa...Là cô sai...nhưng anh hẳn đã đúng? Thế thì...không cần phân biệt ai đúng ai sai nữa...Tiểu Quỳnh cho anh cuộc sống của anh.
Vậy là Tiểu Quỳnh quay lưng đi, bước vào thang máy, cô thẩn thờ như người mất hồn. Đi trên con đường đó, Tiểu Quỳnh không biết cô đang đi về đâu...chỉ biết trước mắt là một đường thẳng trống không, chẳng lấy một bóng người, giống như trong lòng cô hiện tại, nó ngỗn ngang xúc cảm nhưng lại không thể xác định đâu là mình đâu là anh.
Yêu anh...quả thực rất khó khăn, rất khó...
*****
"Thôi mà...Quỳnh đừng ăn nữa..."
Thiên Nghi giật lấy gói bánh snack cuối cùng trong tay Tiểu Quỳnh. Nhìn nhỏ bạn mình từ lúc bước vào nhà đã không nói không rành chạy vào tủ lấy hết những gói bánh ăn trong tháng này của chị em Thiên Nghi xử sạch hết rồi. Nun cùng cô Lan đang ở dưới bếp chuẩn bị cơm tối. Thấy Tiểu Quỳnh tâm trạng không tốt như thế nên cô đành nghỉ học một buổi ở trường để quan tâm nhỏ bạn.
"Nghi à..." Tiểu Quỳnh quay sang Thiên Nghi, mắt đã ươn ướt.
"Sao thế? Quỳnh...đừng...đừng làm Nghi sợ mà..."
"Chuyện là...Nghi yêu Hoàng Khang đúng không?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy Nghi...có thể từ bỏ ước mơ vì Hoàng Khang không?"
Câu hỏi này của Tiểu Quỳnh đột ngột đến nổi làm Thiên Nghi giật cả mình. Cô ngẩn ra một lát, hỏi trái tim, hỏi nó xem vì yêu Hoàng Khang, Thiên Nghi đã từng hy sinh những gì, từ bỏ ước mơ?
Đúng thế, Thiên Nghi đã từng từ bỏ ước mơ vì Hoàng Khang, chuyện này, chỉ mình cô biết thôi. Nhưng cô không bao giờ hối hận vì quyết định đó, nơi này tốt đẹp biết bao nhiêu, có bạn bè, gia đình và có cả Hoàng Khang - người cô yêu thương nhất. Vậy đâu có gì phải tiếc nuối cho những lựa chọn trong quá khứ ấy...
"Yêu Hoàng Khang...Nghi tình nguyện nên không thể nói là hy sinh hay không hy sinh..." Giọng Thiên Nghi dịu dàng mà thể hiện sự kiên định trong đó. Cô nắm tay Tiểu Quỳnh rồi nghiêm túc khuyên ngăn: "Tiểu Quỳnh này...chuyện của Kỳ Dương Nghi có nghe qua...tuy nhìn vào ai cũng nghĩ Kỳ Dương sai, nhưng một phần lỗi cũng do Quỳnh...tình cảm mà, anh ấy ích kỉ, độc đoán một chút cũng khó tránh khỏi, quan trọng là anh ấy yêu Quỳnh và Quỳnh cũng yêu anh ấy...Đúng không?" Thấy Tiểu Quỳnh gật đầu nên Thiên Nghi đành lí giải kinh nghiệm cá nhân: "Bởi vậy nên đừng nhắc đến anh cho tôi những gì, tôi cho anh những gì...hy sinh không dùng trong tình yêu đâu...giống như Nghi nè, Nghi cảm thấy bản thân mình yêu Hoàng Khang thì yêu anh ấy hết mình, làm được gì thì làm, miễn không thấy có lỗi với trái tim. Yêu nhau chỉ đơn giản vậy thôi, phải hiểu cho đối phương và đôi lúc mình chịu thiệt thòi cũng không sao."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận