Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Hồ Sơ Thám Tử Bất Thường (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 39: Khách không mời mà đến

Hồ Sơ Thám Tử Bất Thường (Dịch) (Đã Full)

  • 253 lượt xem
  • 1412 chữ
  • 2023-02-03 23:02:48

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Viên Mục Dã thở dài, sau đó từ từ đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Diêm Học Bân rồi nói: “Có một câu gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại! Thật ra vừa rồi cậu chỉ cần ngồi đàng hoàng ở đây giống mọi người, như vậy tối hôm nay cậu vẫn có tư cách về viết kiểm điểm.”

“Nghĩa là sao?” Hai mắt Diêm Học Bân đỏ hồng.

Viên Mục Dã hừ khẽ: “Tiểu Diêm à, cậu còn trẻ nên khó mà tránh được sai lầm, sai cũng không sao, quan trọng là phải rút ra được bài học từ đó. Vừa rồi chị trợ lý tặng cho cậu một câu mà cậu không nghe lọt sao? Nếu như cậu hiểu thì sẽ không hỏi tôi vấn đề ngây thơ như vậy.”

Viên Mục Dã nói xong cũng muốn rời đi, Diêm Học Bân lại chắn phía trước và nói: “Không được đi, nếu hôm nay anh không nói rõ thì tôi sẽ không để anh đi!”

Viên Mục Dã còn chưa kịp mở miệng, Lý Thông cùng một đội viên khác trong tổ đã chắn trước mặt rồi trừng mắt nhìn Diêm Học Bân, Viên Mục Dã thấy vậy thì khoát tay với bọn họ: “Không có gì đâu, không có gì đâu, mấy người tránh ra đi…”

Viên Mục Dã dù sao cũng xuất thân từ cảnh sát, nếu bàn về đánh nhau thì ở đây không ai có thể đánh lại cậu, chỉ là Viên Mục Dã không thể ngờ Diêm Học Bân ngốc như thế, xem ra hôm nay đành phải nói rõ vậy!

Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã chỉ tay vào chiếc ghế và nói: “Ngồi xuống trước đi, bây giờ cậu có tức giận cũng chẳng để làm gì, căn bản không thể thay đổi được sự thật là đã bị đuổi việc. Nếu tôi là cậu thì việc duy nhất bây giờ có thể làm là suy nghĩ rõ ràng xem mình rút cuộc sai ở chỗ nào, để tránh cho sau này lại tái phạm.”

Diêm Học Bân còn muốn nói gì nhưng lại bị vài người khác kéo về trên ghế. Cậu ta hơi chán nản hỏi: “Tôi sai ở chỗ nào chứ? Rõ ràng tôi cũng ở trong hội trường, dựa vào đâu mà giữ các người mà lại sa thải một mình tôi?”

Viên Mục Dã kéo một chiếc ghế đến rồi ngồi trước mặt cậu ta và nói: “Vậy cậu trả lời một vấn đề cho tôi trước, sau khi tổng giám đốc Đường rời đi thì cậu đã đi đâu?”

Diêm Học Bân nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, ấp úng một lúc lâu mới đỏ mặt nói: “Tôi đi đến văn phòng của tổng giám đốc Đường…”

“Vậy cậu đã nói với anh ta điều gì?” Viên Mục Dã hỏi.

“Tôi… Tôi chỉ tìm anh ta để nói một chút suy nghĩ của mình…” Diêm Học Bân đáp.

Viên Mục Dã: “Ví dụ?”

“…” Trong nháy mắt Diêm Học Bân ngơ ngác, dường như cậu ta đã nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào.

Viên Mục Dã bất đắc dĩ lắc đầu: “Tổng giám đốc Đường của chúng ta xuất thân từ quân nhân, tính cách anh ta ghét nhất là loại người chối bỏ trách nhiệm, ngược lại người dám nhận trách nhiệm sẽ dễ dàng được anh ta đánh giá cao. Khi chúng ta xử lý chuyện hôm qua thì đúng là chưa đủ kinh nghiệm và sự chuyên nghiệp, trong lòng tổng giám đốc Đường thừa hiểu điều này, mà anh ta càng biết lý do nào tạo thành điều đó. Nếu như lúc trước khi anh ta hỏi tôi mà tôi cũng phủ định trách nhiệm giống cậu, vậy mấy người chúng ta hiện giờ cũng chẳng có tư cách về nhà viết kiểm điểm… Cậu hiểu không? Người trẻ tuổi thì ai cũng từng phạm sai lầm, phạm sai lầm cũng không sao mà quan trọng là phải dũng cảm gánh trách nhiệm, nếu việc đầu tiên làm khi phạm sai lầm là tìm cách trốn tránh trách nhiệm, như vậy cậu sẽ mãi mãi không thể trưởng thành. Nếu như tôi là ông chủ thì chắc chắn cũng không thích dùng loại nhân viên như vậy.”

Diêm Học Bân nghe Viên Mục Dã nói xong mà ngơ ngác ngồi tại chỗ, chẳng nói nên lời, Viên Mục Dã bèn đừng dậy vỗ vỗ vai cậu ta, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Mấy người Lý Thông lập tức vội vàng đuổi theo, bọn họ đi theo Viên Mục Dã cùng về sân huấn luyện.

Vào buổi trưa, Viên Mục Dã một mình chạy lên sân thượng hít thở không khí, thật ra công việc bây giờ đối với cậu chỉ là không để mình phải sống tạm mà thôi. Mặc dù kiếm được nhiều hơn trước, nhưng nếu cho cậu lựa chọn, Viên Mục Dã vẫn tình nguyện trở lại lúc một tháng chỉ nhận được hơn năm nghìn tiền lương.

Viên Mục Dã cũng biết không thể quay lại thời gian trước, nhưng cậu lại không cam tâm sống cuộc sống như bây giờ…

Viên Mục Dã bỗng nhớ đến người đàn ông trung niên tên là Lâm Miểu gặp đêm hôm qua, cậu bèn lấy tấm danh thiếp không hề có danh hiệu gì kia ra.

Do dự vài giây, cuối cùng Viên Mục Dã cũng bấm dãy số di động trên đó…

Sau ba tiếng chuông reo, giọng nói của Lâm Miểu vang lên: “Xin chào, Viên Mục Dã.”

Phản ứng đầu tiên của Viên Mục Dã là kinh ngạc, sự mẫn cảm của nghề nghiệp khiến cậu lập tức ý thức được người đàn ông này chắc chắn đã từng điều tra hồ sơ về mình, thế là cậu lạnh lùng chất vấn. “Tại sao anh lại biết là tôi?”

Không ngờ Lâm Miểu chẳng hề e ngại mà đáp luôn: “Trong tay tôi có toàn bộ tư liệu về cậu.”

Viên Mục Dã trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc thì anh là ai? Tại sao lại đến tìm tôi?”

Đối phương cười thành tiếng qua điện thoại, sau đó nói ra một địa chỉ: “Số 54 đường Hướng Dương là địa chỉ văn phòng của tôi, nếu như cậu muốn biết thêm thì tối hôm nay sau khi tan làm hãy đến tìm tôi, tôi có thể trả lời toàn bộ nghi vấn của cậu.”

Sau khi dập máy, Viên Mục Dã thầm nhắc lại hai lần địa chỉ này, đường Hướng Dương hình như bên khu cũ, vị trí khá vắng vẻ. Viên Mục Dã nhớ lúc mình mới đến thủ đô cũng đã từng xử lý một vụ án mạng do cướp bóc trong nhà ở gần vị trí đó.

Vì hôm nay trong công ty không có việc gì, Viên Mục Dã xin quản lý cho nghỉ buổi chiều để chuẩn bị về sớm cho Kim Bảo ra ngoài đi dạo, mặc dù trong nhà có một cái sân để nó chơi đùa, nhưng cứ giam trong đó mãi cũng không tốt.

Nhưng khi Viên Mục Dã vừa về đến nhà thì đã nghe phía trong truyền ra từng tiếng chó sủa…

Kim Bảo đến đây đã được vài ngày, Viên Mục Dã chưa từng nghe nó sủa loạn bao giờ, nhưng bây giờ nó sủa như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Nghĩ tới đây Viên Mục Dã nhanh chóng mở cửa bước vào, vừa vào cậu đã thấy Kim Bảo đang liên tục sủa lên cây. Nó nhìn thấy Viên Mục Dã về bèn ngừng lại, nhưng vẫn đứng dưới gốc cây vẫy đuôi.

Viên Mục Dã ngạc nhiên đi qua nhìn xem, cậu phát hiện trên cây đang có một đống lông nằm co ro… Đây là một cây táo đen, bởi vì ngọn cây đã được chủ nhân lúc đầu cắt tỉa nên không quá cao. Vì để thấy rõ trên đó có gì, Viên Mục Dã đành phải leo lên bằng tay không. Từ bé cậu đã trèo cây thường xuyên nên độ cao này chỉ như ăn một bữa sáng thôi, Viên Mục Dã leo một lúc đã đến vị trí của vật kia…

Ban đầu Viên Mục Dã còn tưởng rằng đó là một con mèo con do bị Kim Bảo dọa nên nhảy lên đó, nhưng khi leo tới nơi thì lại phát hiện đó là một con sóc nhỏ! Lúc còn ở nhà Viên Mục Dã cũng đã nhìn thấy sóc hoang, nhưng lần này có vẻ không phải sóc hoang, nếu không nó đã không bị Kim Bảo dọa mà leo lên cây.

Đó là một con sóc con mọc đầy lông đỏ, trên hai tai có lông dài, lông ở bụng hơi trắng. Nó bị dọa đến mức toàn thân phát run và nằm co quắp trên một chạc cây.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top