Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch)
  4. Chương 50: Điều kiện là huynh phải đuổi kịp ta

Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch)

  • 92 lượt xem
  • 1994 chữ
  • 2024-08-10 08:06:10

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.


Nghe xong, Lăng Ngư Nhạn run lên, dở khóc dở cười, tinh thân cũng thả lỏng hơn, nói khẽ:

- Đêm nay anh có tiện khóa cửa muộn một chút không?

Tiêu Dương ngây người, nghi hoặc nhìn Lăng Ngư Nhạn:

- Lăng cô nương, chẳng lẽ đêm nay nàng lại về trễ?

Lăng Ngư Nhạn chần chừ, sau đó gật đầu, ánh mắt có chút khó khăn nhìn Tiêu Dương:

- Mấy ngày nay chỉ sợ sẽ phải về trễ một chút.

- Không thành vấn đề.

Tiêu Dương khoát tay đồng ý, cầm quyển sách trong tay, mỉm cười nói:

- Vừa lúc ta cũng phải khêu đèn đọc sách.

- Cảm ơn.

Khuôn mặt điềm tĩnh của Lăng Ngư Nhạn xẹt qua vài phần cảm kích.

- Nhưng...

Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lăng cô nương, tuy ta không tiện hỏi thăm nguyên nhân nàng về muộn, nhưng nhất định phải chú ý an toàn.

- Ừm.

Tiêu Dương không nói gì thêm, cất bước bước ra ngoài.

- Này...

Thanh âm Lăng Ngư Nhạn vang lên sau lưng.

Tiêu Dương quay người lại.

Lăng Ngư Nhạn giơ con gấu bông nhỏ trong tay, khuôn mặt hiện lên má lúm đồng tiền, cười một cái:

- Cảm ơn món quà của anh, tôi rất thích.

Tiêu Dương mỉm cười rồi quay người, tiêu sái trở vê phòng trực bảo vệ dãy ký túc xá A.

- Tiêu đẹp trai đã trở về rồi.

- Tiêu đại gia, đêm nay anh nhớ nhắc người ta đi ngủ nha.

- Hihi...

Âm.

Tiêu đại gia dứt khoát đóng cửa phòng bảo vệ lại.

Thế giới rốt cuộc cũng đã yên tĩnh hơn.

Tiêu Dương thò tay xuống đôi giày, chẳng khác nào ảo thuật, trong tay xuất hiện một con dao sắc bén.

Chính là con dao hàn ngọc đoạt được trong tay Đằng Ưng Thụy.

Nhẹ nhàng quơ vài cái, Tiêu Dương tiện tay bỏ con dao vào trong ngăn tủ.

Hắn tắm rửa một phát, sau đó mặc chế phục của bảo vệ cổng vào. - Cái này không được, nhỏ hơn chút.

- Cái này không tệ.

- Cầm cả hai cái luôn.

Tiêu đại gia một tay cầm túi, vừa đi vừa suy nghĩ lát nữa sẽ kiếm được bao nhiêu chất béo khi tuần tra phòng ngủ.

Lúc này, điện thoại trên bàn reo lên.

- Tiêu Dương, xe đã sửa xong, đã cho người lái vê bãi đậu xe của trường. Sáng mai nhớ đến đón Thiết Anh đúng giờ.

Sau khi Tiêu Dương nhận điện thoại, thanh âm Bạch Tố Tâm dứt khoát vang lên:

- Đúng rồi, tôi cảnh cáo anh, lần sau tuyệt đối không được lỗ mãng như vậy. Nếu không, anh coi chừng nửa người dưới của anh.

-Ä,

Tiêu Dương ngây ngốc.

- Coi chừng nửa đời sau của mình đấy.

Bạch Tố Tâm lập tức sửa lời, sau đó cúp điện thoại.

Tiêu Dương ném điện thoại lên giường, sau đó cầm hai cái túi, hùng hổ xông ra ngoài.

- Các cô nương, Tiêu đại gia ta lại đến đây.

Dưới lầu ký túc xá nữ A vang lên tiếng sói tru.

Tranh thủ thời gian hành động.

Đêm nay các nữ sinh cũng tự giác hơn. Qua 12h không cần Tiêu đại gia thúc giục đã tắt đèn.

Cả dãy ký túc dần dần yên tĩnh trở lại.

Tiêu Dương đóng cửa cổng lại, mắt nhìn vào màn đêm. Ngọn đèn trong sân trường cũng đã được tắt, nhưng bóng hình xinh đẹp kia vẫn chưa xuất hiện. Tiêu Dương quay người trở vê phòng bảo vệ, nhưng cửa phòng vẫn mở.

Ngồi trên ghế, Tiêu Dương lấy ra con gấu bông nhỏ còn lại, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó đặt lên bàn.

Hắn nhìn tờ giấy ghi kiểm điểm còn dư, kìm lòng không được, ánh mắt chuyển sang bút lông bên cạnh. Trâm ngâm một hồi, trong đầu hắn hiện lên bóng hình xinh đẹp, ánh mắt chớp động tỉnh quang.

- Quen biết đã một thời gian, sinh nhật của Lăng cô nương, có nên tặng quà hay không?

Tiêu Dương cũng không nghĩ đến mình đưa con thú bông cho Lăng Ngư Nhạn cũng được xem là quà sinh nhật. Đây chẳng qua là hắn lấy được từ người khác mà thôi.

Tay phải nhấc lên, câm cây bút lông, Tiêu Dương đứng dậy, từ từ nhắm mắt lại, trong đầu toát ra khuôn mặt giai nhân thanh tú, mắt ngọc mày ngài, dáng người như cành liễu.

Mực nước bắt đầu rơi xuống.

Ngòi bút dính mực.

Một khắc này, thân hình Tiêu Dương thẳng tắp, tinh thần bình tĩnh đến cực điểm, tay trái mơn trớn tờ giấy trơn nhẫn. Một lát sau, ánh mắt bỗng nhiên mở ra.

Mực ảnh huy sái, ngòi bút linh động. Khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu hiện ra trên tờ giấy.

Bất động như núi.

Chẳng mấy chốc, trên tờ giấy đã xuất hiện dung nhan hiện ra trong đầu Tiêu Dương.

Giống như thông qua ngòi bút trong tay hắn, một bức họa không chút sứt mẻ dần dần rõ ràng hơn.

Bút kỹ thành thạo khiến người ta khó có thể tưởng tượng được công lực.

Ước chừng mười phút sau.

Một bức ảnh chân dung giống người thật như đúc được tạo ra từ bàn tay Trạng nguyên văn võ song khoa thời Đại Tống Tiêu Dương.

Cầm kỳ thi họa, văn thao vũ lược, y lý, y học, tướng thuật, hắn đều tinh thông mọi thứ.

Cạch.

Nhẹ nhàng buông cây bút xuống, Tiêu Dương ngậm một ngụm nước, dùng sức phun ra ngoài.

Chỉ một thoáng, bức họa dường như được sống lại, hoàn toàn giống như hình ảnh Lăng Ngư Nhạn xuất hiện lần đầu tiên vào đêm hôm đó.

Giai nhân thanh tú khiến người ta kêm lòng không được mà muốn che chở.

- Cũng không tệ lắm.

Tiêu Dương đối với tác phẩm của mình từ trước đến nay chưa hề keo kiệt từ ngữ tán thưởng. Sau khi thỏa mãn gật đầu, hắn thò tay tìm kiếm trong ngực, hơi chút ngây người, sau đó cười khổ:

- Đúng là thói quen.

Lúc trước, Tiêu Dương hay để một con dấu độc môn của hắn trong ngực. Sau khi hoàn tất một bức họa, hắn sẽ lưu lại ấn ký. Vừa rồi, hắn còn tưởng con dấu vẫn còn cất trong ngực của mình.

Thất thần một lát, ánh mắt Tiêu Dương dần dần sáng trở lại, nhìn vào bức họa, bật cười. Trong lúc chờ mực khô, Tiêu Dương bước ra ngoài cổng lần nữa, rôi nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 12h40.

Tiêu Dương dùng một sợi dây màu đỏ cột bức họa lại, sau đó cầm quyển sách mượn được ở Đồ Thư Quán, ngồi trên ghế mà đọc.

Gần 1h, một tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.

Tiêu Dương ngẩng đầu lên, bước chân Lăng Ngư Nhạn rất nhỏ nhưng dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp bị khí lạnh thổi vào mà thêm vài phần tái nhợt.

- Lăng cô nương.

Tiêu Dương đặt quyển sách xuống. Lúc này, Lăng Ngư Nhạn đã bước đến cổng bảo vệ, ánh mắt cảm kích nhìn Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, cảm ơn anh.

Nếu không phải Tiêu Dương mở cửa cho cô hai đêm, chỉ sợ cô phải ngủ ở ngoài cả hai đêm rồi.

- Uống chút nước nóng cho ấm người đi.

Tiêu Dương rót một ly nước, sau đó cầm bức họa trên bàn, mỉm cười nói:

- Lăng cô nương, ở Đồ Thư Quán, ta không biết hôm nay là sinh nhật của nàng. Bây giờ cũng đã qua rồi, nhưng có món quà nhỏ, mong nàng nhận cho.

Lăng Ngư Nhạn nhấp một ngụm nước nóng, cơ thể vốn đang run rẩy cũng dần bình thường trở lại, ánh mắt nhìn vào quyển trục, rồi lại nhìn bút mực chưa khô trên bàn, kinh ngạc hỏi:

- Là anh vẽ sao?

Tiêu Dương gật đầu.

Lăng Ngư Nhạn suy nghĩ một chút, sau đó câm bức họa, cười khẽ:

- Đây là món quà sinh nhật rất có ý nghĩa.

Nếu Tiêu Dương tặng cô món quà đắt tiên, Lăng Ngư Nhạn chưa chắc đã có thể nhận. Một bức họa, hơn nữa còn là do Tiêu Dương vẽ, Lăng Ngư Nhạn tất nhiên sẽ không từ chối.

- Tôi có thể mạo muội hỏi một chút, trong tranh là gì?

Lăng Ngư Nhạn tò mò hỏi.

- Là Lăng cô nương.

Tiêu Dương thành thật trả lời.

Lăng Ngư Nhạn mỉm cười:

- Không phải vẽ tôi thành quái nhân chứ?

- Tại sao Lăng cô nương lại là quái nhân chứ?

Tiêu Dương nghiêm túc hỏi lại.

Lăng Ngư Nhạn cười khẽ:

- Tiêu Dương, không nói nhiều nữa, tôi về trước đây. Nếu không, cả phòng sẽ lo cho tôi đấy.

- Ừm.

Tiêu Dương gật đầu, đưa mắt nhìn Lăng Ngư Nhạn đi đến cầu thang lên phòng ngủ, khi đó liền bước ra ngoài khóa cổng lại, rồi trở về phòng trực, thay quần áo đi ngủ.

Lăng Ngư Nhạn lên đến lâu năm, bước chân nhẹ nhàng, không hề phát ra chút thanh âm. Từ trên lầu nhìn xuống dưới, thấy đèn phòng bảo vệ đã tắt, khuôn mặt hiện lên nụ cười, sau đó bước thẳng vài bước, rồi nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa.

- Ngư Nhạn, đêm nay về trễ như vậy sao?

Lăng Ngư Nhạn vừa mới bước vào, lập tức có một thanh âm rất nhỏ vang lên.

Ba người còn lại trong phòng vẫn còn chưa ngủ, thấy Lăng Ngư Nhạn bước vào, đều lên tiếng hỏi.

- Lão chủ của quán cà phê kia cũng quá ác độc. Biết rõ bạn phải về sớm, lại còn bắt bạn tăng ca.

- Ngư Nhạn, làm gì cũng phải chú ý sức khỏe.

- Đúng rồi, không phải giờ này đã đóng cổng rồi sao? Anh chàng bảo vệ đẹp trai kia đúng là để cửa chờ bạn. Ngư Nhạn, có phải hai người có chuyện gì không muốn cho người ta biết?

Lăng Ngư Nhạn bị bạn cùng phòng công kích, nhất là khi nhắc đến anh chàng bảo vệ đẹp trai, Lăng Ngư Nhạn không khỏi nhìn bức họa trong tay, bỗng nở nụ cười, tùy tiện ứng phó vài câu rồi cầm bức họa bước vào nhà vệ sinh.

- Anh ấy nói anh ấy vẽ mình?

Lăng Ngư Nhạn dựa lưng vào cửa, ngón tay mở sợi dây nhỏ, ánh mắt mong chờ nhìn bức họa.

Khi bức họa đã được mở ra hoàn toàn, hô hấp Lăng Ngư Nhạn triệt để ngừng lại, ánh mắt mở to đến cực điểm, chăm chú nhìn bức họa. Hình dạng trong bức họa trong chốc lát đã được định dạng.

Hôm sau, sáng sớm.

Cổng bảo vệ đã được mở. Tối hôm qua ngủ ngon, Tiêu đại gia rốt cuộc không cần người gõ cửa, đã tự giác thức dậy mở cổng bảo vệ.

Duõi lưng một cái, hít thở không khí buổi sáng thật sâu.

Sau đó chạy về phía sân vận động.

Lúc này, sân vận động vẫn còn một lớp sương mờ bao phủ, vẫn chưa có ai.

Tiêu Dương chạy trên đường băng, tốc độ cực kỳ nhanh, chẳng khác nào phiêu linh trong sương sớm.

Xung quanh không có người, Tiêu Dương cũng không e ngại, dùng tốc độ cực nhanh chạy mười vòng. Khi cảm giác cơ thể nóng lên, dần dần giảm tốc độ lại.

Sương mù mỏng manh tiêu tán.

Tiêu Dương đang tính xem mình đã chạy được bao nhiêu vòng, đột nhiên nghe được tiếng bước chân sau lưng.

- Tiêu ca.

Là giọng của Lâm Tiểu Thảo.

Tiêu Dương ngừng lại, quay người. Lúc này, Lâm Tiểu Thảo mặc một bộ chế phục bảo vệ, thân sắc phấn chấn vọt lên:

- Tiêu ca, tôi đối với anh thật sự không thể không phục. Tôi nhìn anh chạy mười vòng, nhưng hô hấp vẫn bình thường.

- Huynh cũng không kém.

Tiêu Dương khiêm tốn một câu.

- Tiêu ca, hôm qua đánh nhau ngoài cổng, tôi đã tận mắt nhìn thấy thân thủ của anh.

Lâm Tiểu Thảo hâm mộ nói:

- Nếu tôi có thể học được một nửa chiêu thức của Tiêu ca thì đã tốt lắm rồi.

- Huynh muốn học?

Tiêu Dương nhìn Lâm Tiểu Thảo.

Lâm Tiểu Thảo gật đầu không ngừng, chẳng khác nào con gà mổ thóc.

- Ta có thể dạy cho huynh, nhưng có một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Lâm Tiểu Thảo lập tức run lên.

Tiêu Dương nhìn Lâm Tiểu Thảo, khóe miệng nhếch lên.

- Điều kiện là huynh phải đuổi kịp ta.

Tiêu Dương lập tức quay người chạy đi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top