Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hẹn Ước (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 29: 29

Hẹn Ước (Dịch) (Đã Full)

  • 482 lượt xem
  • 3810 chữ
  • 2020-11-11 21:25:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bạch Vi Vi còn đang cúi đầu, Trần Minh Sinh hỏi, cô mới hoàn hồn, sau đó giương mắt lên, ánh mắt trong veo trở lại.

"Đúng vậy." Bạch Vi Vi trả lời: "Em làm giáo viên dạy tiếng anh ở trường tiểu học."

Trần Minh Sinh cười hỏi: "Có thích không?"

"Thích." Bạch Vi Vi giống như một cô bé vừa có được cái váy hoa, khoe với anh: "Em thích dạy tiếng anh, bọn trẻ đều rất thông minh."

Trần Minh Sinh gật đầu, Ngô Kiến Sơn chen lời: "Vi Vi, em chuẩn bị đi, lát nữa anh Bạch đến, tối nay chúng ta cùng ăn cơm."

Bạch Vi Vi: "Ba cũng tới?"

Ngô Kiến Sơn đáp: "Ừ, mua quà cho em."

"Thật sao?" Bạch Vi Vi quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: "Quà đâu rồi?"

Trần Minh Sinh và Ngô Kiến Sơn đều sửng sốt, ánh mắt Bạch Vi Vi ngập tràn chờ mong. Ngô Kiến Sơn há miệng muốn nói, Trần Minh Sinh ra hiệu bằng mắt với anh ta. Anh dỗ Bạch Vi Vi: "Quà ở trên xe của anh, tối nay sẽ cho em."

Bạch Vi Vi vui vẻ cười, cô ôm Trần Minh Sinh một cái rồi xoay người lên lầu.

Ngô Kiến Sơn thấy cô đi rồi mới cười hỏi Trần Minh Sinh: "Cậu có mua quà cho cô ấy?"

Trần Minh Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, Ngô Kiến Sơn thoáng nhìn trên lầu: "Tật xấu của cô ấy trong phút chốc tôi phản ứng không kịp, may mà cậu có thể đối phó."

Trần Minh Sinh cúi đầu hít một hơi thuốc, bảo: "Đối phó gì chứ, chiều theo cô ấy là được rồi." Anh liếc nhìn Ngô Kiến Sơn: "Lát nữa anh Bạch sẽ tới đây?"

"Ừ." Ngô Kiến Sơn nói tiếp: "Thể diện của cậu lớn thật, hiếm khi anh ấy qua bên này một chuyến."

Trần Minh Sinh cúi đầu hút thuốc, không trả lời.

Hơn tám giờ tối Bạch Cát đến, tài xế chở một mình hắn.

 

Bạch Vi Vi thay một chiếc váy hoa, ngồi bên cạnh Trần Minh Sinh. Cơm chiều là do đầu bếp ở nhà làm, mọi người ăn cơm trong phòng ăn ở lầu một.

  Bữa cơm cũng xem như thoải mái.

Trước lúc ăn cơm Trần Minh Sinh tìm Bạch Cát, kể với hắn chuyện lúc nãy.

"Ái chà, chú mượn hoa hiến phật." Bạch Cát cười đùa: "Anh mua đồ cho con gái lại biến thành chú tặng."

Trần Minh Sinh cười bất đắc dĩ: "Em quên mất, lần sau sẽ bù lại."

"Được rồi, cho chú, cho chú tất." Bạch Cát lấy món quà nhỏ trong xe đưa cho Trần Minh Sinh: "Giữa chú và anh thì con bé chắc chắn sẽ thích chú đưa hơn."

Trần Minh Sinh đưa quà cho Bạch Vi Vi, Bạch Vi Vi lập tức mở quà.

Trong đó là một cái nón có vòng hoa nhỏ viền quanh, màu sắc trang nhã.

Bạch Vi Vi đội nón lên hỏi Trần Minh Sinh: "A Danh, đẹp không?"

Trần Minh Sinh gật đầu: "Đẹp lắm!"

"Con bỏ nón xuống đi, ăn cơm trước đã." Bạch Cát nói.

Không khí bữa cơm rất vui vẻ thoải mái, sau khi ăn xong, Bạch Vi Vi quấn lấy Trần Minh Sinh kéo anh vào phòng cô trò chuyện.

"A Danh, sao lâu vậy anh không tới tìm em?"

Trần Minh Sinh: "Anh ở ngoài dưỡng thương."

Bạch Vi Vi cúi đầu nhìn chân anh, nét mặt thoáng chút đau buồn.

"Có phải vì anh mất chân rồi nên không đến tìm em không?"

Trần Minh Sinh cười cười: "Không đâu."

Bạch Vi Vi: "Anh đừng lo, em sẽ chăm sóc anh, em sẽ nhờ ba giúp đỡ."

Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn Bạch Vi Vi.

Ánh mắt Bạch Vi Vi trong vắt hệt như một đứa bé thơ.

Mà ở một mặt nào đó, cô quả là một đứa trẻ.

Tám năm trước, lúc Trần Minh Sinh vừa trà trộn vào tổ chức của Bạch Cát, Bạch Vi Vi đang học trung học. Bạch Cát rất bảo bọc Bạch Vi Vi, hắn không cho cô biết hắn thật sự đang làm nghề gì. Cô chỉ mơ hồ biết cha mình mở vài vũ trường, cô cũng không rõ những chỗ đó trông thế nào.

Có một lần cô tan học sớm, chợt muốn đến một cái trong số đó, nhân viên ở đó không biết cô, hỏi cô muốn gì. Bạch Vi Vi mơ mơ màng màng nói muốn hát, sau đó chờ ba tới đón.

Người ở vũ trường mở một gian phòng cho cô, Bạch Vi Vi bước vào, trên chiếc bàn trong phòng bày một đĩa trái cây, nước uống và danh sách bài hát. Lúc đó vũ trường khác hẳn hiện giờ, cũng không hề nề nếp, ở đó rất bừa bãi, lộn xộn. Bạch Vi Vi vừa bước vào đã thấy hơi hối hận, lúc muốn bỏ về thì chợt trông thấy có mấy đôi nam nữ đang ôm ấp nhau trên hành lang.

Bạch Vi Vi sợ tới mức không đi nổi nữa, cô quay vào phòng khóa chặt cửa.

Lúc đó, cô còn chưa có di động, lòng thầm mong ba mau đến đón cô.

Mà xui xẻo, khi ấy có vài kẻ say xỉn nhầm đường tới trước phòng cô, họ vừa đập cửa phòng Bạch Vi Vi vừa la hét inh ỏi.

Cửa ở vũ trường đều làm bằng gỗ, những kẻ say xỉn đập vài cái liền bật ra.

Tâm trí Bạch Vi Vi bất ổn là vì vậy.

Vào lúc đó, Trần Minh Sinh đang làm việc ở vũ trường, anh nghe có người hét cứu mạng nên lập tức vọt vào phòng kéo Bạch Vi Vi ra.

Lúc ấy, anh hỏi người nhà cô ở đâu, Bạch Vi Vi hoảng sợ không nói nên lời.

Trần Minh Sinh dẫn cô đến bệnh viện, Bạch Vi Vi mê man hai ngày mới tỉnh lại.

Cô đã quên mất đoạn ký ức kia.

Nhưng cô vẫn còn nhớ Trần Minh Sinh.

Lúc cô nói với Trần Minh Sinh cha cô là Bạch Cát, Trần Minh Sinh biết thời cơ tới rồi.

Lúc đó Trần Minh Sinh một mực muốn tiếp cận Bạch Cát mà Bạch Vi Vi là cơ hội trời ban.

Sau khi Bạch Cát biết chuyện Bạch Vi Vi, hắn vô cùng tức giận. Tất cả nhân viên đang làm việc tại vũ trường đó đều gặp họa chỉ trừ Trần Minh Sinh.

"A Danh..." Bạch Vi Vi ngửa đầu, nhỏ giọng thầm thì như đang kể bí mật với Trần Minh Sinh: "Em biết anh làm việc cho ba em. Anh đừng lo mình mất chân rồi ông ấy sẽ khai trừ anh, em sẽ nói giúp anh."

Trần Minh Sinh cười với cô: "Cám ơn em."

Anh nhìn ra ngoài qua khe hở cửa phòng, Ngô Kiến sơn đang ngồi trên sô pha với Bạch Cát, không biết họ đang nói gì. Trần Minh Sinh quay đầu hỏi Bạch Vi Vi: "Em có thích quà anh tặng không?"

Bạch Vi Vi cười đáp: "Thích."

Trần Minh Sinh khẽ cười nhìn cô, đáy mắt tựa như nói lên nhiều điều. Bạch Vi Vi ngẩn ra, sau đó lập tức cười: "Anh cũng muốn quà đúng không?"

Trần Minh Sinh nói: "Có lẽ."

Bạch Vi Vi hứng trí dào dạt hỏi: "Vậy anh muốn quà gì?"

Trần Minh Sinh nói: "Làm gì có ai được tặng còn đòi hỏi?"

Bạch Vi Vi nhíu mày: "Nhưng em không biết anh thích gì?"

Trần Minh Sinh thản nhiên trả lời: "Em có thể hỏi người khác mà."

Bạch Vi Vi thầm than thở: "Phải hỏi ai đây... A, đúng rồi!" Bạch Vi Vi vỗ tay, cũng không hỏi Trần Minh Sinh mà chạy ra khỏi phòng, cô chạy thẳng xuống lầu. Trần Minh Sinh đi theo cô, chậm rãi bước xuống, anh đứng chờ ở chỗ ngoặt thang lầu, không ló mặt ra.

Bạch Vi Vi kéo Ngô Kiến Sơn khỏi Bạch Cát, hai người vào một căn phòng khác trò chuyện.

Trần Minh Sinh lúc này mới bước xuống lầu.

Bạch Cát vẫy tay gọi anh: "A Danh, đến ngồi xuống đây."

"Anh Bạch." Trần Minh Sinh chống nạng, ngồi xuốngcạnh Bạch Cát. Sau khi anh gọi Bạch Cát một tiếng thì vẫn luôn cúi đầu không mở miệng.

Bạch Cát nói: "Sao vậy, sắc mặt chú không ổn lắm."

Trần Minh Sinh lắc đầu.

Bạch Cát tựa người trên ghế sô pha nhìn Trần Minh Sinh: "Sao vậy, có chuyện gì mà chú không thể nói với anh Bạch đây?"

Trần Minh Sinh giống như hơi do dự, ngập ngừng một lúc mới ngẩng đầu hỏi Bạch Cát: "Anh Bạch, có phải anh thấy em vô dụng rồi không?"

Bạch Cát cười: "Chú nói bậy quá."

Trần Minh Sinh nhìn Bạch Cát, ánh mắt kiên định: "Anh Bạch, anh hãy tin tưởng em, em có thể làm tiếp."

Bạch Cát bắt gặp ánh mắt Trần Minh Sinh, hắn thở dài: "Ôi, anh luôn lo chú có ý nghĩ này." Thân thể Bạch Cát hơi nhoài tới nói: "Cái đầu của chú đã đủ dùng rồi, anh biết chắc chú đã nhìn ra được gì."

Trần Minh Sinh: "Nếu anh thấy em không được thì cứ nói thẳng với em, em sẽ không ở lại đây nữa."

"Chậc." Bạch Cát nhíu mày: "Chú đừng nghĩ thế, một năm nay xảy ra nhiều chuyện lắm, anh không thể vì thấy chú về rồi lập tức lấy việc của người khác giao cho chú. Anh cũng phải giữ chút thể diện cho anh em nữa."

Trần Minh Sinh cúi đầu, im lặng.

Bạch Cát vỗ vai Trần Minh Sinh: "A Danh, chú gần như một tay anh đào tạo, chú phải tin anh."

Trần Minh Sinh bỗng nói: "Anh Bạch, gã Lưu Vĩ đó vẫn còn lòng riêng, làm việc không ổn đâu."

Tay Bạch Cát hơi khựng lại, rồi hắn nhếch miệng cười với Trần Minh Sinh.

Hắn tựa vào sô pha, chậm rãi nói: "A Danh, cơ hội bao giờ cũng công bằng."

Trần Minh Sinh nhìn nụ cười kia, cuối cùng anh gật đầu, thấp giọng đáp: "Vâng."

Tối đó, Bạch Vi Vi giữ Trần Minh Sinh ở lại hoa viên, Bạch Cát vui vẻ đồng ý. Trần Minh Sinh buổi tối không về, anh ở lại phòng khách.

Nửa đêm, anh nằm trên giường, suy tư về chuyện lúc chiều.

Dù thế nào thì có thể xác định một chuyện, bọn họ đang chuyển hàng, hơn nữa do Lưu Vĩ chịu trách nhiệm.

Trần Minh Sinh đang nghĩ phải làm sao mới biết được thời gian chính xác thì cửa phòng anh lặng lẽ mở ra.

Trần Minh Sinh nhìn ra cửa, Bạch Vi Vi mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa, cô rụt rè đứng trước cửa. Thoạt nhìn cô vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm.

"A Danh..."

Trần Minh Sinh nhìn cô, Bạch Vi Vi hỏi: "Em có thể... có thể ngủ cùng anh không?"

Trần Minh Sinh nằm trên gối nghiêng đầu nhìn cô, sau đó anh bật cười bảo: "Em qua đây."

Bạch Vi Vi vui vẻ nhún vai rồi leo lên giường nằm bên cạnh Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh nằm im, cô cũng không dám xoay người, lẳng lặng nằm bên cạnh anh.

 

Trần Minh Sinh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nhút nhát của cô, bỗng nhiên anh không thể kiềm chế nhớ tới Dương Chiêu.

  Trần Minh Sinh nhìn Bạch Vi Vi nằm ngủ bên cạnh, thầm nghĩ, phụ nữ thật kỳ lạ.

Anh ngửa đầu, gối lên tay mình nhìn trần nhà.

Trong khoảnh khắc, anh ngừng suy nghĩ về nhiệm vụ, về Bạch Cát, Lưu Vĩ và tất cả mọi chuyện. Mọi suy nghĩ của anh tập trung toàn bộ vì sự xuất hiện của cô gái ấy.

Dương Chiêu.

Rất nhiều người nói, nếu xa nhau một thời gian quá dài sẽ không nhớ được khuôn mặt người đó. Mỗi khi nhớ lại đều là bóng dáng mơ hồ.

Nhưng Trần Minh Sinh lại nhớ rất rõ khuôn mặt Dương Chiêu, nhớ rõ giọng nói thản nhiên của cô, và cả nét mặt với nụ cười hơi lạnh lùng.

Trần Minh Sinh nở nụ cười giữa những hồi ức.

Anh đúng là đã bị cô gái này bắt nạt thương tích đầy mình.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, Trần Minh Sinh nhớ Dương Chiêu. Sự nhớ nhung này như muốn nuốt trọn cả người anh.

Anh đưa tay, cầm lấy điện thoại bên giường.

Trong điện thoại không có số của Dương Chiêu, nhưng mười một con số kia đã khắc sâu trong đầu Trần Minh Sinh, anh cảm thấy cả đời cũng không thể quên.

Trong bóng đêm, anh siết chặt điện thoại trong tay.

Người nằm bên cạnh bỗng giật mình, Trần Minh Sinh quay sang, thấy Bạch Vi Vi mở đôi mắt mơ ngủ nhìn anh, khẽ hỏi: "A Danh, anh chưa ngủ sao?"

Trần Minh Sinh không nói gì, Bạch Vi Vi ngẩng đầu: "Có chuyện gì à?"

Trần Minh Sinh thấp giọng: "Không, em ngủ đi."

Bạch Vi Vi lại nằm xuống, mơ màng nói một câu: "Anh cũng mau ngủ đi, mệt quá."

Trần Minh Sinh: "... Ừ."

Tay anh cuối cùng dần buông ra.

Cảm xúc mãnh liệt vừa nhen lên cũng bị anh từ từ dằn xuống.

Trần Minh Sinh nhắm mắt lại, im lặng cắn chặt răng.

Bạch Vi Vi nói rất đúng, đúng là hơi mệt mỏi...

Trần Minh Sinh nằm xuống, Bạch Vi Vi dường như cũng nhận ra, vươn tay qua ôm lấy Trần Minh Sinh trong vô thức. Trần Minh Sinh không hề động đậy, anh nhìn cánh tay trước ngực, tay cô cách ngực Trần Minh Sinh một lớp chăn.

Tấm chăn này là kiểu chăn công chúa, có rất nhiều hoa văn. Bạch Vi Vi thích kiểu này, Bạch Cát dặn dò người chăm sóc cô, tất cả đều làm theo ý thích của cô.

Phải chăng mọi cô gái đều thích sống trong thế giới cổ tích?

Trần Minh Sinh vừa nghĩ xong lập tức khẽ cười.

Nếu trong thế giới cổ tích, Bạch Vi Vi là công chúa hiền lành lương thiện thì Dương Chiêu là ai?

Trần Minh Sinh nhớ đến Dương Chiêu, hình ảnh đầu tiên là cô dựa vào kệ bếp hút thuốc, nét mặt lạnh nhạt ẩn hiện sau ánh chiều tà mờ nhạt, mơ hồ.

Có lẽ cô là một nhân vật phản diện, Trần Minh Sinh nghĩ, cô sẽ là một phù thủy hoặc hoàng hậu lạnh lùng.

Trong thế giới đó, vua chúa không thể chống chọi được với cô.

Mấy tuần sau, số lần Lưu Vĩ xuất hiện ngày càng ít. Trần Minh Sinh mẫn cảm nhận ra, thời gian vận chuyển hàng đã sắp đến.

Trần Minh Sinh lúc này nhàn rỗi ở khách sạn Thúy Hồ. Đại khái là tròn một tháng sau, Ngô Kiến Sơn đến tìm anh, hỏi anh cảm thấy thế nào.

Trần Minh Sinh: "Thế nào là thế nào?"

Ngô Kiến Sơn cười cười: "Khôngphải cậu vừa trở về sao, đã thích ứng lại chưa?"

Trần Minh Sinh nói: "Đâu có gì cần thích ứng."

Ngô Kiến Sơn ngồi trên sô pha trong phòng Trần Minh Sinh: "Này, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, bây giờ tôi ước gì có chút thời gian rảnh rỗi."

Trần Minh Sinh ngồi trên giường nhìn anh ta: "Sao thế, bây giờ nhiều việc lắm à?"

Ngô Kiến Sơn bĩu môi: "Cũng không có gì." Anh ta xoay xoay cổ: "Hai ngày rồi tôi chưa được ngủ."

Trần Minh Sinh cười trêu chọc: "Cậu tới đây vì muốn ngủ à?"

Ngô Kiến Sơn nói: "Muốn ngủ thì tôi tìm người đẹp, tới chỗ cậu ngủ làm đếch được gì." Anh ta gõ gõ ngón tay xuống ghế: "Anh Bạch bảo tôi tới hỏi cậu, nghỉ ngơi đủ chưa, có muốn làm gì không?"

Trần Minh Sinh ngừng lại, chậm rãi hỏi: "Làm gì?"

"Ai biết cậu muốn làm gì." Ngô Kiến Sơn nói, "Cả năm nay bận rộn phiền phức muốn chết, chưa mở rộng thêm được địa bàn nào, cái này cậu cũng biết rồi còn gì. Anh Bạch bảo tôi hỏi cậu muốn làm gì không?"

Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn tay mình, trầm tư.

"Tôi nói này, cậu xuống thẳng khu khách sạn Bàn Long đi." Ngô Kiến Sơn nói: "Ở đó ít việc, nhàn nhã, béo bở, quan trọng nhất là không phải mệt nhọc."

Trần Minh Sinh nói: "Anh Bạch sẽ cho phép sao?"

"Đương nhiên." Ngô Kiến Sơn nói: "Anh Bạch nói tôi tìm được cậu thì bảo cậu muốn làm gì cứ nói thẳng."

Trần Minh Sinh: "Sòng bài Vạn Phát được không?."

Trần Minh Sinh vừa nói xong, Ngô Kiến Sơn sửng sốt, anh ta nhìn Trần Minh Sinh, một lát sau nét mặt có chút bất đắc dĩ: "Giang Danh, cậu thật không nể mặt người khác."

Trần Minh Sinh đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói: "Nể mặt ai?"

Ngô Kiến Sơn nhếch môi: "Còn hỏi ai."

Trần Minh Sinh cười khẽ một tiếng, không nói gì.

Ngô Kiến Sơn đợi một lúc rồi nói tiếp: "Giang Danh, sòng bài Vạn Phát trước giờ do Lưu Vĩ quản lý, bây giờ cậu đột nhiên muốn qua, không sợ gặp chuyện bất trắc à?"

Trần Minh Sinh vẫn rũ mắt xuống, không biết đang nhìn nơi nào. Nghe những lời của Ngô Kiến Sơn, mắt anh khẽ nhíu lại, ánh mắt tối tăm xuyên qua làn khói mỏng manh.

 

Thoải mái, vô vị.

  "Xảy ra chuyện gì?" Trần Minh Sinh thản nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?"

Ngô Kiến Sơn nhìn ánh mắt Trần Minh Sinh, nét mặt không hề thay đổi, anh ta ngồi một lúc cuối cùng chỉ cười một tiếng: "Tôi đã nói..."

Trần Minh Sinh lại cúi xuống hút thuốc.

"Ta đã từng nói với Lưu Vĩ, bảo cậu ta phải ý tứ khi nói chuyện." Ngô Kiến Sơn bất đắc dĩ: "Cậu có biết, thằng nhóc đó trước giờ vẫn vậy, đến bây giờ vẫn chưa biết kiềm chế."

Trần Minh Sinh cười lạnh một tiếng, không nói gì.

"Tôi biết cậu chướng mắt với nó." Ngô Kiến Sơn thở dài, "Nó ngáng chân cậu khắp nơi, chẳng phải vì cậu vốn không thèm liếc mắt nhìn nó một cái đó sao?"

Trần Minh Sinh búng tàn thuốc, "Có cậu nhìn là được rồi, cần chi người nhiều."

Ngô Kiến Sơn cười: "Gần đây nó làm được vài chuyện rất ngon lành, bây giờ cũng có thể nói chuyện trước mặt anh Bạch được rồi. Dù cậu chướng mắt nó thì cũng phải nể mặt anh Bạch chứ, nếu không đều khó cho chúng ta."

Trần Minh Sinh không đáp lại mà chỉ hỏi: "Sòng bài Vạn Phát, được không?"

Được hay không.

Ngô Kiến Sơn thở dài: "Đương nhiên là được, anh Bạch đã lên tiếng, cậu được tự do lựa chọn, nhưng mà —"

"Vậy được rồi." Trần Minh Sinh nói: "Ngày mai, tôi sẽ qua đó xem thử."

Ngô Kiến Sơn nhìn Trần Minh Sinh, cười cười: "Giang Danh, Lưu Vĩ là người thâm độc, cậu đừng ép quá."

Trần Minh Sinh ném tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn Ngô Kiến Sơn.

"Chẳng phải chỉ giết được một cảnh sát thôi sao?"

Ngô Kiến Sơn dừng lại hỏi: "Sao cậu biết."

"Chậc." Trần Minh Sinh hừ lạnh một tiếng: "Nó ước gì tôi biết chuyện đó."

Ngô Kiến Sơn cũng hiểu ra: "Đúng vậy, đây là công lao lớn nhất của nó. Bây giờ nó dùng việc này có thể ngáng được cậu." Ngô Kiến Sơn dừng lại xong nói tiếp: "Nhưng có thể giết Nghiêm Trịnh Đào cũng phải có bản lĩnh, khó trách gần đây anh Bạch coi trọng nó."

Trần Minh Sinh cười khẩy: "Hai chúng ta cực khổ bán mạng theo anh Bạch bao năm nay, nó chỉ giết được vài tên cảnh sát liền leo lên tới đây, cậu nhịn được à?"

Ngô Kiến Sơn nghe thế, sắc mặt không tốt lắm: "Vậy có cách nào chứ, cậu cũng biết rồi đấy, từ khi vợ tôi sinh con, tôi coi mẹ con nó như sinh mạng của mình. Bây giờ cậu lại thế này, lấy gì để liều với Lưu Vĩ.

Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn sắc mặt Ngô Kiến Sơn, một lúc sau thì khẽ cười: "Nhìn cậu sốt ruột chưa kìa, tôi nói đùa thôi. Nó thích thì để nó làm, dù sao cũng là lợi ích chung cả."

Ngô Kiến Sơn cũng nghĩ thông, cười với Trần Minh Sinh: "Mẹ nó, đầu óc cậu đúng là vô cùng xảo quyệt." Anh ta đứng lên khỏi sô pha, đến gần Trần Minh Sinh, nói rất nhỏ: "Cậu biết không, mấy ngày nữa nó phải đi chuyển hàng, chờ nó trở về, tất cả sẽ —" Ngô Kiến Sơn không nói hết lời mà dùng ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vào nhau.

Trần Minh Sinh lắc đầu, có chút không yên tâm: "Bây giờ kiểm soát chặt như vậy, nó có thể đi được bao nhiêu, mình nó còn không đủ, lấy đâu chia cho chúng ta."

Nét mặt Ngô Kiến Sơn như xem xét, ánh mắt thăm dò, đưa tay ra trước người Trần Minh Sinh, sau đó chậm rãi giơ bốn ngón lên.

Sắc mặt Trần Minh Sinh rất bình thản nhưng tim đập rất nhanh.

"Đùa à..." Anh trợn mắt.

Ngô Kiến Sơn cười lạnh, không nói gì.

Trần Minh Sinh không kìm nổi, rút một điếu thuốc.

Bốn ngón tay, số bốn — Heroin.

Heroin được mệnh danh là vua của thế giới thuốc phiện, nói trắng ra là thành phẩm tinh luyện. Trải qua các quá trình tinh luyện không giống nhau, heroin có độ tinh khiết khác nhau, heroin số bốn có độ tinh khiết lên tới 90%.

Trước đây Bạch Cát cũng bán số bốn, nhưng số lượng rất ít.

Trần Minh Sinh nói với Ngô Kiến Sơn: "Lưu Vĩ này, quả nhiên to gan."

"À, mạng chó mà, đương nhiên gan phải to rồi." Ngô Kiến Sơn ngồi hút thuốc bên cạnh Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh lại tiếp: "Chuyến này thật béo bở, không biết thằng này vơ vét được bao nhiêu."

Sắc mặt Ngô Kiến Sơn khó kìm được sự ghen tỵ, múa máy ngón tay: "Ít nhất là số này."

Trần Minh Sinh yên lặng hút thuốc.

Chuyến hàng này ít nhất phải trên 1.5 kilogram.

Nếu bị bắt, Lưu Vĩ chết chắc.

Ngô Kiến Sơn hút thuốc xong liền rời khỏi phòng.

Trần Minh Sinh nằm một mình trên giường khách sạn, suy nghĩ thật lâu cuối cùng gọi điện thoại cho chú Từ.

"Tin tức là chuẩn xác."

"Cháu chắc chắn?"

"Dạ." Trần Minh Sinh tựa vào đầu giường: "Chú Từ, lần này là heroin."

"Ừ—?" Chú Từ ừ một tiếng thật dài, giọng điệu càng thêm nghiêm túc: "Cháu có chắc chắn không?"

"Tin tức từ Ngô Kiến Sơn, không sai đâu."

Điện thoại im lặng một lúc, chút Từ nói: "Tiếp theo cháu tính làm gì?"

Trần Minh Sinh: "Cháu sẽ lấy sòng bài Vạn Phát của Lưu Vĩ, ngày mai qua đó."

"Được." Chú Từ nói: "Bước này không tệ, Minh Sinh, cháu biết rõ tính nết của Lưu Vĩ, nếu biết cháu chiếm địa bàn của nó, nhất định nó sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó cháu phải xử lý cẩn thận. Còn nữa, phần lớn thời gian nó đều ở sòng bài, cháu nên để ý nhiều đến đám nhân viên ở đó, chắc chắn sẽ có người tranh thủ lấy lòng ông chủ mới, cháu xem thử có tin tức gì không nhé."

Trần Minh Sinh đáp lại : "Được, đến lúc có tin tức cháu sẽ báo cho chú."

Chú Từ nói tiếp: "Mấy ngày nay thật vất vả cho cháu."

Trần Minh Sinh: "Mọi người đều vất vả mà."

"Minh Sinh." Chú Từ nặng nề nói tiếp: "Nhớ kỹ, mọi chuyện phải cẩn thận."

 

Trần Minh Sinh khẽ cười: "Cháu biết rồi."

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top