Trình Đại Lôi chưa từng cảm thấy Lâm Thiếu Vũ hết mức dễ thương như bây giờ, so với kế sách đi ngược của Từ Thần Cơ còn muốn dễ thương hơn.
"Tiểu tử này lại tới đây dây dưa, dứt khoát giết hắn!" Từ Thần Cơ một phát hung ác.
"Hỗn đản!" Trình Đại Lôi lạnh lùng quát: “Lâm thiếu hiệp là ân nhân của trại Cáp Mô chúng ta, là một đại ân nhân, người nào muốn giết hắn chính là muốn đối đầu với ta.”
Từ Thần Cơ không hiểu ra sao, người này tự nhiên lại thành ân nhân của trại Cáp Mô, hắn thì có ân gì đối với chúng ta chứ?
"Lâm thiếu hiệp, có đói bụng không, muốn hay không trước ăn một bữa cơm, tay nghề nấu ăn của sơn trại chúng ta cũng không tệ đâu?” Trình Đại Lôi nheo mắt lại.
"Ác tặc, chớ có nói nhảm, mau kêu đại hán kia nhanh qua đây, lần này ngươi không cưỡi ngựa, ta cũng không cưỡi ngựa, ngươi không dùng binh khí, ta cũng không dùng binh khí!" Lâm Thiếu Vũ đem thiết thương cắm mạnh trên mặt đất.
Trình Đại Lôi hướng Tần Man nói: “Tần đại ca, tuyệt đối không thể thương tổn Lâm thiếu hiệp, ôn nhu chút, nhất định phải ôn nhu chút."
"Ừm."
Tần Man kêu lên một tiếng, nhanh chân đi về phía trước, Lâm Thiếu Vũ chỉ mới đứng thẳng người lên bày ra trận quyền, ngay lập tức cổ áo đã bị Tần Man cầm lên, thuận theo dốc núi ném xuống.
"Oa, a nha... Oa..."
"Lâm thiếu hiệp, ngươi không sao chứ, chúng ta đang chờ ngươi, ngươi nắm chắc thời gian lên nhanh một chút..." Trình Đại Lôi hướng về phía dưới núi hô to.
Đô, nhiệm vụ phòng thủ sơn trại lần thứ hai thành công hoàn thành, khen thưởng một sơn tuyền (Suối chảy trên núi)
Đô, khen thưởng 10 hoàn Huyết Đan (Đan dược phổ thông, trị tận gốc các loại bệnh, tổn thương thông thường)
Đô, khen thưởng kỹ năng sơn trại: Đồng lòng
………….
…………
Đô, khen thưởng 10 chuôi Liêm đao.
Đô, khen thưởng 5 hòm gỗ.
Đô, nhiệm vụ tiếp theo “Phòng thủ sơn trại lần ba.”
Khen thưởng lần thứ hai rõ ràng ít hơn lần thứ nhất rất nhiều, mà nhiệm vụ tiếp theo cũng không hề nhắc nhở cấp độ khó khăn, hệ thống, ngươi thật sự rất lợi hại nha.
Một bóng người chống gậy gỗ từ dưới núi bò lên, y phục của hắn đã gần như tơi tả, trên đỉnh đầu còn dính vài cọng cỏ khô, trên mặt dính không ít tro bụi.
"Lâm thiếu hiệp, thật sự không có việc gì sao?"
"Các ngươi không thả Tô gia tiểu thư ta, ta tuyệt không bỏ qua!" Lâm Thiếu Vũ từng chữ nói ra.
Trình Đại Lôi không thể làm gì ngoài phất phất tay: "Ôn nhu chút."
Đô, nhiệm vụ “Phòng thủ lần thứ ba của sơn trại” hoàn thành….khen thưởng…
Đô, nhiệm vụ tiếp theo “Phòng thủ lần thứ tư”…
Đô, hoàn thành... Khen thưởng...
Đô, nhiệm vụ tiếp….
Đô, hoàn thành...
……..
……….
Từ sáng sớm đến tối, Trình Đại Lôi đếm trọn vẹn được mười lần BUG, về sau Trình Đại Lôi đều đã hơi choáng, khen thưởng cái gì cũng không nhìn kỹ. Đương nhiên, hệ thống khen thưởng càng này càng ít, nhiệm vụ lần thứ mười dứt khoát chỉ cấp một hòm gỗ.
Trình Đại Lôi còn không có thời gian xem lại các lần khen thưởng, hiện tại thời gian đã tầm ba bốn giờ chiều, Trình Đại Lôi còn muốn thừa dịp trời tối lại kiếm thêm mấy lần nhiệm vụ. Nhưng Lâm Thiếu Vũ tại lần thứ mười bị đuổi xuống núi, thì vẫn chưa lên, lấy tính cách của hắn, không giống người dễ dàng buông tha.
"Đại đương gia, chúng ta trở về đi, ta đói bụng lắm rồi.” Từ Linh.
“Chờ chút, không thế khiến cho Lâm thiếu hiệp thất vọng.”
Trình Đại Lôi một bên trả lời, một bên lục lại khen thưởng của hệ thống, trong đó có một thông tin nhắc nhở đặc biệt hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Đô, hoàn thành lần phòng thủ thứ 10, không hề có thương vong, khen thưởng thuộc tính ẩn: Một người tốt.
Tuy nhiên, Trình Đại Lôi cũng phát hiện ra một ít tin tức liên quan đến hệ thống. Tất cả nhiệm vụ của hệ thống đều nhất định phải thỏa mãn điều kiện sau mới có thể phát động. Mà điều kiện để phát động nhiệm vụ ẩn càng thêm hà khắc. Mà nếu không có các điều kiện về sau, hệ thống sẽ không tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo.
Kỳ thật, lần này là do Trình Đại Lôi lợi dụng sơ hở, nếu như tấn công sơn trại, ít thì mười mấy người, nhiều thì hơn trăm người, làm sao lại không có thương vong. Hết lần này tới lần khác Lâm Thiếu Vũ chỉ tự một mình mình tới, mà lại tới 10 lần, Trình Đại Lôi làm sao có thể để hắn chết, nâng hắn thành bảo bối còn không kịp ấy chứ.
Về phần thường thuộc tính ẩn của mình có tác dụng gì, Trình Đại Lôi liền tra xét lại thông tin nhắc nhở.
Một người tốt
“Thiếu niên chính nghĩa, trong thời loạn thế, vẫn giữ được tấm lòng lương thiện quý giá như thế, nhất định được khắc ghi. Vận khí của người lương thiện sẽ không quá kém, mà người trong lòng có chính nghĩa rồi sẽ hấp dẫn những người có cùng chí hướng.”
Một khi hệ thống đã bắt đầu giả ngây thơ, Trình Đại Lôi liền biết không có chuyện gì tốt. Thuộc tính này...là hệ thống phân phát thẻ người tốt đi, uy, đừng có kỳ thị cẩu độc thân được không. Hiện tại Trình Đại Lôi có lý do để hoài nghi, hệ thống này sau khi bị mình Bug mấy lần, về sau liền cố ý nói lời buồn nôn nha.
Đối với thuộc tính này của hệ thống, phải cẩn thận phân tích, mới có thể biết tác dụng của nó. Giống như cái gọi là “Hấp dẫn những người có cùng chí hướng”, hẳn là chỉ tăng giá trị mị lực đối với nam nhân, còn nữ nhân…Không tính tới.
Mẹ nó, lại còn có thẻ người tốt!
Trình Đại Lôi trong lòng liền so ngón tay giữa, hế thống tuyệt đối đang cố ý làm hắn buồn nôn.
Chờ Trình Đại Lôi lấy lại tinh thần, phát hiện Lâm Thiếu Vũ còn chưa lên, lấy tình cách của Lâm Thiếu Vũ, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Hay là hắn gặp phải người xấu….
"Uy, các ngươi ở chỗ này chờ, ta xuống núi nhìn xem."
Trình Đại Lôi quyết tâm, ai dám làm tổn thương Lâm thiếu hiệp, chính là đang gây thù với ta, mối hận Tam Giang Tứ Hải, thề không thể bỏ qua!
………….
Lúc này, trên sườn núi cao, một người một trượng đang đứng ở đó.
Lâm Thiếu Vũ chống Mộc Trượng đứng ở phía trước phía núi, tóc rối bời tung ra, trên mặt toàn điểm xanh, khối sưng to, thân áo bào trắng cũng rách rưới như quần áo của ăn mày.
Nhìn xuống vách núi sâu không thấy đáy, Lâm Thiếu Vũ phát ra thở dài một tiếng, một giọt nước mắt từ trong khóe mắt rơi ra.
"Uổng công Lâm Thiếu Vũ ta, một mực tự cho mình là hiệp khách, vốn cho rằng mình sẽ nghênh thương xuất thế, một người một thương, bình định thế gian hiểm ác. Nhưng hôm nay lại năm lần bảy lượt chịu nhục trong tay sơn tặc, giờ ngựa không còn, thương cũng mất, không còn gì cả, chết thôi, chết rồi, hai mươi năm sau ta sẽ lại là một trang hảo hán, tiếp tục xông pha giang hồ.”
Một giọng nói buồn rầu cất lên, nước mặt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt đầy vết thương, chuẩn bị nhảy khỏi sườn núi.
"Khụ khụ."
Hai tiếng ho nhẹ vang lên, Lâm Thiếu Vũ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trình Đại Lôi đang đứng phía sau, chắp tay dựa vào thân cây gần đó. Lâm Thiếu Vũ vội vàng đem nước mắt lau đi, lạnh lùng hỏi: "Tiểu tặc, ngươi đến cười nhạo ta à, Lâm mỗ coi như tài nghệ không bằng người, cũng cận kề cái chết, không cần ngươi sỉ nhục.”
"Vừa rồi lời ngươi nói ta đều nghe thấy, nói rất khá." Trình Đại Lôi nói: "Có một câu, ta cảm thấy nói rất hay, muốn cùng ngươi chia sẻ một chút." Trình Đại Lôi nhìn vào đôi mặt của Lâm Thiếu Vũ: “Thiếu niên sẽ vì lý tưởng mà chết, nam nhân chân chính có thể vì lý tưởng mà chịu cảnh sống hèn mọn.”
Một câu như sấm rền nổ vang ngay trong đầu của Lâm Thiếu Vũ, trái tim hắn cũng nhảy loạn, mặt xám như tro.
“Ngươi cảm thấy làm vậy là rất can đảm sao!” Trình Đại Lôi bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Không, đây không phải là can đảm, đây là mềm yếu, ngươi chính là cái kẻ hèn nhát, kẻ đào ngũ. Ngươi tự mình nhìn xem, còn có nữa điểm của học sinh ba tốt sao, lại chẳng có nổi một chút phong thái của thiếu niên hiệp khách!”
Những thứ này chính xác đánh trúng nội tâm của Lâm Thiếu Vũ, hắn tuy nhiên không hiểu cái gọi là “Học sinh ba tốt”, nhưng vẫn cảm thấy mỗi câu của Trình Đại Lôi nói ra đều khảm sâu vào trong tâm mình, quả thực là một danh ngôn chí lý.
Nhưng những lời này, lại là từ miệng của một tên sơn tặc nói ra.
"Hừ, sơn tặc như ngươi thì biết cái gì!”
"Ta biết ngươi xem thường ta là sơn tặc, nhưng ta cũng là một ngươi có lý tưởng.” Trình Đại Lôi mở rộng hai tay.
"Ngươi lại còn có lý tưởng?"
"Muốn nghe thử lý tưởng của ta à?" Trình Đại Lôi mỉm cười, đột nhiên cảm giác được, nếu đem Lâm Thiếu Vũ mời chào vào sơn trại có khi là một lựa chọn tốt.
“…Đôi tay này của ta cũng từng nâng Sách Thánh Hiền, nắm qua Thanh Phong Kiếm, cũng từng muốn học được văn võ toàn tài, sánh ngang cùng bậc đễ vương, đã từng ngâm lên câu, “Nam nhi hà đối bất ngô câu, xuân thủy quan san ngũ thập châu”. Nhưng ta du ngoạn tứ phương, chứng kiến dân chúng lầm than như heo như chó, quan lại quyền quý thì như bọn sói đói, ta bỗng phẫn hận sách Thánh hiền, chỉ muốn hỏi to, vì sao thế gian lại như vậy. Khi ấy ta cũng có một lý tưởng, cứu vớt trăm dân muôn họ thoát ra khỏi cảnh khốn cùng, giải thoát bọn họ khỏi gông cùm quyền quý, đánh nát cái thế gian thối nát cũ, kiến tạo một mảnh thiên địa mới, khiến cho nhiều người có cơm no áo mặc, có nhà để ở, có ruộng đất để cày…”
Lâm Thiếu Vũ cả người đều ngơ ngác, tất cả những lời này đều là từ trong miệng của Trình Đại Lôi nói ra sao, đây quả thực nên khắc vào trên đá, để hậu nhân đời đời ghi nhớ. Trong trạng thái ngơ ngác, hắn thấy Trình Đại Lôi đang vươn tay ra với mình, dùng ánh mắt đầy thâm tình nhìn chằm chằm mình.
“Hiện tại, đôi tay này của ta chỉ muốn giữ chặt hai tay đồng hữu, Lâm thiếu hiệp, ngươi có nguyện ý cùng ta tiếp tục hoàn thành cái lý tưởng này?”
Cảm xúc kịch liệt trong lòng ngực của Lâm Thiếu Vũ, làm thân ảnh Trình Đại Lôi giống như biến thành cao lớn. Chóng mặt quá, thân thể của hắn bỗng nhiên ngã về phía sau, mà sau lưng chính là vách núi trăm mét.
Trình Đại Lôi nhanh chân tiến về phía trước, một tay nắm lấy Lâm thiếu Vũ kéo lại, lúc này mới phát hiện ra Lâm Thiếu Vũ đã đã hôn mê, thân thể nóng kinh người. Trên người hắn thương sưng vô số kể, da thịt hiện ra một tầng màu đỏ doạ người.
Hỗn đản này, thì ra lại bị thương nghiêm trọng như vậy.
Không có cách nào khác, Trình Đại Lôi trước tiên đem Lâm Thiếu Vũ khiêng ở trên lưng, từng bước đi về phía sơn trại.
Mẹ nó, nặng như vậy.
Trình Đại Lôi cắn răng, lưng đều bị ép chặt một mảng, mỗi bước đi cũng đều vô cùng gian nan.
Hay nha, thẻ người tốt rốt cục cũng phát huy tác dụng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận