Mặt trời đã ngã về phía tây, nhuộm một màu u tối lên cây cỏ trong rừng núi.
Từ phía nam hướng đến phương bắc, một đội nhân mã đang dọc theo đường núi chậm rãi đí tới. Ước chừng mười mấy người, bên trong đoàn mang theo một cổ xe ngựa tinh xảo, phía trước là có binh sĩ tháp tùng, mà ngay đầu đội xe, hai con ngựa cao to sóng vai nhau dẫn đầu.
“Lâm thiếu hiệp, chúng ta lần này hộ tống vị hôn thê của Tiểu thành chủ, nghe nói nơi này có sơn tặc ẩn hiện, chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút.” Người đang nói là Hoàng Tam Nguyên.
"Sơn tặc..." Lâm Thiếu Vũ khinh thường cười nói: “Nếu không tới thì tốt, còn nếu dám tới, ta sẽ chúng biết sự lợi hại của cây thương trong tay ta, từ lúc lên đường đến nay đều gió êm sóng lặng, cây thương này của ta đã sớm khó chịu rồi.”
“Một đường đều bình an là nhờ có Lâm thiếu hiệp đi theo bảo vệ, bất quá lần này đưa Tô gia tiểu thư đi thành Hắc Thạch cùng công tử thành hôn, liên quan đến chuyện trọng đại, hay là cẩn thận chút cũng tốt." Hoàng Tam Nguyên.
“Hoàng quản gia quá thận trọng rồi, chúng ta thay thành chủ làm việc, ai dám cướp chúng ta, đúng là không muốn sống nữa rồi, HAHA…” Binh sĩ bên cạnh đều cười to.
Lúc này, Từ Thần Cơ và Trình Đại Lôi còn đang làm ổ trong bụi cỏ, Từ Thần Cơ nói: “Tiểu trại chủ, À không, Đại đương gia, trời đã sắp tối muộn, đoán chừng sẽ không có đoàn người nào qua lại.”
“Chờ một chút.” Trình Đại Lôi cắn cắn cọng cỏ, trước đó hệ thống đã yêu cầu phải hoàn thành lần ăn cướp đầu tiên này trước khi trời tối hẵn, mình nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này. Trừng phạt bị giết chết này, thật sự rất khó có thể chịu đựng.
Cộc cộc cộc…
Tiếng vó ngựa từ nơi xa truyền đến, mắt Trình Đại Lôi liền sáng lên: “Tới rồi.”
“Số người này…” Trên mặt Từ Thần Cơ liền lộ ra vẻ đắng chát, ông ta đếm số lượng từng người, tính cả mã phu, ước chừng cũng hơn mười ma người, mà tất cả đều là binh sĩ mặc áo giáp da: “Đại đương gia, rút thôi, nhiều người quá, cậu tuyệt đối đừng xúc động.”
“Tâm trạng của ông ta hiểu được,” Trình Đại Lôi trở mình lên ngựa: “Quân sư đừng sợ, ta nguyện cùng ngươi đồng sinh cộng tử.”
“Thế nhưng lão phu không muốn nha…”
Từ Thần Cơ oán thầm một tiếng, nhìn đoàn xe ngày càng đến gần, trái tim không khỏi gấp gáp bồn chồn. Ông ta cắn răng một cái, rút ra một thanh đoản đao, đâm vào mông của con ngựa gầy.
Con ngựa bị ăn đau liền chạy như điên, giống như một trận cuồng phong tiến về phía đối diện đội xe.
“Ha, hắn là Cáp Mô đại vương ở dãy Cáp Mô này, các ngươi không muốn chết thì mau chạy đi a.”
Từ Thần Cơ mặc dù đã già, nhưng cuống họng còn rất tốt, kêu một tiếng liền vang vọng khắp nơi, chim chóc kinh hãi hay loạng xạ. Mà ông ta không chỉ có cuống họng tốt, chân chạy cũng rất nhanh, vừa hô xong, liền quay người bỏ trốn.
“Tiểu trại chủ, xin lỗi a, ta còn phải nuôi con gái, về sau sẽ đốt vàng mã cho ngươi.”
Trình Đại Lôi không khỏi một bên cảm thấy hoảng loạn, khống chế ngựa đang điên cuồng phi nhanh về phía trước, một bên từ tận đáy lòng liền giơ một ngón tay giữa cho Từ Thần Cơ, bán đứng ta thì thôi đi, cái gì còn gọi là “Cáp Mô đại vương”, biệt hiệu này làm sao ta dám nhìn mặt ai.
Chờ đến khi hắn rốt cục cũng ghì lại ngựa, đã thấy trước mặt chính là đội xe kia. Mà bọn họ đã rút ra bội đao, mũi đao chỉ về phía mình, tất cả đều đang hoảng hốt.
“Chỉ một mình ngươi thôi sao?” Hoàng Tam Nguyên khó có thể tin.
Nhìn thấy binh đao trước mặt, Trình Đại Lôi liền cảm tưởng rằng, bị hệ thống giết chết có lẽ là một lựa chọn không tồi.
“Hiểu lầm, hiểu lầm, kỳ thực ta không phải là Cáp Mô Đại Vương.” Trình Đại Lôi hít sâu một hơi, đột nhiên hét lớn: “Ta chính là ngọc diện thư sinh Từ Thần Cơ, không muốn chết thì để lại phí qua đường!”
Hoàng Tam Nguyên rốt cục cũng tiêu hóa được cái tin tức khó tin này, sơn tặc mà chỉ có một người, liền muốn đánh cướp một đoàn đại đội xe.
“Ngươi thật sự không biết chúng ta là ai sao, người trẻ tuổi, cuộc sống cũng không dễ dàng, đựng tự tìm đường chết.” Hoàng Tam Nguyên thấm thía nói.
Chung quanh Binh Sĩ cất tiếng cười to, đao kiếm trong tay liền loảng xoảng va vào nhau.
Lúc này, từ trong xe ngựa nhô ra một cái đầu nhỏ, một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, mặt tròn, da thịt vô cùng mịn màng, đôi mắt cũng thật to. Trông thấy Trình Đại Lôi, nàng cũng không e sợ, chỉ dùng một đôi mặt to tròn nhìn chằm chằm vào hắn.
Trình Đại Lôi trong lòng rung động, thế gian này lại còn có một nữ tử tuyệt sắc như thế.
Đô, phát động nhiệm vụ ẩn, “Cướp đoạt áp trại phu nhân”.
Đô, thực lực trước mặt của ngươi rất khó để vượt qua nhiệm vụ này, ngươi có thể lựa chọn cự tuyệt hoặc chấp nhận.
Trình Đại Lôi trong lòng hơi động, hắn biết mấy cái nhiệm vụ ẩn này một khi phát động sẽ rất lợi hại, tuy nhiên độ khó đi theo cũng rất cao, mà khi hoàn thành thành công, phần thưởng nhất định cũng rất phong phú.
Mẹ nó, thành công thì ấm nhà, thất bại thì đầu rơi máu chảy, không có lá gan lớn thì sao có thể làm sơn tặc, nhiệm vụ này, lão tử tiếp.
“Đừng cười, tất cả đừng cười nữa.” Lâm Thiếu Vũ gian nan thôi cười to: “Thật vất vả mới có một tên thổ phỉ, các người đừng dọa hắn chạy mất, ta nói rồi, tên ngốc này là của ta, các ngươi không được nhưng tay vào.”
“Một đường đều nghe bản lĩnh của Lâm thiếu hiệp, lần này rốt cục cũng được tận mắt chứng kiến rồi.”
“Lâm thiếu hiệp cẩn thận một chút, đứng giết chết ngay, nếu không chúng ta sẽ chẳng có gì để xem rồi.”
Lâm Thiếu Vũ vỗ mông ngựa đi về phía trước, trong tay cầm một thanh thiết thương: "Tiểu Tặc, chỉ cần ngươi có thể tiếp đủ ba chiêu của ta, ta đây liền thả cho ngươi một con đường sống.”
Trình Đại Lôi tập trung lực chú ý lực trên thân Lâm Thiếu Vũ, trong đầu liền xuất hiện thông tin của đối phương.
Tính danh: Lâm Thiếu Vũ (Một du hiệp xuất thân bình thường)
Kỹ năng: Phá Lãng Thương
Thuộc tính ẩn: Nam nhân quyết chí trở thành đại hiệp.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm chơi game của Trình Đại Lôi, các thứ bậc: phổ thông, ưu tú, đỉnh cấp, tuyệt thế, truyền thuyết,…Lâm Thiếu vũ chỉ là một đáy cấp tận dưới “Phổ thông”, vậy mà ngông cuồng như thể là một vị đại anh hùng, ta còn tưởng rằng ngươi là siêu cấp ngưu nhân đấy.
“Ta đây sẽ không chết trong tay quỷ vô danh, ngươi là ai, xưng tên ra!” Trình Đại Lôi quan sát tình huống xung quanh, tự lên kế hoạch, một bên lặng lẽ giục ngựa, rút ngắn khoảng cách với Lâm Thiếu Vũ.
“Thương Hải, Lâm Thiếu Vũ." Lâm Thiếu Vũ nghiêm túc nói, tôn trọng địch nhân là một yêu cầu cơ bản của đại hiệp. Sau đó, hắn cảm thấy không trả lễ lại thì cũng không hay, vì vậy liền mở miệng hỏi: “Còn ngươi là ai? Cáp Mô đại vương hay Ngọc Diện thư sinh?”
“Ta sao…” Trình Đại Lôi nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Lâm Thiếu vũ, hắn lấy tay gãi gãi đầu: “Nếu không thì, Vịnh Xuân, Diệp Vấn?”
“Ồ!”
Lâm Thiếu Vũ mở to hai mắt, đế quốc mười ba châu, 108 thành, chưa từng nghe nơi này tên là Vịnh Xuân, hơn nữa cái tên này…nghe qua có chút kỳ lạ.
Giờ phút này, hai con ngựa đã tụ chung một chỗ, Lâm Thiếu Vũ đã nằm trong phạm vi công kích của Trình Đại Lôi, hắn lập tức vung mạnh thanh rìu lớn, đập thẳng vào đầu đối phương.
“Nộp đầu ra đây!”
Đòn tấn công này dựa theo loại quỹ đạo cố định nào đó, tựa như một chiêu này, Trình Đại Lôi đã luyện tập qua vô số lần. Lâm Thiếu Vũ còn đang sững sờ, tự hỏi mình có nên nói câu “Ngưỡng mộ đã lâu” các loại, liệu rằng đối phương có cười chê mình không hiểu quy tắc giang hồ, mặc dù trước đó, mình còn chưa có nghe qua thanh danh này.
Đòn đao thình lình giáng tới, Lâm Thiếu Vũ mới hốt hoảng dùng thương đỡ lấy, trọng lượng của rìu đã không nhẹ, cộng thêm tâm tình của Trình Đại Lôi đang thả lỏng, một đòn này liền nện Lâm Thiếu Vũ rớt đài.
Hắn vỗ mông ngựa tiến về phía trước, thả người vọt ở trên xe ngựa, một cước đem Mã Phu đạp xuống, dùng rìu đâm một nhát vào mông ngựa, hí hí…..
Liệt mã hí to một tiếng, kéo theo xe ngựa chạy như điên về phía trước, đao rìa trong tay tung ngang dọc, cứ thế lao ra khỏi vòng vây.
“Đuổi theo, mau đuổi theo! Làm mất thiêu phu nhân, các ngươi đều phải chết.” Hoàng Tam Nguyên lập tức hô to.
Binh Sĩ xung quanh còn đang trợn mắt hốc mồm, cho tới bây giờ còn không có lấy lại tinh thần, làm sao mạc danh kỳ diệu, lại để cho tên tiểu tặc này cướp thiếu phu nhân đi.
Lâm thiếu gia từ trên đất bò dậy, trở mình lên ngựa, trong tay nắm chặt thanh thương, hắn thề phải đánh chết kẻ đánh lén sỉ nhục kia, rửa sạch thanh danh này.
Đô, nhiệm vụ lần thứ nhất ăn cướp hoàn thành, khen thưởng lần 1.
Đô, nhiệm vụ cướp đoạt áp trại phu nhân giai đoạn thứ nhất hoàn thành, khen thưởng…
……………………….
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận