Dịch: Hoangforever
Không phải là không thể tìm được một nơi rẻ hơn, mà là vì kiếp trước Giang Bạch sống cũng khá tốt, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm. Với hắn, việc sống ở một nơi tồi tàn như vậy là điều không thể chịu nổi.
"Cuộc sống thật là đau đầu, cũng không biết thằng nhóc này rốt cuộc đã sống như thế nào, đã 23 tuổi rồi mà vẫn lông bông, sau khi tốt nghiệp cấp ba, lăn lộn ngoài xã hội cũng đã được 4-5 năm rồi mà vẫn chỉ vừa đủ ăn, không có công việc ổn định, lại còn ế vợ, đến giờ vẫn là trai tân, nghĩ lại cũng thật thảm!"
Thu dọn xong cũng đã là tầm nửa đêm.
Bưng bát mì gói, Giang Bạch vừa ăn vừa không nhịn được than thở về cuộc sống hiện tại.
"Ngay cả việc thêm một cây xúc xích vào bát mì cũng không dám, đúng là khổ quá đi mà."
"Công việc bảo vệ tạm thời chắc mình không làm nữa, vậy mình nên làm gì bây giờ?"
Giang Bạch không khỏi nghĩ ngợi.
Tiền trong người không còn nhiều, lại vừa gây ra rắc rối, công việc tạm thời không có, Đại Thế Giới kia tạm thời cũng không thể đến được, mà đám người Lưu Bân kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cửa.
Hơn nữa, dù không có chuyện này, chẳng lẽ hắn vẫn tiếp tục làm một chân bảo vệ nhỏ bé ở nơi quỷ quái kia sao?
Như vậy cũng thật quá có lỗi với thân phận trọng sinh mang theo bug lớn này của hắn rồi.
"Ồ? Có rồi..."
Đột nhiên, Giang Bạch nảy ra một ý tưởng, hắn vội vàng mở máy tính lên, nhanh chóng tìm kiếm trên mạng, vô cùng tập trung, một lúc sau bỗng đứng phắt dậy cười ha hả.
Bởi vì Giang Bạch phát hiện ra, thế giới hắn đang sống thực sự có điểm khác biệt với Trái Đất, mặc dù đại khái giống nhau, nhưng có một số chi tiết vẫn có sự sai lệch.
Ví dụ như về văn hóa, rất nhiều tác phẩm văn học nổi tiếng trên Trái Đất hoàn toàn không tồn tại ở đây.
Điều này khiến hai mắt Giang Bạch sáng rực, như thể vừa tìm thấy một mỏ vàng khổng lồ.
Hắn gần như chắc chắn rằng, nếu mang những tác phẩm văn học từng làm mưa làm gió trên Trái Đất tới đây, chắc chắn sẽ tạo ra một cơn sốt. Đến lúc đó, hắn chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Giang Bạch không khỏi nở ra một nụ cười.
Nhưng, lý tưởng thì đẹp, thực tế thì phũ phàng!
Khi Giang Bạch quyết tâm làm một "đại đạo văn học," kiếm cả danh lẫn lợi, thì sững người nhận ra rằng kiếp trước mình chỉ là một tên học hành chẳng đâu vô đâu.
Dù giờ đây đã có được năng lực “xem qua là nhớ”, đối với ký ức kiếp trước Giang Bạch rõ như lòng bàn tay, nhưng phần lớn thời gian hắn chỉ lo đi kiếm tiền, căn bản chẳng mấy khi đọc sách.
Tứ đại danh tác?
Thôi bỏ đi, thế giới này có rồi!
Hơn nữa... Giang Bạch căn bản chưa đọc.
Harry Potter? Cuốn quái nào thế? Sách thiếu nhi sao? Hắn thậm chí còn không buồn để ý tới.
"Anh hùng xạ điêu", "Thiên long bát bộ"?
Tác phẩm của Kim Dung, Cổ Long?
Ờ thì... ngoài mấy bộ phim truyền hình ra, hắn chưa bao giờ đọc chúng.
Kiếp trước trình độ của hắn chỉ dừng lại ở học sinh cấp hai, xem phim truyền hình, điện ảnh thì được, chứ đọc sách thì? Đặc biệt là mấy cuốn này, thôi bỏ qua đi.
Ngay cả những cuốn tiểu thuyết mạng từng nổi đình nổi đám trên mạng, Giang Bạch cũng bi ai nhận ra rằng mình tuy rằng đã đọc không ít, nhưng thật sự đọc đến hết thì đếm trên đầu ngón tay, mà những truyện nổi tiếng thì... hình như là không có.
"Mẹ kiếp, đúng là bi kịch mà!"
Giang Bạch không kìm được vỗ trán, cảm giác hối hận nhưng đã quá muộn.
"Thôi, cái nghề đạo văn học này, nói thật mình cũng chẳng muốn làm, vẫn nên nghĩ cách khác thôi. Ơ? Không đúng... mình vẫn còn nhớ mấy cuốn, kiếm tiền có lẽ không thành vấn đề!"
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Giang Bạch quyết định từ bỏ con đường tưởng chừng rất có tiềm năng này, chuyển hướng sang ý tưởng khác.
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhớ ra, có một cuốn sách mà hắn đã thực sự đọc hết.
——"Tru Tiên!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận