Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 95: Thu lương

Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn (Dịch) (Đã Full)

  • 183 lượt xem
  • 1635 chữ
  • 2023-11-26 10:17:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau trận tuyết rơi, dưới mái hiên của phủ Tế châu treo những tấm rèm trúc mỏng để cản gió, xuyên qua kẽ hở có thể lờ mờ nhìn thấy ba cành hàn mai trong đình viện.

Bên trong phòng hơi truyền ra tiếng đối thoại, trên bậc thang dưới mái hiên có thủ vệ mặt áo giáp xếp thành hình chữ nhạn, vẻ mặt uy nghiêm.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau.

"Kẻ nào lại dám xông vào phủ Tế châu!"

Thủ vệ bên trong đình nghe thấy tiếng đánh nhau ngoài cửa, có người ở nguyên tại chỗ canh giữ nghiêm ngặt phòng nghị sự, một số người thì cầm đao xông ra cửa chi viện.

Chỉ là những người tới cũng là một đám thị vệ cầm thương cầm kích, một tên lính của phủ Tế châu bị vị tướng quân mặc giáp trụ một cước đá bay về phía sau.

Hắn ta giương một đôi mắt tràn đầy địch ý: "Hạ Kính Nguyên, lết ra đây cho ta!"

Khi các quan viên Tế châu nghe thấy động tĩnh đi ra khỏi phòng nghị sự nhìn thấy hắn ta, đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Chỉ có Trịnh Văn Thường lập tức hét lớn: "Lớn mật, dám gọi thẳng tên của đại nhân!"

Ngụy Tuyên cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý tới, cầm kiếm trong tay tiến đến đại sảnh phòng nghị sự, bội đao trong tay Trịnh Văn Thường cũng đã ra khỏi vỏ ba tấc.

Thấy hai người sắp động binh khí, bên trong phòng truyền ra một giọng nói bình tĩnh nặng nề: "Văn Thường, lui ra đi."

Trịnh Văn Thường quay đầu liếc nhìn thoáng về phía sau, thanh bội đao trong tay mặc dù đã tra vào vỏ, nhưng khi đối mặt với Ngụy Tuyên vẫn trừng mắt giận dữ.

Khóe miệng Ngụy Tuyên bĩu một cái, trực tiếp rút kiếm bổ tới, Trịnh Văn Thường nhanh chóng né tránh, nhìn thấy cảnh này, quan văn xung quanh nhao nhao hô lên chạy trốn, vô cùng chật vật.

“Đại công tử đến chỗ của hạ quan, cũng chỉ là muốn làm khó xử đám quan viên dưới quyền của hạ quan sao?” Hạ Kính Nguyên ngồi vững vàng trên ghế phía trên, nhìn người trong sảnh, trong mắt hiện lên một chút thất vọng.

Đúng là Ngụy Nghiêm độc chiếm triều chính, nhưng ông ta có thể nắm quyền hơn mười năm, toàn bộ triều đại Đại Dận sau chiến loạn đã có thể phục hồi dưới sự cai trị của ông ta, mặc dù bản chất ông ta trời sinh đa nghi, nhưng rất giỏi dùng người.

Tại sao nhi tử của Ngụy Nghiêm lại là một người hữu dũng vô mưu, thích việc lớn hám công to như vậy?

Nhìn thấy ánh mắt của ông ta, Ngụy Tuyên càng thêm tức giận, giống như linh cẩu nhe răng, chĩa kiếm về phía Trịnh Văn Thường nói: “Tay sai dưới quyền của ngươi là một đám chó săn, cũng dám sủa loạn với bản tướng quân, hay là nói, Hạ Kính Nguyên ngươi căn bản không để Ngụy gia vào mắt?"

Hạ Kính Nguyên nói: "Thừa tướng đối với Hạ mỗ có ân, Hạ mỗ phụng lệnh thừa tướng chắn giữ Tế châu, sao lại nói là không để Ngụy gia vào mắt?"

Ông ta ngước mắt lên, chậm rãi nói: "Vẫn là... lời này của đại công tử, chẳng qua cảm thấy người của Hạ mỗ không để đại công tử vào mắt?"

Ngụy Tuyên bị lời nói của ông ta chọc tức, vẻ mặt hung ác nói: "Ngươi thật to gan, người đâu, lại bắt ông ta tống vào đại lao!"

Các thủ vệ mặc giáp phía sau định bước lên phía trước, nhưng Trịnh Văn Thường và đám võ tướng khác đã nhao nhao rút đao ngăn ở trước mặt, trong lúc nhất thời hai phe đối đầu giương cung bạt kiếm.

Giọng nói của Hạ Kính Nguyên vẫn bình thản: "Hạ quan là đại quan tam phẩm trong triều, đại công tử muốn giải hạ quan vào lao, cũng cần phải cầm thánh chỉ đến đây."

Ngụy Tuyên cười lạnh nói: "Đại chiến sắp đến, ngươi cản trở quân vụ, chỉ riêng một tội danh này, đã đủ để bản tướng quân tiền trảm hậu tấu!"

Hạ Kính Nguyên hỏi: "Hạ mỗ cản trở quân vụ gì?"

Ngụy Tuyên tức giận giơ tay chỉ ra ngoài: "Các tướng sĩ ở tiền tuyến Huy châu đẫm máu giết địch, lương thảo báo nguy, đến hai châu Thái, Tế chinh lương, ngươi chẳng những không phục quân lệnh, còn trói tướng sĩ bản tướng quân phái đến chinh lương. Hạ Kính Nguyên, ngươi cũng đang trông mong Huy châu bị rơi vào tay phản tặc sao?"

Hạ Kính Nguyên chỉ nói: "Thất bại của đại công tử không nên để bách tính gánh chịu, nếu hiện tại Huy châu chịu phong thủ, hoàn toàn có thể chống cự đến khi triều đình vận chuyển lương thực tới. Đại công tử lại muốn nóng lòng chinh lương, đơn giản chỉ là muốn mau chóng khai chiến với Sùng châu, bách tính hai châu chết hay sống, đại công tử liền mặc kệ sao?”

Ngụy Tuyên nghiêm nghị nói: "Làm sao có khả năng không chinh được lương, đơn giản là đám tiện dân kia không muốn giao nộp lương thực mà thôi, Thái châu trước kia không phải cũng nói không chinh được lương sao, cuối cùng cũng đưa ra được mười vạn thạch?"

Khi nhắc đến Thái châu, Hạ Kính Nguyên lộ ra vẻ đau buồn, trách mắng: “Đánh chết người, cướp hạt giống năm sau làm quân lương, đây chẳng lẽ là chinh lương như miệng đại công tử nói?”

Ngụy Tuyên lạnh lùng nói: "Chỉ cần quét sạch phản tặc, toàn bộ tây bắc có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, nỗi khổ nhất thời đổi lấy lợi ích lâu dài, sao lại không thể?"

Hạ Kính Nguyên hỏi hắn ta: "Đại công tử có biết nỗi khổ nhất thời trong miệng của công tử là bao nhiêu nhân mạng của hai châu Thái, Tế không? Tin tức truyền về trong kinh, sẽ có bao nhiêu văn nhân sĩ tử dùng ngòi bút chỉ trích thừa tướng?"

Ngụy Tuyên sắc mặt âm trầm: "Một khi diệt được phản tặc, những thứ này đáng là gì? Hiện tại trước mắt phản tặc biết đường lương thực của Huy châu bị cắt đứt, trong thời gian ngắn không thể thông với Sùng châu, cho nên thả lỏng cảnh giác, bản tướng quân chỉ cần nhanh chóng xuất binh, đánh một lần bất ngờ! Có được chiến công, tất cả những lời bàn tán kia đều bị che đi!"

Hạ Kính Nguyên thở dài: “Đại công tử lại nghe lời khuyên của hạ quan đi, thiên hạ này, chính là thiên hạ của bách tính Đại Dận, còn chưa đến thời điểm sơn cùng thủy tận, chớ áp bức bách tính đến mức này, khiến cho bách tính thiên hạ lạnh tâm."

Ngụy Tuyên chỉ hừ lạnh một tiếng: "Lòng dạ đàn bà!"

Hắn ta ngoan lệ nói: "Nếu như ngươi lại còn cản trở, bản tướng quân sẽ dùng uy quyền của Tiết Độ Sứ, đoạt lấy quan ấn của ngươi!"

Hạ Kính Nguyên bình tĩnh nhìn hắn ta một lúc, giơ tay cởi bỏ chiếc mũ quan trên đầu của mình xuống: "Vậy thì đại công tử cứ thu hồi quan ấn của hạ quan đi thôi."

Một đám quan viên cầm đầu là Trịnh Văn Thường đứng đầu vội vàng hô lên: "Đại nhân, không thể!"

Ngụy Tuyên luôn luôn bảo thủ, nhất thời không chịu được khiêu khích, lúc này cười lạnh một tiếng: "Các triều thần nói cái gì mà Tạ Chinh là trụ cột của tây bắc, không có hắn, toàn bộ vùng tây bắc hiện không phải cũng rất tốt sao? Hạ Kính Nguyên, ngươi thật sự cho rằng bản tướng quân không dám đoạt ấn của ngươi, vậy ngươi cũng quá coi trọng chính mình đi!"

Hắn ta trực tiếp tiến lên một bước, lấy đi đại ấn châu mục Tế châu trên thư án, giơ cao trong tay, nhìn Hạ Kính Nguyên khiêu khích, ra lệnh cho đám quan viên của phủ Tế châu: "Lập tức đi chinh lương cho bản tướng quân, buổi trưa ngày mai không thấy mười vạn thạch lương thực, liền đưa đầu tới gặp!"

Đám quan viên dưới trướng hai mặt nhìn nhau, đều là một mặt ngưng trọng.

Hạ Kính Nguyên ngồi ở chủ vị, nặng nề nhắm hai mắt lại.

-

Khi tin tức chinh lương lần nữa truyền đến trấn Lâm An, tất cả người dân trong trấn không ngừng kêu khổ, Phàn Trường Ngọc không biết lý do trong đó.

Khi nàng đi giao thịt cho chưởng quỹ mập mạp và Dật Hương lâu ở huyện thành, mới nghe nói phủ Tế châu đã đổi vị, vị thanh thiên đại lão gia họ Hạ kia trực tiếp bị cách chức và bị quản thúc, bách tính trong thành Tế châu đã tụ tập đến trước cửa nha môn phủ Tế châu náo loạn, hơn một trăm người đã bị bắt vào đại lao.

Dưới sự đàn áp khốc liệt của quan binh, hiện tại bách tính cũng không dám náo loạn tiếp, chỉ là số lượng lương thực quan phủ đi đến từng nhà thu gom thật sự khiến người đều líu lưỡi.

Nông hộ đều lấy các hạt giống lương thực ra hết, vẫn không đủ định mức quân lương của người trong một nhà phải nộp lên. Biện pháp giải quyết của quan binh cũng đơn giản, nếu không đủ lương thực thì đưa bạc.

Nhưng không có bạc thì phải làm sao? Đi mượn hay đi cướp đều không phải việc của quan phủ, bọn họ chỉ cần gây áp lực là được.

Không ít người trong nông hộ cùng đường mạt lộ, dứt khoát chạy vào rừng làm thổ phỉ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top