Sau khi quan binh rời đi, Phàn Trường Ngọc trước tiên đi đến chiếc giếng đầu ngõ múc nước trở về, rửa sạch vết máu trên sân và gác xếp, nhưng vẫn còn ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tanh.
Phàn Trường Ngọc định trèo tường vào nhà nàng để lấy ít huân hương do mẫu thân nàng lúc trước đã điều phối hun một chút, nhưng nghĩ lại vị đại quan kia nói lưu lại người ở gần đây âm thầm giám sát, lại không dám vọng động.
Bị kinh hãi như vậy, lão phu thê Triệu gia hai người căn bản không buồn ngủ nữa, lại đem lò sưởi nhà mình đốt lên, ôm theo Trường Ninh ngồi đó sưởi ấm, thỉnh thoảng lại thở dài.
Trường Ninh tuổi tác còn nhỏ nên không biết người lớn đang sầu lo chuyện gì, không có nguy hiểm nữa nên tâm tư đều muốn tiếp tục đi xem Hải Đông Thanh bị nhốt trong lồng gà.
Cái lồng kia về cơ bản đã là cái tổ của Hải Đông Thanh.
Phàn Trường Ngọc hỏi muội muội: "Ninh Ninh còn buồn ngủ hay không?"
Trường Ninh lắc đầu, sau đó chỉ vào chiếc lồng đã đóng của Hải Đông Thanh: "A tỷ, ưng ưng rất ngoan, sau này đừng nhốt ưng ưng nữa được không?"
Lần trước bé cùng tỷ phu ở nhà, chính là lúc bé ham chơi mở cửa lồng gà, đằng sau tiến lên một đám tặc tử, con đại ưng này đã vồ chết một kẻ xấu.
Bên trong cái đầu nhỏ của bé suy nghĩ, nếu đại ưng không bị giam, đêm nay không chừng có thể bắt được kẻ xấu.
Cái lồng này thật sự không phải do Phàn Trường Ngọc đóng, Triệu đại nương nói: “Tối hôm qua treo một miếng thịt treo trong lò sưởi, sợ đại ưng trộm thịt nên trước khi ngủ đã thuận tay đóng lại."
Phàn Trường Ngọc nhân tiện nói: “Sau này để cho Ngôn Chính dạy nó một chút."
Nhắc đến Ngôn Chính, nàng khó tránh khỏi lại nghĩ đến vết thương của hắn, liền hỏi Triệu thợ mộc: "Triệu đại thúc, vết thương của huynh ấy thế nào?"
Triệu thợ mộc muốn nói lần này có vẻ chỉ là vết thương ngoài da, nhưng lại sợ mình chẩn đoán sai, làm chậm trễ Ngôn Chính trị thương, vì vậy thở dài nói: “Cháu cũng biết lão phu lúc trước chỉ chữa bệnh cho gia súc như lợn trâu bò, cừu ngựa, chữa bệnh cho người còn cần xem vận khí như thế nào, ta thấy cũng không nguy hiểm lắm, nhưng để an toàn, ngày mai vẫn đến y quán mời đại phu đến xem đi.”
Phàn Trường Ngọc đáp vâng, khi nàng lên lầu để xem Tạ Chinh, chỉ thấy hắn đã lau sạch vết máu trên mặt, đang nhắm mắt nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ước chừng nghe được tiếng bước chân, sau khi nàng vào cửa thì mở mắt ra, hỏi: "Như thế nào?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Ta thấy những quan binh này đáng tin cậy hơn so với huyện lệnh, nghe nói huyện lệnh đã viết tấu chương cho châu phủ bên kia, đại nhân châu phủ nghe nói nạn trộm cướp đang hoành hành ngang ngược ở đây, vì vậy lúc này mới phái binh đến áp sơn phỉ, tình cờ đêm nay để bọn họ gặp phải.”
Nói đến đây, Phàn Trường Ngọc tỏ ra khá vui vẻ: "Tế châu đã chịu đựng nạn sơn phỉ nhiều năm, xem ra quan phủ thật sự muốn thu dọn những ngọn núi đó, vị quân gia kia nói sẽ tra rõ hai vụ ám sát này, đồng thời phái quan binh âm thầm bảo vệ chúng ta, hai ngày này huynh có thể an tâm tĩnh dưỡng, cũng đừng vội rời đi."
Sắc mặt Tạ Chinh thật sự không dễ nhìn: “Âm thầm bảo vệ?"
Phàn Trường Ngọc gật đầu: "Ừ."
Tạ Chinh gần như không nói ra hơi, hắn thật vất vả lắm mới tạm thời lừa gạt được đối phương, hiện tại những người ở phủ Tế châu lại trước mặt hắn nhìn chằm chằm vào hắn?
Bất quả hành động đột ngột của phủ Tế châu khiến hắn không thể tìm ra nguyên do trong đó.
Thôi được, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Hắn nói: "Hai ngày nay để cho con chim ưng kia lên lầu, không được thả ra ngoài, nó hoang dã khó thuần phục, không thuần phục rất dễ dàng đả thương con người."
Phàn Trường Ngọc nói: "Khó trách, đại nương mới vừa rồi còn nói sợ đêm qua con chim ưng kia ăn trộm thịt treo ở lò sưởi!"
Tạ Chinh: "..."
Phàn Trường Ngọc đã đứng dậy: "Ta lập tức đi lấy đem lên!"
Lúc này Tạ Chinh mới nhàn nhạt đáp lại một chữ "Được".
-
Rạng sáng, Trịnh Văn Thường vội vã trở về phủ Tế châu.
Sau khi thẩm vấn khẩu cung của bọn hắc y nhân kia, hắn ta nhanh chóng bước qua hành lang cửu khúc, trong sân đầy cây tuyết tùng, những bọn thị vệ mặc giáp nhìn thấy người tới là hắn ta thì nhanh chóng cho đi qua.
Trịnh Văn Thường tiến vào thư phòng, đứng yên ở phía dưới, không biết là kích động hay là vội vàng, thanh âm có chút hổn hển: “Đại nhân, theo mệnh của ngài, mạt tướng đã mang người canh giữ ở trấn Lâm An, chuẩn xác triệt để bắt những tên đã dấy lên nhiều cọc án mạng ở huyện Thanh Bình, chỉ là ... "
Bàn tay cầm lời khai của hắn ta khẽ run lên: "Mời đại nhân xem qua lời khai."
Người ngồi trước án có râu tóc hoa râm, tựa hồ đã sớm biết thân phận của những hắc y nhân kia, bình thản nói: “Văn Thường, ngươi chẳng qua chỉ là đi bắt sơn phỉ đạo tặc, lại sợ cái gì?"
Trịnh Văn Thường cúi đầu: "Mạt tướng hoảng sợ."
“Quên đi, đem lời khai để xuống đi.” Hạ Kính Nguyên ngừng bút, ngước mắt nhìn lên, ông ta rõ ràng là võ tướng, lại có gương mặt nho nhã của quan văn, biết được lo lắng của ái tướng trước mắt, nói: “Ngươi chỉ coi là chưa xem qua phần lời khai này, đi xuống đi."
Trịnh Văn Thường nắm chặt tay: "Mạt tướng nhận mệnh."
Hắn ta vừa quay người lại, liền nghe thấy một giọng nói: “Trong nhà kia, có ai bị thương không?”
Trịnh Văn Thường suy nghĩ một chút, nói: "Nữ tử kia đã kén được một vị phu tế, vị phu tế đó đã bị những người kia gây thương tích."
Hạ Kính Nguyên chỉ gật đầu .
Trịnh Văn Thường có dũng khí hỏi: "Nhà kia, là có quan hệ với đại nhân sao?"
"Văn Thường, lão phu dạy ngươi đạo làm quan như thế nào?"
Chỉ một câu nói, Trịnh Văn Thường sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Mạt tướng lỡ lời.”
“Lui ra đi.” Hạ Kính Nguyên nhặt một tấu chương ở một bên trên án lên xem, tựa hồ không quan tâm đến bên trên tờ lời khai viết gì.
Chờ Trịnh Văn Thường rời khỏi thư phòng, đôi mắt già nua của ông ta mới nhìn về phía tờ lời khai kia, do dự một lúc rồi cuối cùng mở ra.
Sau khi đọc xong, thở dài một tiếng.
Ông ta đứng dậy mở ngăn hộc giấu bên trong giá sách, lấy ra một cái hộp gấm, nhưng không có mở ra, không biết là nói với người nào: “Ngày đó ngươi đem thứ này giao cho ta, chính là đoán được có một ngày như vậy, muốn ta thay ngươi bảo vệ cho hai đứa trẻ kia..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận