Khi cõng hắn về, trên người nàng cũng bị thương.
Hắn mấp máy đôi môi tái nhợt nứt nẻ, nói: "Nàng cứu ta trước."
Chỉ một câu này, không còn lời nào tiếp theo, hình như trong tiềm thức không muốn đem mối ân tình này phân biệt quá rõ ràng.
Khi những người đó xông vào, hắn nghĩ rằng chính là do tên họ Triệu kia đã làm bại lộ, đưa sát thủ tới, nhưng những người kia ngoài việc muốn giết hắn và đứa trẻ, gần như muốn lật tung ba thước đất nhà Phàn gia, rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nghĩ đến tấm lệnh bài mình nhặt được từ trong tuyết, đôi mắt của Tạ Chinh càng tối sầm lại.
Hắn hỏi: “Quan phủ bên kia có tra ra được gì không?"
Phàn Trường Ngọc lắc đầu, kể về sự việc có ngày hôm đó không ít hộ gia đình khác cũng gặp phải bất hạnh tai bay vạ gió như vậy.
Cái chết của Phàn đại hoàn toàn không liên quan đến nàng, huyện nha đã để nàng thuận lợi sang tên tất cả các khế đất phòng ốc mà phụ mẫu nàng để lại.
Trên tay tiền bạc dư dả, đây có lẽ là điều duy nhất nàng có thể thoải mái vào lúc này, ít nhất nàng sẽ không phải giật gấu vá vai lo lắng về việc mời đại phu cho Ngôn Chính.
Tạ Chinh nghe nói trong huyện còn có những người khác gặp nạn, hắn nhíu mày suy tư một chút, đột nhiên hỏi: "Những người bị giết như Phàn đại, bọn họ có điểm chung gì không?"
Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Tổng cộng có bảy gia đình gặp tai họa, người có nam có nữ, có người già cũng có trẻ nhỏ, không có điểm chung."
Tạ Chinh cau mày, nhất thời không có đáp lời.
Những người đó đã tìm kiếm tổng cộng bảy gia đình, nhưng cuối cùng họ chỉ khóa chặt nhà của Phàn Trường Ngọc, rõ ràng ban đầu họ đang tìm kiếm thứ gì đó trên phạm vi rộng, sau đó từ trong miệng Phàn đại mới tìm đến tỷ muội Phàn Trường Ngọc.
Hắn từ hoàn cảnh của Phàn gia suy luận ngược lại, đoán ra một lý do và hỏi: "Những người trong nhà kia trước đây có ai ở bên ngoài mưu sinh, sau đó mới về trấn Lâm An không?"
Phàn Trường Ngọc cảm thấy nếu đúng như vậy, thì rất có thể họ đang tìm phụ mẫu nàng trả thù, nhưng nàng không hiểu tại sao phụ mẫu nàng đã chết, những người kia vì sao không bỏ qua, nói: "Về sau ta sẽ hỏi Vương bộ đầu."
Chờ khi Phàn Trường Ngọc rời khỏi gác xếp, Tạ Chinh mới chống gượng dậy, từ trong đống xiêm y đẫm máu chất đống trên chiếc ghế đẩu thấp cạnh giường, hắn lấy ra tấm lệnh bài nhặt được trong tuyết.
Hắn cầm nó trong tay cau mày một lúc, sau đó lòng bàn tay siết chặt.
Tấm lệnh bài này là của tử sĩ của Ngụy gia.
Thiên Địa Huyền Hoàng, nhóm người lần này đến là tử sĩ Huyền.
Nhưng những người này cũng không phải tới giết hắn, căn bản cũng không phát hiện ra hắn trốn ở chỗ này, thủ lĩnh chỉ đến giờ khắc cuối cùng mới nhận ra hắn.
Nhưng vì sao sau khi nhận ra hắn, lại có biểu hiện như vậy, lập tức tự sát?
Bí ẩn trước mắt càng ngày càng lớn, đáp án duy nhất có thể tìm ra, tựa hồ chính là thân phận thật sự của phụ mẫu của nữ tử kia.
Nàng một thân võ nghệ cao cường, phụ thân nàng hẳn cũng không phải người tầm thường, chỉ sợ không phải chết dưới tay sơn tặc bình thường, mà là chết dưới tay tử sĩ cải trang thành sơn tặc.
Bài vị của mẫu thân nàng không có họ chỉ có tên, phía sau việc này là có càn khôn gì?
Tạ Chinh nhíu mày, định gửi thư cho thuộc hạ cũ, yêu cầu bọn họ bí mật điều tra lai lịch phụ mẫu của nữ tử kia, từ khóe mắt liếc nhìn đôi cánh quấn băng gạc của Hải Đông Thanh, nó nằm trên sàn nhà, đang ghé vào bát thịt lợn cắt ăn nhanh như gió.
Bát thịt lợn cắt là do Phàn Trường Ngọc cắt, Hải Đông Thanh cứu được Trường Ninh, thức ăn được nâng cấp từ lòng lợn thành thịt lợn tươi cắt nát.
Nó lăn lộn vài vòng trong tuyết, cuối cùng màu lông cũng trở lại màu trắng, lúc này nó há mỏ ngoạm được một miếng thịt lớn, khi ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Chinh đang nhìn chằm chằm vào nó.
Đôi mắt tròn xoe của Hải Đông Thanh nhìn chằm chằm chủ nhân mình, giằng co một lát, miếng thịt trong miệng cuối cùng "cạch" một tiếng cũng rơi trở lại vào trong bát, ngây ngốc vô tội nhìn hắn.
Tạ Chinh lạnh lùng dời ánh mắt đi.
Quên đi, ưng khuyển Ngụy gia đã chú ý tới bên này, không nên cậy vào thứ ngu xuẩn này để đưa tin.
Nếu thương nhân họ Triệu kia đã thật sự tới tìm hắn, ngược lại hắn có thể mượn danh nghĩa của cửa hàng để thần không biết quỷ không hay truyền tin ra ngoài.
Cách năm mới còn được mấy ngày, hắn yêu cầu đối phương trước năm mới đổi ngân phiếu thành hai mươi vạn thạch lương thực, nghĩ không bao lâu nữa sẽ có hồi âm.
Kẹo mạch nha trong miệng đã tan hết, chỉ còn lại vị ngọt ngào thoang thoảng trên đầu lưỡi.
Lúc này hắn mới liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, kẹo hắn cũng đã ăn xong, người cho hắn kẹo vẫn chưa quay lại.
-
Phàn Trường Ngọc đến huyện nha, đem chuyện nàng và Tạ Chinh suy nghĩ nói cho Vương bộ đầu, nhưng Vương bộ đầu nghe xong chỉ im lặng lắc đầu: "Vụ án này đã kết án."
Phàn Trường Ngọc ngạc nhiên: "Còn chưa tìm ra hung thủ đằng sau vụ án, tại sao vụ án đã kết án?"
Vương bộ đầu nói: "Những người chết trong rừng thông là hung thủ, bọn họ là sơn phỉ của trại Thanh Phong, trong ngày tết sơn phỉ cướp bóc sát hại tính mạng, cũng không có gì lạ."
Phàn Trường Ngọc tự hỏi làm sao có thể là bọn cướp, bên kia rõ ràng đã chuẩn bị mà đến, còn muốn phản bác, nhưng bắt gặp ánh mắt của Vương bộ đầu, liền đem những lời muốn nói nuốt trở vào.
Không khó để đoán ra lý do tại sao huyện nha lại vội vã kết án như vậy.
Đã nhanh sắp đến tết, đột nhiên lại xảy ra nhiều án mạng như vậy, chưa kể bách tính khiếu kiện oán than dậy đất, huyện lệnh cũng không dễ đối phó với châu phủ bên kia, cho nên nhất định phải mau chóng tìm lý do kết án.
Vừa vặn những tên bịt mặt kia ngụy trang thành sơn phỉ, hiện tại không có chứng cứ, đương nhiên có thể nói là sơn phỉ giết người mưu tài là lý do tốt nhất.
Huyện lệnh chỉ cần dán một tờ bố cáo nói gần đây sơn phỉ lộng hành, dặn dò người trong thành ra ngoài cẩn thận hơn, sẽ trấn an được dân tâm.
Quay đầu lại viết một phong thư giao tới châu phủ thỉnh cầu trấn áp sơn phỉ, những trách nhiệm khác cũng có thể thoái thác sạch sẽ.
Dù sao nạn cướp bốc của trại Thanh Phong nhiều năm không được thanh trừ, đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng ở Tế châu. Vương bộ đầu chỉ là một bộ đầu nhỏ, huyện lệnh kia gây áp lực buộc phải kết án, ông ấy cũng không thể nói được gì.
Phàn Trường Ngọc đang có tâm tư hơi nặng nên cáo biệt với Vương bộ đầu, khi Vương bộ đầu tiễn nàng đến cửa, ông ấy nói: “Nếu không cháu bán sạch nhà cửa chuồng lợn ở quê nhà tránh đi sang nơi khác, ta đoán chừng là do phụ thân cháu trước kia ở bên ngoài áp tiêu đã đắc tội với người nào đó."
Phàn Trường Ngọc biết Vương bộ đầu có ý tốt, cảm tạ với ông ấy nói sẽ trở về sẽ suy nghĩ kỹ càng, nhưng trong chớp mắt cảm giác thật mờ mịt.
Rời khỏi đây?
Nàng đã sống ở thị trấn Lâm An mười mấy năm, từ một viên đá ở trấn đông đến một cái cây ở trấn tây, nàng đều đã quen thuộc với mọi thứ.
Nếu ở lại đây, nàng có thể vẫn còn cơ hội tìm ra nguyên nhân thật sự về cái chết của phụ mẫu mình, nhưng nếu lại có một trận ám sát như thế này, mạng sống của nàng và muội muội có thể đảm bảo được hay không còn chưa dám cam đoan.
Nàng không sợ rời quê hương ra ngoài phiêu bạt, nhưng phụ mẫu nàng chôn ở nơi này, cội nguồn của nàng và Trường Ninh cũng ở đây, cho nên rời đi khẳng định nàng có chút không nỡ.
Sau khi đi ra khỏi cửa huyện nha, suy nghĩ hỗn loạn của Phàn Trường Ngọc mới bình tĩnh trở lại, nàng nhìn bầu trời sau màn tuyết, hít một hơi thật sâu.
Lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt.
Chờ khi vết thương của Ngôn Chính tốt hơn, nàng sẽ nói với hắn về việc rời khỏi huyện Thanh Bình, nếu hắn không sợ có người đến báo thù, nguyện ý đi theo nàng, nàng sẽ đưa hắn đi cùng. Nếu hắn có kế hoạch khác thì viết một bức thư hòa ly, lại cho hắn chút lộ phí, hai người bọn họ coi như tính toán xong.
-
Sau khi trở lại trấn, Phàn Trường Ngọc đến cửa hàng thịt để thu thập một số thứ, năm sau là thời điểm tốt nhất để chuyển nhượng cửa hàng, nếu đã dự định rời đi, trước tiên đem cửa hàng và chuồng lợn ở nông thôn đều sang tay hết.
Phàn Trường Ngọc dự định giữ lại căn nhà, nếu sau này nàng quay lại, sẽ có một nơi để trở về, đó là nơi nàng và phụ mẫu đã sống mười mấy năm, Phàn Trường Ngọc không nỡ bán nó.
Nàng đang thu dọn đồ đạc trong cửa hàng, những người đi ngang qua tưởng rằng cửa hàng thịt của Phàn gia đã mở cửa trở lại, nhưng không thấy gì trên thớt, còn hỏi khi nào thì mở cửa trở lại.
Phàn Trường Ngọc sợ gây phiền phức nên lúc này không đem chuyện muốn sang cửa hàng nói ồn ào ra ngoài, chỉ nói dự định năm sau sẽ mở lại.
Đang thu dọn, ngoài cửa có người gõ cửa, Phàn Trường Ngọc không ngẩng đầu nói: "Hôm nay không có mở cửa."
Một giọng nói già nua từ ngoài cửa truyền đến: "Mối làm ăn với lão đầu tử này cũng không muốn làm?"
Phàn Trường Ngọc nhìn lên và thấy đó là Lý đầu bếp của Dật Hương lâu, có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi Lý sư phụ, gần đây trong nhà xảy ra một số chuyện, đến cuối năm cháu không có ý định mở cửa hàng. "
Lý đầu bếp nghe vậy thì khoát khoát tay: "Là đông gia của chúng ta muốn gặp cháu một lần."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận