Phàn Trường Ngọc đoán rằng đó là vì hắn không có dây buộc tóc, dây buộc tóc màu đỏ cho đại hôn không phù hợp sử dụng ngày thường, vì vậy nên đã mua cho hắn một chiếc.
Khi Phàn Trường Ngọc đang trả tiền, một nam nhân ăn mặc rách rưới lao về phía trước mặt nàng, thậm chí còn hoảng sợ xô ngã mấy quầy hàng, quan sai đuổi theo vừa chạy vừa hét: "Đứng lại!"
Nam nhân kia không dám dừng lại, hắn ta tiếp tục liều lĩnh chạy về phía trước, đám quan sai cũng vội vàng đuổi theo.
Phàn Trường Ngọc cho rằng nam nhân đã phạm phải điều gì đó, nhưng bên cạnh có người tặc lưỡi “chậc” một tiếng: "Nghe nói quan mới đến sẽ đốt ba ngọn đuốc, vị tiết độ sứ vừa tiếp quản Huy châu kia quả xứng là người Ngụy thị, sơn phỉ cướp lấy cờ hiệu, lại không phái binh đi vây quét trấn áp bọn sơn phỉ kia, ngược lại đốt đuốc tới trên người lưu dân từ phía bắc chạy nạn tới, những lưu dân chạy nạn phải ly biệt quê hương này thật vô tội làm sao…”
Hóa ra những quan sai đó đang đuổi theo những lưu dân, khi nghĩ đến những lời của Vương bộ đầu, Phàn Trường Ngọc không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng liếc nhìn người vừa mới nói, người đó và đồng liêu bên cạnh hắn ta đều mặc trường sam cùng phong cách, Phàn Trường Ngọc cũng nhìn thấy Tống Nghiễn mặc loại trường sam này, đó là đồng phục của trường huyện, có vẻ như mấy người này đều thư sinh của trường huyện.
Đồng liêu bên cạnh của người đó cười khẩy: "Phụ tử Ngụy thị một tay che trời, hoàng quyền suy tàn, toàn bộ vương triều Đại Dận từ lâu đã mục nát tận gốc rễ! Hiện tại binh quyền ở Huy châu cũng đã rơi vào trong tay của phụ tử Ngụy thị, theo ta thấy, Đại Dận này sắp đổi thành họ Ngụy được rồi!"
Mặc dù Phàn Trường Ngọc từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi huyện Thanh Bình, nhưng cũng biết phụ tử Ngụy thị trong miệng bọn họ là người phương nào.
Đương triều tể tướng Ngụy Nghiêm, mười sáu năm trước thái tử Thừa Đức thân chinh chết trận ở Cẩm châu, lão Hoàng đế vì bi thương quá độ mà băng hà, ông ta nâng đỡ ấu đế thượng vị, nắm giữ triều chính hơn mười năm, hiện tại bách tính Đại Dận chỉ biết đến Thừa tướng, không biết Hoàng đế.
Nhi tử của ông ta Ngụy Tuyên thậm chí còn tự so sánh mình với Thái tử, trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu của trung thần lương tướng, không ngoa khi nói tội ác chồng chất.
Bách tính bình thường chỉ quan tâm đến việc kiếm sống, những tin tức mà họ nghe được là do quan phủ đặc biệt đưa ra, nội tình trong đó, những thư sinh muốn có công danh biết nhiều hơn môt chút thì hay phân tích thời cuộc.
Phàn Trường Ngọc không khỏi vểnh tai lên tiếp tục nghe.
Thư sinh lúc trước nói chuyện nay lại nói: "Không có Vũ An hầu trấn thủ đại quan tây bắc, thiên hạ này còn có thể thái bình được bao lâu còn khó nói, Ngụy Nghiêm kia có dã tâm nhưng có lẽ không có gan ngồi trên long ỷ!"
Danh tiếng Vũ An hầu Tạ Chinh, tại bản triều được xem như là sấm bên tai, nhưng bất quá có những lời khen chê không đồng nhất.
Phụ thân của hắn chính là người năm đó theo Thái tử Thừa Đức thân chinh đến Cẩm Châu, vạn tiễn xuyên tâm chết đứng bảo vệ quân kỳ không ngã xuống, chính là Hộ quốc đại tướng quân Tạ Lâm Sơn.
Quyền nghiêng triều chính hơn mười năm, Ngụy Nghiêm chính là cữu cữu của hắn.
Dạng thân thế này, bản thân hắn vốn đã gây ra nhiều tranh cãi, hắn vốn được cữu cữu hắn nuôi lớn, các triều thần đều coi hắn là Ngụy đảng.
Thủ đoạn của Tạ Chinh thật sự rất tàn bạo, giống hệt như cữu cữu của hắn.
Năm mười bảy tuổi hắn đoạt lại Cẩm Châu, một trận chiến thành danh, thiên hạ đến nay khi nhắc tới vẫn khiếp sợ, nghe nói sau khi đoạt Cẩm Châu, đồ sát toàn thành, già trẻ cũng không buông tha, tám trăm thân kỵ dưới trướng, binh giáp đều nhiễm đỏ một màu máu tươi, thế nhân từ đó gọi tám trăm thân kỵ kia chính là Huyết y kỵ.
huyết y kỵ: kỵ binh mặc áo máu.
Người Bắc Ngất khi nghe đến tên của hắn càng khiếp đảm hơn, hắn còn đoạt lại được mười hai quận ở Liêu Đông đã bị Bắc Ngất chiếm giữ từ thời tiền triều.
Với những chiến công lừng lẫy của mình, hai mươi tuổi thì hắn đã được phong làm Vũ An hầu.
Lấy Vũ An thiên hạ, qua các triều đại chuyển dời, phong hào này cũng chỉ vỏn vẹn dành riêng cho một người là hắn mà thôi.
Trong tay Ngụy Nghiêm có một thanh đao sắc bén không ai có thể ngăn cản như hắn, mới có thể chiếm giữ vị trí Thừa tướng thống trị thế lực hoàng quyền, nắm giữ triều chính đến nay.
Triều thần một mặt công kích Tạ Chinh là Ngụy đảng, một mặt lại trông cậy vào hắn trấn thủ biên cương. Thậm chí có người khẳng định, nếu như vẫn có hắn trấn giữ biên cương, thì thiên hạ có thể bthái bình, nếu như hắn đặt ý tại triều chính, thì càn khôn sẽ loạn.
Lúc này, Phàn Trường Ngọc đột nhiên nghe thư sinh nói "Không có Vũ An hầu trấn giữ đại quan tây bắc", nàng cảm thấy kỳ quái, có người đi trước nàng một bước đã hỏi: "Vũ An Hầu làm sao vậy?"
Thư sinh nói: "Các ngươi còn không biết sao? Sau đại chiến ở Sùng Châu, Vũ An hầu sống chết không rõ, nhưng binh quyền của ngài ấy ở Huy châu đã bị Ngụy Tuyên tiếp quản, có lẽ ngài ấy đã chết."
Những người ở đây không khỏi một trận ồn ào, càng nhiều người đưa ra lời chất vấn thư sinh kia là thật hay giả.
Thế nhân đều căm ghét con đao sắc bén Vũ An hầu trong tay Ngụy Nghiêm, cũng ghét hắn coi mạng người như cỏ rác, giết người như ngóe, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn là trụ cột tây bắc của vương triều Đại Dận.
Trụ cột này nếu bị đánh gãy, không biết trong vương triều Đại Dận còn có ai có thể nhô lên chống đỡ bầu trời tây bắc này.
Thư sinh bị mọi người chất vấn đến mức không thể quay lại, tức giận nói: "Nếu như các người cảm thấy lời ta nói là giả, vậy chính mình đi hỏi một chút, xem tây bắc vừa rồi có phải đã thay đổi tiết độ sứ rồi hay không!"
Phàn Trường Ngọc nghe đầy lỗ tai chuyện quốc gia đại sự, trên đường về nhà cũng có chút lo lắng.
Tế châu ở cạnh Sùng châu, nếu chiến loạn lan đến Tế châu, nàng và muội muội không biết chạy nạn đi đâu.
Nghĩ rằng Ngôn Chính đã trốn thoát khỏi Sùng châu, Phàn Trường Ngọc cảm thấy khi trở về có thể hỏi hắn một chút, không chừng có thể hắn biết được một số chuyện liên quan đến Vũ An hầu trên chiến trường Sùng châu.
Sùng châu bất quá chỉ là một nơi phản loạn, như thế nào chiến thần Đại Dận lại thất thủ ở đó?
Rẽ sang một khúc ngoặt khác, khi sắp đến đầu ngõ, nàng đụng phải một phụ nhân sống trong ngõ, thân thiện chào hỏi: “Đào thẩm đi mua thức ăn sao?”
Phụ nhân gật đầu, nhưng lại do dự muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận