Tiếng chuông vào lớp vang lên, An Nhiên như trước không hề động đậy, chỉ là lẳng lặng đứng tại chỗ, muốn so kiên nhẫn với cô, cô có nhiều nhất là thời gian, trung khảo cái gì, cô không cần. Vừa rồi cô cùng Dư Lãng nói chuyện, cô không nghĩ là đã bị người khác nghe lén, mà cô lại không biết người kia là ai.
Giằng co nửa ngày, giữa rừng cây mới truyền ra thanh âm xào sạt, một bóng người đi ra.
An Nhiên xoay người, làm cho cô ngẩn người chính là, thật không ngờ sẽ là một người quen, “A, tôi nghĩ bạn học Vương Phàm chỉ biết một lòng đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện bên ngoài, nguyên lai lại còn thích góp vui.”
Vương Phàm nghe được trong lời nói kia cũng không có tức giận, đằng sau cặp kính đen to cồng kềnh không ai biết là biểu tình gì “Mỗi ngày đến trường tôi đều phải đi qua nơi này.”
Ý tứ thực rõ ràng, không phải hắn cố ý nghe lén, mà là các cô không chọn đúng địa phương để nói chuyện.
An Nhiên nghe được Vương Phàm dùng loại giải thích như vậy, nguyên bản khí thế hùng hổ lại chỉ có thể uất nghẹn ở cổ, quả thật là Dư Lãng đột nhiên kéo cô lại bên này, không thể trách người khác nghe ‘trộm’ được, tuy rằng trong lòng đã không vì người phía sau nghe lén mà giận dữ, nhưng trong trường hợp giằng co hiện tại, cô tuyệt không muốn chịu thua.
“Vương Phàm bạn học thật không chỉ có hư danh, chuyện muốn nghe thì nghe được đến, không muốn nghe liền chợt không nghe được, khó trách mỗi lần khảo thi đều xếp ở hạng nhất.” An Nhiên ý có khiêu khích nói.
Vương Phàm biết chuyện lần trước cô hỏi hắn, hắn không đáp lời, người này thật đúng là mang thù, vẫn nhớ đến bây giờ còn không quên nói móc hắn “Tôi chỉ lựa chọn trường hợp phổ biến nhất thôi, bởi vì mắt tôi không tốt, các người đứng ở kia nói chuyện phiếm, tôi không nên quấy rầy liền thối lui đến một bên.”
Lựa chọn cách phổ biến nhất! Chân chính là một kẻ nghe lén nói ra không sợ người ta chê cười! Vương Phàm thật đúng là có thể nói như vậy, tài năng nói bừa quả thật có thể sánh với thành tích của hắn a! Mà da mặt của hắn so với cả hai cái còn muốn hơn vài phần!
Nhất thời trong lòng An Nhiên liền dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, người này nghe lén các cô nói chuyện, hiện tại ngược lại nói giống như chính mình bị hại vậy “Mắt ngươi đã không tốt, sao không đi đường vòng, mà chọn rừng cây để đi?”
“Quá xa.” Vương Phàm không có chần chờ, nói ra hai chữ là coi như là giải thích.
Dư Lãng kéo cô đến này, liền nghĩ sẽ không có người đi đường này, còn có thể có đường so với con đường này xa hơn sao! Từ cổng trường đến nơi này vốn là phải đi vòng một đường, cô thật muốn lớn tiếng trả về lại cho hắn hai chữ, vô lý!
Biết nói thêm nữa, cũng chỉ là làm cho mình càng thêm tức giận, Vương Phàm này nói chuyện có thể làm người ta tức chết, dù sao cô cũng không có nghĩ tới phải nói với hắn thế nào, mình nói chuyện với người khác, dù bất cẩn truyền ra ngoài cũng không sao, nhưng cô chú ý là ai nghe.
Không hề quan tâm đến tên da mặt dày, đi thẳng, hướng tới một bụi cỏ ngồi xuống, thời gian tiết đầu chỉ sợ phải lãng phí tại đây, trên đường đến phòng học, nhất định sẽ rước lấy một đống ánh mắt, nhưng vẫn có thể đến phòng học, cái chính là lão thái gia bên kia, khả năng muốn tìm đại một lí do để qua loa cho qua hầu như không có, đây hết thảy đều là vì Dư Lãng đột nhiên kéo cô tới chỗ này, còn có một tên da mặt dày lãng phí thời gian của cô!
Cặp kính đen nặng chặn đi đại bộ phận khuôn mặt của Vương Phàm, duy nhất lộ bên ngoài là đôi môi lại hơi hơi giơ lên, không nhìn kỹ, không ai phát hiện, lúc này vẻ mặt của hắn, giống như đang cười.
Người thần thoại của những cuộc thi trong truyền thuyết, đã không còn bị An Nhiên chặn đường, thế nhưng như trước cũng không có rời đi đến lớp học của hắn, mà đến nơi cách An Nhiên vài bước, tùy ý đeo túi sách bên tay, theo cô ngồi xuống.
An Nhiên liếc mắt người ngồi bên cạnh một cái, nhịn không được muốn châm chọc quở trách “Cuối cấp đúng là không giống với bình thường, trốn học cũng có thể làm a.”
“Không có cách nào khác, người vốn thông minh.” Vương Phàm đối với người con gái đang mở miệng nói móc cũng không giận, ngữ khí nhẹ nhàng giống như là đang nói chuyện rất bình thường với người khác thôi.
An Nhiên thiếu chút nữa sặc nước bọt, cô vẫn còn xem nhẹ độ dày của da mặt hắn ta, ánh mắt sắt như dao như muốn đem người bên cạnh phanh thây trăm ngàn lần.
Nếu như đôi mắt có thể giết người thì con người này đã chết dưới con mắt của An Nhiên không biết bao nhiêu lần, nhưng người nào đó dường như không cảm nhận được trên người có một ánh mắt sắt bén, hơi hơi ngẩn đầu, nhàn nhã hưởng thụ ánh nắng khó có thể có được.
An Nhiên không có tiếp tục mở miệng khiêu khích, Vương Phàm tự nhiên cũng sẽ không chủ động gây chuyện, không khí hai người hiện tại, coi như là hòa bình, gió nhẹ hiu hiu thổi, làm mái tóc dài cũng tùy theo gió mà phất động, làm cho An Nhiên nhịn không được nhắm mắt hưởng thụ này nhàn tĩnh khó được.
Từ khi cô trọng sinh, chưa từng có một khắc như bây giờ toàn thân tâm cảm thấy thoải mái, không cần để ý gia đình không mĩ mãn, không cần vì ba mẹ không nhìn mà không ngừng nhắc nhở chính mình theo thói quen, không cần vì An Cẩn đem tín nhiệm của mình dẫm xuỗng dưới chân mà phải đau lòng, giờ khắc này, cô thầm nghĩ cảm thụ một lát trời cao đã cho cô một lần trọng sinh.
Lẳng lặng ngồi ở một bên, đôi kính đen che khuất toàn bộ biểu tình, chính là trong đôi kính kia in bóng một thân ảnh, thân ảnh của một nữ sinh thanh tú đang nắm ở kia, tản ra một loại khí chất nhu hòa mà chính cô cũng chưa từng phát hiện, tựa như trận gió nhẹ thổi lên vừa rồi, thản nhiên , lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tiếng chuông hết tiết ngay tại giữa cái không khí ái muội vang lên, An Nhiên nghe được tiếng chuông lập tức mở mắt ra, cầm lấy túi sách đặt bên cạnh liền đứng dậy, trước khi rời đi cũng không quản đôi mắt sau thấu kính dày kia có đang nhìn mình hay không, hung hăng trừng mắt nhìn một chút.
Bị trừng người nọ sửng sốt một chút, chờ thân ảnh kia dần dần biến mất, mới truyền ra một trận tiếng cười trong trẻo.
Sau một lúc, cô đi đến trước phòng học của mình, thấy lão thái sư đã đi rồi, An Nhiên cũng không còn bận lòng, liền bước thẳng vào phòng học, cũng không có bao nhiêu người chú ý đến cô, coi như cô đã xin phép .
“An Nhiên! Cậu làm sao vậy, tại sao tiết học đầu không tới, bị bệnh sao?” Dương Dung Nhi thấy người ngồi bên cạnh không đi học trong tiết đầu, cô cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.
An Nhiên mới vừa đi đến vị trí của mình, đã bị Dung nhi dồn hỏi, “Không có việc gì, chỉ là bị một con cẩu xấu cản lại thôi.” Vừa nói đến việc này, cục tức vô danh của cô liền lại trồi lên, nếu không phải hắn, cô sẽ bỏ lỡ tiết đầu tiên sao, chết tiệt tên da mặt dày!
Cẩu xấu? An Nhiên làm sao gặp được ? An Nhiên đến trường học hẳn là có người đưa đón, với lại trường học có chó sao? Như thế nào trước giờ cô chưa từng thấy qua, “An Nhiên, trong trường học có chó hả?”
“Có! Một con cẩu xấu da mặt dày!” An Nhiên nhớ tới mỗi một câu nói có thể làm người khác tức chết, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. (Ta thấy anh ấy rất đáng yêu đó chớ)
Dương Dung Nhi có chút hơi sờ sợ, lùi lùi dần ra phía sau, “Rốt cuộc là ai chọc giận cậu vậy?”
“Tớ có tức giận sao?” An Nhiên nghe thấy câu hỏi của Dương Dung Nhi, liền giật mình nhận thấy cảm xúc của mình bị dao động, cô trước giờ đều là vâng vâng dạ dạ, ngay cả khi nói với người lớn cũng vậy, mà nay trọng sinh, cảm xúc của cô vẫn luôn giữ vững khống chế rất tốt, thế nào khi gặp được Vương Phàm, lại không khống chế được. (Chị gặp khắc tinh rồi a)
“Có, nhưng chỉ là rất nhỏ, bất quá, cậu như vậy, tớ rất thích.” Dương Dung Nhi nhìn An Nhiên tức giận, cảm thấy An Nhiên hiện tại càng thêm chân thật, từ lúc ở chung cho đến nay, An Nhiên luôn thản nhiên cười, lại không bao giờ xuất hiện vẻ mặt như thế này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận