Trong lúc nhất thời mọi người đều dừng lại chăm chú trên người An Nhiên, mà An Nhiên trên mặt một chút xấu hổ cũng không có, dường như cái vấn đề kia đối với cô mà nói không không có gì phải bận tâm, cô biết, tất cả những chuyện này đều là sự thật, trốn tránh là không có tác dụng gì, đang lúc An Nhiên chuẩn bị mở miệng nói ra thành tích của mình, chợt nghe phía đối diện truyền đến một trận tiếng vang.
“Thực xin lỗi, không cẩn thận chạm vào làm ngã cốc nước.” Dư Lãng nhanh tay đem chiếc cóc mình làm ngã dưới đất lên, lấy khăn lau nước trên bàn.
“Như thế nào lại không cẩn thận vậy.” Dư phu nhân cũng giúp đỡ Dư Lãng lau bàn, miệng còn trách cứ , Dư Lãng luôn luôn biết hành sử đúng mực, như thế nào hôm nay ở trước mặt người khác hành sử thất lễ, nó chưa bao giờ hành động như vậy.
Những người khác không ngốc, nháy mắt liền hiểu được chuyện này không phải là trùng hợp, cho nên không ai bởi vì Dư Lãng làm chuyện thất lễ mà bất mãn, Dư đổng tự nhiên cũng biết con mình làm như vậy chính là không muốn làm cho An Nhiên khó xử, dù sao đang làm khách ở An gia, nếu làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, như vậy không khí hòa hợp lúc trước ông mất công bỏ ra xem như là uổng phí, dù có gắn nói lại cũng không đạt kết quả tốt.
“An đổng, ta gần nhất mới khui một chai Rafael năm 62 , lần sau có cơ hội đi nhà của tôi, chúng ta cùng nhau nếm thử.” Dư đổng thực xảo diệu dời đi lực chú ý, bắt đầu cùng An Tuấn Bình tán gẫu.
“Dư phu nhân, có cần ta kêu Trương thẩm tới thu thập một chút hay không?” Từ Tuệ Linh hảo tâm hướng tới người đang bận rộn bên kia hỏi, đối với đề tài vừa rồi họ thảo luận, đều lựa chọn như không có.
Trong không khí xấu hổ mọi người đều ăn ý lựa chọn chuyển sang chủ đề khác, An Cẩn nhìn Dư Lãng chật vật phía trước, khẽ nhíu mày, nếu không phải hắn, thì lần này cô đã để cho An Nhiên phải xấu mặt, Dư Lãng làm sao có thể phạm sai lầm như vậy, hơn nữa hôm nay xảy ra một số chuyện, cô nhận thấy Dư Lãng đối với An Nhiên dường như có gì đó thay đổi.
An Nhiên một lần nữa cầm lấy đũa, gắp đồ ăn vừa nãy chính mình muốn gắp, một chút cũng không bởi vì chuyện vừa rồi ảnh hưởng, duy nhất làm cho nàng có điểm cảm thấy xuất hồ ý liêu chính là Dư Lãng lại giúp cô giải vây, tuy rằng cô không cần.
(Xuất hồ ý liêu: xảy ra chuyện bất ngờ, không ngờ tới.)
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc trong cái không khí quỉ dị.
“An đổng, chúng ta làm phiền lâu như vậy cũng nên phải trở về, hôm nay đa tạ của mọi ngươi khoản đãi, ngày khác nếu An đổng nể mặt, tôi xin làm chủ mời mọi người bữa cơm.” Dư đổng biết lúc này lưu lại cũng không thể tăng thêm hảo cảm được, lúc ra ra về là phù hợp nhất.
“Nhất định nhất định, Dư đổng đi thong thả.” An Tuấn Bình khách khí đáp lại.
Theo sau, một nhà Dư Lãng rời đi, ngồi ở trên xe, Dư phu nhân ý cười trên mặt đã không còn”Hừ, nguyên lai là một nha đầu vô dụng, làm hại mẹ còn thực tưởng nó khiêm tốn khách sáo, vốn đang muốn cho Dư Lãng cùng nó nhiều tiếp xúc nhiều nhiều một chút, giờ thì thôi đi. Đúng rồi Dư Lãng, mẹ xem cái cô An Cẩn kia cũng rất tốt, tính cách lại rất chu đáo, lại là hào môn thiên kim, cho dù cái cô An Nhiên không được thì con hướng tới An Cẩn thử xem”
Dư phu nhân nhớ tới người làm cho mình phải xấu hổ kia, không khỏi lộ ra một tia chán ghét, đồng dạng là hào môn thiên kim, không ngờ lại chênh lệch lớn như vậy.
“Mẹ…” Dư Lãng có chút bất mãn, đây chính là vì An Nhiên mà làm, thành tích tốt thì có ý nghĩa gì chứ.
Dư đổng đối với hai mẹ con đang nói chuyện hừ lạnh một tiếng “Các ngươi hôm nay là ngại không đủ xấu mặt sao! Một cái tự cho là đúng, hỏi chuyện không nên hỏi, một cái tự chủ trương làm loạn, các người không nghĩ thử xem An gia là nơi nào, muốn làm gì thì làm sao.”
“Bọn họ cho dù là có tiền, chúng ta cũng không kém, chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao.” Dư phu nhân không cho là đúng, An gia bà vừa mới gặp lúc nãy tuy rằng người nào cũng khá là xinh đẹp, lịch sự, nhưng bọn họ không thể nào so sánh với An gia bên kia, vừa hùng mạnh lại xa hoa lộng lẫy.
“Không kém với bọn họ? Họ là người nào, dậm chân một cái ba thành phố cũng phải chấn động, chỉ một cử động nhỏ, một câu nói liền có thể làm cho một xí nghiệp lớn phải tán gia bại sản.”Trong lòng đối với bà vợ tiểu giới nhãn (tiểu nhân) thật vô cùng tức giận, Hôm nay bọn họ mời khách hắn dám nói không sao, không phải là khách khách sáo sáo đi đến đấy thôi.
Dư phu nhân nghe xong lời này mở to hai mắt, chậm rãi tiêu hóa những lời này, lại cảm thấy những lời mình vừa căn dặn con thật đúng vô cùng “Dư Lãng a, sau này con nên cùng An Cẩn kia tiếp xúc nhiều một chút.”
Dư đổng có chút không có thuốc chữa nhìn thoáng người đang đánh chủ ý, An gia không phải là nơi bọn hắn có thể với tới được, nếu thật sự có một ngày An Tuấn Bình thừa hưởng quản lý toàn bộ An gia mà con trai hắn lại cưới con gái An gia, đám hỏi này không phải là rất tốt sao, Dư đổng đối với suy nghĩ của chính mình cũng không nói gì thêm, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên.
Dư Lãng vẫn cúi đầu nhíu mi, những lời ba hắn nói không ngừng xoay chuyển trong đầu, An gia thật sự lợi hại vậy sao?
* * *
An gia, sau khi tiễn bước một nhà Dư Lãng, trên mặt An Tuấn Bình không còn là nụ cười ôn hòa lúc trước, thời điểm ăn cơm hắn không thể nào phát được, cục tức vẫn còn đọng lại trong ngực hắn đây.
“An Nhiên, về sau các kì thi con không cần phải tham gia nữa.” An Tuấn Bình không kiên nhẫn nói với đứa con đã làm mình mất mặt vừa nãy, sự tình như vậy ông không nghĩ tiếp tục trải qua lần nữa.
“Vậy kì trung khảo thì sao?” Sau khi nghe những lời này, An Nhiên không có tức giận mà ngược lại vô cùng bình tĩnh hỏi.
“Không cần, ta sẽ cho người an bài con đến trung học Vân Thượng” Nói xong liền quay trở về phòng.
Từ Tuệ Linh chỉ là lạnh lùng liếc liếc mắt một người đang đứng im lặng ở kia, những ý nghĩ muốn quan tâm đứa con này nhiều hơn liền bị bà quăn ra sau đầu, thầm ngĩ hôm nay cô làm cho những chuẩn bị của bà trở nên vô ích, lại không nhịn được tức giận, tạo sao bà lại sinh ra đứa con thấp kém đến như vậy chứ, liền cùng theo sau An Tuấn Bình trở về phòng.
An Cẩn đi đến bên cạnh An Nhiên, quan tâm hỏi, ” Chị có khỏe không?” (Lucifer: Giả vờ giả vịt!)
An Nhiên nhìn người đối diện lộ lên vẻ mặt lo lắng, khóe môi giơ lên ý cười, “Ba đối với chị thật tốt, vậy sau này không cần phải thi nữa rồi.”
An Cẩn thật không ngờ An Nhiên sẽ phản ứng như vậy, cô ta không phải nên phi thường mất mát sau đó là vô cùng thương tâm sao?
“An Cẩn không cảm thấy vui vẻ cho chị sao? Chị sẽ đi trung học Vân Thượng học, đó là trung học tốt nhất cả nước a.” An Nhiên chẳng những không có cảm xúc gọi là gì không tốt, ngược lại vẻ mặt vui sướng, cô coi thành tích hiện tại của cô được đến trung học Vân Thượng là chuyện rất tốt, không phải sao?
“Ân, An Nhiên cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.” An Cẩn lần đầu tiên có chút không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi học nữa.” An Nhiên lướt qua người đang che ở trước mặt mình, hướng tới phòng chính mình đi đến, kiếp trước, cô bởi vì sự kiện kia của Dư Lãng, không có lựa chọn đi trung học Vận Thượng, nơi có mặt Dư Lãng, mà là đi một trường trung học trọng điểm khác, tuy rằng cũng là trọng điểm, nhưng lại không thể nào so sánh với trung học Vân Thượng được, cũng bởi vì sự kiện này, mà cô cùng ba mẹ nháo đến mức gà chó không yên, cũng càng làm cho bọn họ đối với mình càng thêm không thích, hiện tại, tuy rằng cô trọng sinh, nhưng thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy tháng, muốn thi vào trung học cao cấp nhất nước – Vân Thượng- căn bản là không có khả năng, hôm nay, ba mẹ làm ra quyết định, chuyện mà cô đã đáp ứng Dung nhi xem như đã thực hiện được, theo mỗi góc độ mà nói, cô thật đúng là nên cám ơn An Cẩn, bởi vì, về sau phát sinh một sự kiện, không đến mức làm cho cô biến thành đối tượng mà những người khác công kích cười nhạo .
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận