Chương này vì hai người không thân lại thể hiện sự hờ hững của An Nhiên, nên có những lúc An Nhiên; cùng sự lên mặt của Dư Lãng nên mình sẽ dùng xưng hô ‘ta, ngươi’.
Dọc theo đường đi, bên trong xe không khí vô cùng áp lực, mọi người đều ăn ý lựa chọn trầm mặc, trong cái loại không khí trầm mặc này, khó có được hai người ở ghế sau không có ai nói thêm câu nào nữa, không bao lâu liền tới An gia.
An Nhiên mở cửa xe, liền thấy một cái bóng đen che ở phía trước.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Không đợi An Nhiên phản ứng lại tại sao lại thế này, Dư Lãng liền lôi kéo cô hướng một bên đi đến.
An Cẩn cũng có chút kinh ngạc, bọn họ đều đã về nhà , trưởng bối đều ở bên trong chờ, có cái gì muốn nói sao vừa rồi không ở trên xe nói, hiện tại lại muốn nói, bọn họ trong lúc nào phát triển nhanh như vậy? Vì sao không có nghe Thước Phỉ nhắc tới?
“Nơi này bình thường sẽ không có người đến, ngươi có cái gì muốn nói thì nói ở trong này đi, uy , Dư Lãng, ngươi nắm tay ta đau…” An Nhiên gọi nhất nhất đi thẳng về phía trước, Dư Lãng làm cho người ta ấn tượng là một người có lễ phép sẽ tuyệt không làm người khác cảm thấy không thoải mái, kiếp trước, cô cùng Dư Lãng có một đoạn thời gian ở chung, luôn là một bộ ôn nhu dịu dàng, như bây Dư Lãng giờ, cô tuyệt đối là đầu tiên nhìn thấy!
Nghe được người ở phía sau oán giận, Dư Lãng mới buông tay, hắn cũng không biết vì sao hắn lại lôi kéo An Nhiên đến nơi này, bắt đầu từ lúc hắn cứu cô, cô đã không có cho hắn sắc mặt hoà nhã, càng đừng nói hảo hảo nói chuyện, lên xe lại không chút do dự ngồi vị trí phó lái, cô là đang trách hắn không có để ý đến cô sao?(Chưa thấy ai không biết xấu hổ mà ảo tưởng như vậy.)
“Ngươi không sao chứ.” Dư Lãng có chút áy náy hỏi.
An Nhiên nhìn cổ tay chính mình có chút hồng hồng, hơi hơi nhíu nhíu mày, lại không biểu hiện rõ ràng, “Ngươi có cái gì muốn nói với ta? Ba mẹ ngươi hẳn cũng đã đến rồi.”
Lại là thế này! Hắn căn bản cái gì cũng chưa làm, mà cô đã bắt đầu cùng mình nới rộng khoảng cách, “Ta rốt cuộc nói sai cái gì, làm sai cái gì,ngươi không cần phải tức giận để trong lòng, ngươi nói cho ta biết đi!”
(Ảo tưởng lần hai. Ta sắp không nhịn được mà nhào vào giết hắn rồi.)
Đối với người trước mặt đang lên án, An Nhiên có chút mờ mịt, cô có gì kỳ quái sao? Kiếp này, cô cùng Dư Lãng gặp mặt bất quá có ba lượt, nói nói chuyện không đến mười câu à nha “Thực xin lỗi, ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Đừng cười!” Dư Lãng có chút tức giận, bởi vì An Nhiên cười, giống như là một vách ngăn vô hình, ngăn cách hắn hoàn toàn ở bên ngoài.
An Nhiên khẽ nhếch khóe miệng có chút cứng ngắc, trên mặt ý cười không hề giảm, “Dư Lãng, nếu ngươi muốn nói chính là này, thì được rồi, nếu ta có cái gì làm cho ngươi hiểu lầm , ta hướng ngươi xin lỗi, về sau ta sẽ chú ý .”
Mỗi người đều có giới hạn của mình, cô cũng có! Dư Lãng dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận cô, bây giờ còn lên án cô, tính tình cô không có tốt mà đứng im một chỗ mặc cho người ta mắng.
Đang lúc An Nhiên xoay người, Dư Lãng vội vàng kéo lại:”An Nhiên, thực xin lỗi, vừa rồi ta hơi nóng giận, ta không phải cố ý.”
“Ta nghĩ ngươi nên bình tĩnh một chút, không còn sớm nữa, đừng làm cho bố mẹ ngươi phải chờ lâu.” Nói xong, An Nhiên vung cánh tay tránh khỏi Dư Lãng, đi nhanh về phía trước.
Dư Lãng nhìn chằm chằm bàn tay của mình, dùng sức vung một cái, thấp giọng rủa một tiếng, không nên là như vậy, hắn gọi An Nhiên lại đây là muốn cùng cô nói chuyện cho rõ ràng , hắn chính là không nghĩ tới An Nhiên lại tức giận với hắn, vì sao lại biến thành dạng này.
Chờ đến khi An Nhiên đi ra, liền thấy An Cẩn một mình ngồi ở kia, một bộ như là đang đợi các cô.
“Dư Lãng đâu?” An Cẩn nhìn thấy chỉ có một người đi ra, có chút nghi hoặc hỏi.
Không đợi An Nhiên trả lời, chỉ thấy Dư Lãng theo sát sau đó, bất quá biểu tình trên mặt chẳng những không tốt hơn mà ngược lại càng thêm tối tăm, bọn họ cãi nhau sao? An Cẩn mơ hồ theo bản năng mà phủ định ý nghĩ này, cô hiểu tính cách Dư Lãng, hắn sẽ không cùng bất luận kẻ nào phát sinh mâu thuẫn, chỉ có thể là An Nhiên nói gì đó, mới làm cho người tính tình luôn hòa nhã như Dư Lãng lộ ra nét mặt này.
“Hai người làm sao vậy?” An Cẩn chạy đến bên cạnh hai người nhẹ nhàng hỏi, An Nhiên trước đây, nửa ngày cũng khó có thể nghe được một câu nói, gần đây lại tựa như thay đổi thành một người khác, lời nói ra, đôi khi khiến cô cũng phải kinh ngạc.
“Không có gì.” An Nhiên bình thản trở lại, biểu tình trên mặt cũng không có gì thay đổi, bất quá chuyện này làm cho cảm xúc trong lòng cô dậy sóng, tuy rằng cô biết Dư Lãng tiếp cận cô là có động cơ không thuần khiết, An Cẩn ở bên trong sắm một vai nhân vật không rõ tác dụng, nhưng là kiếp này, tất cả mọi chuyện đều không có phát sinh, cô đã cố hết sức tránh đi, nhưng cho dù cô nhường bước,nhưng không ai nguyện ý buôn tha cô! Rõ ràng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Hiển nhiên, này đáp án làm cho An Cẩn rất không hài lòng, bất quá xem bộ dáng An Nhiên cho dù hỏi lại cô ta cũng sẽ không nói, càng thêm khẳng định lúc nãy nói chuyện không có kết quả tốt, An Cẩn không dấu vết thả chậm cước bộ, vừa vặn cùng Dư Lãng sóng vai.
“Dư Lãng, là An Nhiên nói gì làm cho ngươi tức giận sao?” An Cẩn hạ giọng đối với người bên cạnh sắc mặt đang âm trầm hỏi, trong tiềm thức của cô, cô luôn cho rằng là An Nhiên có lỗi.
Nghe thế, Dư Lãng chau mày lại “Không có gì.”
Vội vàng nói một câu, bước chân nhanh hơn một chút tựa hồ như muốn rút ngắn khoảng cách với người phía trước, tuy rằng hắn biết làm vậy cũng không có ý nghĩa nhưng hắn thật sự muốn gần cô hơn một chút.
An Cẩn đi phía sau nhìn hai người, không hờn giận nhíu nhíu mày, Dư Lãng rốt cuộc là làm sao vậy, gặp được An Nhiên liền trở nên không giống bình thường, chẳng lẽ hắn thích An Nhiên ! An Cẩn bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, không có khả năng , Dư Lãng làm sao có thể thích An Nhiên, An Nhiên bình thường như vậy, làm sao có thể.
Chờ ba người trước sau nối đuôi nhau đến phòng khách, từng đợt tiếng cười nói hỗn tạp truyền ra, không cần xem cũng biết trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Ba mẹ, thúc thúc, a di.” An Cẩn hào phóng đi đến chính giữa bốn người đang nói chuyện, trên mặt mang theo ý cười ngọt ngào, vô luận là ngữ khí hay trạng thái cô tự nhiên chen vào cuộc nói chuyện đều phù hợp, hoàn toàn không làm người khác cảm thấy phản cảm.
Dư Lãng cũng lễ phép chào hỏi, vẻ lo lắng lúc trước sớm đã không còn thấy bóng dáng.
Nhìn biểu hiện hoàn mỹ của hai người, An Nhiên trong lòng không khỏi cảm thán, tuy rằng mới mười mấy tuổi, nhưng là loại này lễ nghi bồi dưỡng từ nhỏ này, liền ngay cả cô, tham gia các loại tụ hội của mấy gia đình hào môn, cũng khó có thể làm được tự nhiên hào phóng như bọn họ.
“Ba mẹ, thúc thúc a di hảo.” An Nhiên chính là mang theo cười nhẹ đứng ở tại một chỗ, không có biểu lộ ra quá thân quen cùng nhiệt tình, An Cẩn nếu biết ba Dư Lãng là ai, hẳn là đã làm quen chào hỏi qua, dù sao ba có đôi khi tham gia yến hội ngẫu nhiên sẽ mang theo An Cẩn.
“Đây là chắc là An Nhiên rồi.” Bà Dư cười đối với Từ Tuệ Linh hỏi, An Cẩn bà biết, người này hẳn là người được Dư Lãng cứu, An Nhiên rồi.
Từ Tuệ Linh cũng cười gật gật đầu, “Lần đó ít nhiều có Dư Lãng nói qua, nghe được An Nhiên gặp chuyện không may, em liền kinh hoàng, may mắn là không có việc gì, Dư Lãng thật sự là nhất đứa trẻ tốt.”
Bất cứ ai nghe người khác khen con mình đều sẽ rất vui, mẹ Dư khóe miệng cong lên một hình cung, nhìn ra được đối với câu nói thực sự rất hưởng thụ, “Dù ai gặp qua cũng sẽ hành động như vậy.”
Nơi này tất cả mọi người đều biết, hai nhà gặp mặt kỳ thật chính là nói về sự hợp tác của hai nhà, mà cám ơn Dư Lãng đã cứu cô chẳng qua là một cái cớ, An Nhiên chính là lẳng lặng nghe, cô không tính là thành viên trong gia đình này nhưng xem ra vẫn có chút tác dụng.
Anh mắt Dư Lãng thỉnh thoảng liếc qua người vẫn luôn trầm mặc đứng ở bên cạnh mình kia vài vòng, ngay ở nhà cô vẫn là bộ biểu tình thản nhiên, đây vốn là tính cách của cô sao? Vậy có phải hay không hắn hiểu lầm cô rồi?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận