“Mẹ, mẹ, mẹ ơi, đừng, đừng đuổi con đi…” An Nhiên thất tha thất thiểu bị người xô đẩy, nước mắt đẫm mặt, cầu xin người phụ nữ đứng chỉ thị đằng kia, mà người đó cũng chính là mẹ cô.
Nữ giúp việc ngừng một chặp, nhìn thoáng qua phu nhân, hai người là mẹ con, dù rằng không thích đứa con này, thì phu nhân cũng không nên đuổi con mình đi chứ.
“Còn đứng đó thất thần cái gì, nhanh mang nó đi!” Từ Tuệ Linh đã không còn kiên nhẫn, giống như người bà hiện muốn đuổi đi không phải là con gái của bà, mà là người bà cực kỳ chán ghét.
“Vâng, thưa phu nhân, tiểu thư đi thôi đừng làm chúng tôi phải khó xử.” Nữ giúp việc thở dài một hơi trong lòng, có đôi khi, tình thân bên trong hào môn lạnh lùng mà tàn nhẫn như thế.
“Đừng mà mẹ, con không đi, con không đi…”An Nhiên không ngừng cầu xin, ý muốn nắm lấy góc áo của Từ Tuệ Linh, lại bị Từ Tuệ Linh hất mạnh ra.
“Đuổi nó đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy nó lần nữa!” Từ Tuệ Linh đối với hành động vừa rồi của An Nhiên càng thêm chán ghét cực kỳ, An Nhiên giống như một nét bút hỏng, một vết bẩn, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã làm bà khó chịu.
Nữ giúp việc thấy phu nhân nổi giận, sợ hãi nhanh tay cùng người giúp việc khác dùng sức kéo An Nhiên đang ở dưới đất quyết không chịu đi ra ngoài.
“Đi! Đi mau!” An Nhiên bị lôi đi một đường, nước mắt rơi không ngừng, trong đôi mắt yếu đuối kia tất cả đều là kinh hoàng. Cô biết ba mẹ vốn không thích cô, nhưng hôm nay, họ lại muốn đuổi cô đi, đuổi khỏi An gia.
Trong phòng, một người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha, bên cạnh là một cô bé, tuổi xấp xỉ An Nhiên, đối với ồn ào bên ngoài hai người tựa như không hề nghe thấy, vẫn nói nói cười cười xem tin tức tivi.
An Nhiên nhìn thoáng qua sô pha bên kia, trong mắt dấy lên một tia hi vọng, lập tức giãy giụa tránh thoát ma trảo của 2 người giúp việc, chạy đến trước sô pha:
“Ba, ba, ba, xin ba đừng đuổi con đi, xin ba đừng đuổi con đi….”
Hai người ngồi xem tivi bộ dáng như bị quấy rầy, tức giận mắng:
“Sao còn chưa đi nữa hả?!” An Tuấn Bình vô cùng khó chịu nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Từ Tuệ Linh cũng vừa đi tới, nhìn thoáng qua chồng cùng đứa con gái cưng của mình khóe miệng không nhịn được mà giơ lên. Một người là thương nhân nổi tiếng thành đạt, một người là thiên tài âm nhạc, chỉ nói ra thôi, cũng đủ khiến người khác nhìn bà bằng ánh mắt hâm mộ. Vậy mà, An Nhiên cái đứa con gái vốn dĩ không nên có này luôn làm cho bà phải hổ thẹn, lúc trước sinh nó ra sao bà không bóp chết nó đi chứ.
“Đi nhanh đi! Mày làm ra chuyện như vậy, còn muốn ở lại An gia hả?” Từ Tuệ Linh vừa nghĩ tới chuyện kia liền không nhịn được mà tức giận, bà không muốn nhìn đứa con này thêm một chút nào, dù là liếc nhìn.
“Con không có mẹ, con thật sự không có …” An Nhiên liều mạng lắc đầu, nước mắt từ nãy đến giờ vẫn chưa ngưng rơi.
“Câm mồm, ta không muốn nghe mày nhắc lại chuyện này nữa, nhanh cút khỏi đây đi!” Trong giọng An Tuấn Bình tất cả đều là không kiên nhẫn, từ nhỏ, ông đã không thích đứa con gái này chút nào, giờ lại làm ra chuyện mất mặt như vậy càng làm ông thêm chán ghét.
“Ba, con không đi, không muốn đi…” An Nhiên quỳ xuống, lôi kéo tay áo An Tuấn Bình cầu xin, thanh âm có chút khàn khàn, cô không biết đã bao nhiêu lần cô nói không muốn đi, cô thầm nghĩ, phải lưu lại, lưu lại cái nơi không có tình thân này, mà cho dù có đi chăng nữa thì cái tình thân ấy cũng không phải dành cho cô.
An Tuấn Bình nhìn tivi phía trước hoàn toàn không nhìn đến cô bé đang quỳ dưới đất mà khóc lóc cầu xin ở lại.
“Ba, ba ơi…” An Nhiên vẫn kiên nhẫn kêu, muốn làm cho người kia nể tình thân mà cho cô ở lại.
Nữ giúp việc ở bên cạnh nhìn, cũng có chút không đành lòng, thanh âm kia làm cho người ta phải tan nát tâm can.
“Còn ngu ngốc đứng đực ra đó làm gì, muốn cùng nó cuốn gói ra khỏi đây hả?” An Tuấn Bình bị tiếng kêu làm phiền, quay sang một bên quát mắng nữ giúp việc.
Nữ giúp việc nghe vậy, lập tức đẩy An Nhiên ra tiến về phía trước, chuyện của chủ cũng không đến phiên người giúp việc kiếm tiền như bà quản “Tiểu thư, đi thôi!”
“Ba, mẹ, cầu xin hai người, đừng đuổi con đi, con là con của hai người mà!” An Nhiên vẫn không từ bỏ ý định, hô to.
“Hừ! Mày không phải là con tao! Từ bây giờ mày không phải là người nhà họ An, cho dù chết cũng không liên quan đến nhà họ An!” An Tuấn Bình ngồi trên ghế sopha lạnh lùng nói, giống như người quỳ trên mặt đất kia cũng chỉ là người xa lạ, không chút nào liên quan đến An gia.
“Em gái, xin em nói với ba mẹ đừng đuổi chị đi….” An Nhiên hướng về phía em gái van nài, trước giờ mọi việc ba mẹ đều chiều theo ý em gái, chỉ cần bây giờ em gái mở miệng, thì nhất định ba mẹ sẽ đồng ý.
Trước giờ em gái luôn một bộ dáng im lặng nhu nhược, vậy mà bây giờ lại nói ra lời còn tàn nhẫn hơn gấp bội: “An Nhiên, tại sao mày không sớm chết đi!”
An Nhiên nghe xong ngơ ngác nhìn về phía em gái của mình, cô tuyệt không tin, cái lời nói ác độc tàn nhẫn này là từ chính miệng cô em gái thuần lương trong sáng của cô nói ra. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn em gái, cái ánh mắt đầy thù hận và căm ghét kia, hết thảy đều cho cô biết đó là sự thật.
“Mày không phải chị tao, có người chị nào lại nằm lên giường em rể hả?” An Cẩn nhìn xuống người đang quỳ dưới chân mình, càng nhìn càng chán ghét.
“Được rồi, Tiểu Cẩn, thân thể con không tốt không nên quá kích động, về sau nó cũng không còn là chị gái của con.” An Tuấn Bình trấn an con gái mình, đối đãi tựa như trân bảo, thật cẩn thận.
“Đúng vậy, bảo bối, đừng nóng giận, mẹ cam đoan về sau nó sẽ không còn xuất hiện trước mặt con nữa, ngoan, đừng giận!” Từ Tuệ Linh cũng nhanh chóng tiến đến an ủi con gái bảo bối của mình, một bộ từ mẫu cùng với cái người lạnh lùng trước đó hoàn toàn đối lập.
An Nhiên lẳng lặng nhìn một màn quen thuộc trước mắt, không còn nói chuyện, không còn cầu xin, chưa từng có lần nào cô cảm thấy mình dư thừa đến vậy…
Nữ giúp việc thấy An Nhiên không còn giãy giụa nữa, lập tức lôi cô ra ngoài, bà cũng không muốn chọc phu nhân cùng ông chủ tức giận.
Mưa to, An Nhiên một mình đứng ngoài cửa, đôi mắt thẳng tắp nhìn cổng ngôi biệt thự, cho tới nay cô giống như người ngoài sống nhờ nơi này.
Hahaha….
An Nhiên cười, nụ cười tràn đầy tự giễu, xoay người, rời khỏi ngôi biệt thự, càng ngày cách An gia ngày càng xa…
Mưa đánh trên người, cô như không hề có cảm giác, chậm rì rì đi trong đêm tối mù mịt không mục đích…
Cô cùng An Cẩn là song bào thai, An Cẩn vừa sinh ra, thân thể không được tốt, liền nói là do cô đoạt mất dinh dưỡng mới có thể như vậy, cho nên từ nhỏ, em gái luôn được mọi người chú ý quan tâm. Mà cô, vì là chị, cái gì cũng phải nhường, từ phòng ở, ba, mẹ, trò chơi, đến những cái mình yêu thích. Đến khi các cô trưởng thành, em gái càng ngày càng vĩ đại, thành tích tốt, lớn lên nhu thuận, dần dần, mọi người trong nhà đều đặt chú ý hết lên người An Cẩn, mà cô, từ khi sinh ra đã sống trong cái bóng của em gái mình, không ai còn nhớ đến có một người chị là cô. Tại cái gia đình kia, cô chỉ là người thừa. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến có ngày, cô thật sự bị đuổi ra khỏi ngôi nhà đó, ngôi nhà mà cô đã sống hơn 20 năm, ngôi nhà không cho cô một chút ấm áp của gia đình.
“Vì sao????!” An Nhiên ngửa mặt lên trời hô to
“Ông trời tôi không phục!! Vì sao ông cho tôi sinh ra, nhưng lại cho tôi cái mệnh như vậy! Tôi không phục!” An Nhiên điên cuồng hô to. Vì sao cũng đều là con, cô lại là người bị vứt bỏ! Cô không có leo lên giường của em rể, ngày đó cô cũng không biết tại sao mình lại ngủ trên chiếc giường đó, vì sao tất cả đều không tin cô. Mưa và nước mắt chảy xuống lưu lại bên khoé miệng… đắng chát…
Cách đó không xa hai đạo ánh sáng chiếu xuống con đường đã một màu tối đen. Một chiếc xe ôtô xiêu vẹo phóng cực nhanh về phía cô. An Nhiên quay đầu nhưng không tránh đi, chính là mất hồn đứng trân trân tại chỗ, xe cách cô ngày càng gần, cô lại nở nụ cười. Cứ như vậy đi, cho tới giờ không biết cô sống mấy năm nay là vì cái gì, có lẽ thật sự như mẹ nói, cô không nên tồn tại. Tôi hận ông, vì sao lại đối xử bất công, càng hận chính mình, vì sao cô lại tự ti yếu đuối như vậy….
Âm thanh chiếc xe thắng kít trên mặt đường cắt qua màn mưa đêm tĩnh lặng. Một bóng dáng mảnh mai rẽ một đường vòng cung, rơi xuống…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận