- Đi đâu giờ đó con?
- Con đi ra ngoài 1 lát, con nấu cơm rồi, bà nội ăn trước đi. Hôm nay có thịt heo đó, anh Khoa mới mang lên.
- Ờ, đi về sớm ăn cơm với nội.
- Dạ.
Tôi đạp xe đạp cọc cạch ra chỗ làm của anh Khoa. Anh Khoa là người thành phố, lên đây làm công trình điện.
Quê tôi nghèo lắm, lại xa tút hút trong núi, xung quanh toàn rừng cây gỗ, lâu lâu mới thấy cái nhà. Mà nhà tôi lại tút xa trong kia, đi qua hết cánh đồng, vào trong rừng cây là nhà của tôi.
Tôi lại ko có cha mẹ đâu. À, nói thế cũng ko đúng, tôi từng có cha mẹ, từng được sống trong vòng tay cha mẹ. Nhưng cái gọi là vật chất kim tiền đẩy tôi vào cái cảnh mồ côi, may bà nội thương còn chăm lo cho.
Mẹ tôi là 1 cô gái phố, nhà cũng nghèo. Ba và mẹ tôi quen và yêu nhau khi họ gặp nhau nơi làm phụ hồ. Rồi mẹ theo ba về đây sống dưới sự phản đối kịch liệt của gia đình nhà mẹ. Lúc đó mẹ nghĩ rằng, chỉ cần yêu thương nhau ở đâu cũng là hạnh phúc. Nhưng cuộc sống nghèo khổ thiếu thốn từ lúc sinh tôi, khiến cho mẹ thật sự chán nản. Mẹ bỏ đi, ba đi tìm mẹ mãi cũng ko được. Có 1 khoảng thời gian dài ba tôi suy sụp rồi ba bỏ xứ đi đâu ko biết. Lâu lắm ko thấy ba về nữa, chỉ có mình bà nội nuôi tôi lớn nhờ cơm thừa canh cặn của những nhà ngoài kia. Rồi lúc khoai lúc sắn, lúc thì ôm nhau ngủ đói.
May mà tôi như ngọn cỏ dại, ko chăm ko bẵm, ko đầy đủ nhưng vẫn lớn, vẫn khỏe mạnh ít đau ốm gì. Sau nhà bà nội đất nhiều ghê lắm, đất vô chủ mà. Nên tôi trồng nhiều cây rau, cây ớt, rồi khoai rồi sắn. Chúng nó lớn tôi mang ra ngoài chợ ngoài kia bán, hoặc đổi gạo đổi đồ ăn về.
Nhà tôi ko phải nghèo bình thường mà nghèo đặc biệt. Nên cũng hay được sự giúp đỡ của mấy nhà cô chú ngoài kia, lâu lâu lại được nhận đồ từ cô chú mạnh thường quân nữa. Chiếc xe đạp này cũng của 1 cô tốt bụng lúc trước từ thiện lên đây cho tôi.
Còn anh Khoa, chúng tôi gặp nhau khi đi nhờ xe anh về nhà vào ngày mưa gió. Lúc đó mưa to ghê lắm, tôi chạy vội về sợ nội ở nhà 1 mình có sao ko. Không nghĩ là trời sẽ mưa nên tôi bị ướt như chuột. Anh chạy xe lên và cho tôi quá giang về. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình yêu của chúng tôi nãy sinh từ bao giờ.
Anh Khoa thấy tôi dừng xe ngoài cổng chỗ anh công tác, anh liền chạy ra. Bên trong phát ra tiếng trêu ghẹo của bạn bè anh.
- Em đến à, anh nói ko cần mà.
- Tại anh cho nhiều thịt quá, nên em kho với củ cải, mang xuống cho anh ăn với bạn nè.
Anh vén tóc tôi, lau đi mồ hôi trên trán trên mũi tôi.
- Nắng thế này, ai khiến chạy xuống đây, mồ hôi thế này. Đưa anh dắt xe vào trong cho mát.
- Thôi ko cần đâu anh, em mang xuống cho anh với mấy anh kia ăn rồi em về liền.
- Hay là nhớ tôi rồi.
Tôi ngại ngùng cuối xuống mỉm cười, e thẹn.
- Ờ anh nghĩ sao tùy anh, em về đây.
Khoa kéo xe tôi lại.
- Khoan về. Tối mai bên chỗ anh tổ chức tiệc chia tay, chia tay mấy anh về thành phố, có mấy cô người yêu của mấy anh kia nữa.
- Dạ được anh.
- Em về.
- Khoan.
- Có chuyện gì nữa anh.
- Để anh chở về.
- Thôi ko cần đâu, em còn đi công việc tí. Em về.
- Đi cẩn thận nha, mai anh chở.
Dứt lời anh đặt lên má tôi 1 nụ hôn nhẹ.
.....
Đêm chia tay, các anh chị ở đây hát hò, nhảy nhót, nhậu nhẹt, rất vui luôn. Tôi cũng có uống 1 chút, và anh cũng vậy.
Tiệc tàn anh chở tôi về, đêm nay trăng thanh gió mát, trăng sáng rọi trên đồng ruộng, mọi cánh đồng đều nhìn rõ. Không gian thật huyễn mộng, tôi ngồi sau lưng anh, ôm lấy eo anh, anh chở tôi đi trên đường quê. Chiếc xe dream dừng lại ngay chòi canh bò của họ, chúng tôi ngay trên đường gần chỗ đó. Tôi dựa vào vai anh, anh nắm tay tôi ấm áp dịu dàng.
- Linh này, em có yêu anh ko?
- Sao anh hỏi vậy? Em rất yêu anh.
- Chúng ta quen nhau bao lâu rồi hả em?
- Hơn 2 năm rồi anh à?
- Mình, mình cưới nhau nha.
Tôi dựt tay lại, ngồi dậy ko dựa đầu vào vai anh nữa, tôi nắm tay đan chặt vào nhau. Anh hoang mang níu lại tay tôi.
- Em sao vậy Linh? Ko tin anh sao?
- ko... ko phải em ko tin anh, nhưng...
- Nhưng sao em?
- Anh biết đó, nhà em nghèo, em ko được học nhiều, sao dám mơ ước được làm vợ anh chứ.
- Anh ko quan trọng, cớ gì em phải quan trọng chứ.
- Nhưng...
Anh nắm lấy tay tôi, xoay người tôi lại, nhìn sâu vào mắt tôi. Đôi mắt của anh nhìn tôi, đôi mắt mà tôi luôn bị chìm trong đó, ko thể thoát ra được.
- Linh, tin anh, làm vợ anh nhé.
Ko để tôi kịp trả lời, anh đã đặt lên đó 1 nụ hôn sâu, nó luôn khiến tôi mê đắm, nó luôn khiến tôi nghẹt thở.
Rồi anh dẫn tôi vào cái chòi chăn bò đó, anh đặt tôi nằm xuống.
Anh lại hôn môi tôi, 1 tay anh nắm tay tôi, 1 tay anh xoa xoa viền tai của tôi. Anh thì thầm vào tai tôi.
- Linh, anh yêu em.. em cho anh nhé.
Tôi lúc đó chỉ muốn nói rằng, tất cả em chỉ dành cho anh.
Anh rất nhanh cởi bỏ cái váy hoa tôi đang mặt, món quà kỉ niệm 2 năm yêu nhau của chúng tôi. Đôi bồng đào của tôi ko quá to nhưng đủ để anh thích thú. Động tác tay của anh gấp gáp cởi bỏ cái áo ngực vướng víu. Nhìn thấy đôi nhủ hoa ửng hồng, anh chộp ngay vào mà mút mà nhằn. Cái cảm giác lâng lâng lần đầu được đụng chạm, nó khiến tôi thích thú, ngây ngây. Anh đưa môi rà trên thân thể nõn nà của tôi, rà lên trên quần chíp của tôi mà hôn mà đùa nghịch. Tôi thấy mình bị kích thích, anh như đang cố khiêu khích hết sức chịu đựng của tôi.
- Anh.. Anh... chỗ đó...
Anh dừng lại 1 chút đưa mắt nhìn tôi, nhưng tay anh ngay từ đầu chưa hề rời khỏi quả bồng đào của tôi.
- Chỗ đó sao..
- Em.. em...ahhh...
Anh đưa lưỡi liếm láp nó, kích thích nó.
- Thế nào phải ko?
Tôi oằn mình, tôi thích thú. Tôi nắm tóc anh, rồi tôi lại nắm tai anh nhấn vào đó.
Tôi như bay lên thiên đường, bao nhiêu cảnh phim tôi vô tình nhìn thấy, nó lướt qua tâm trí tôi. Tôi muốn anh, rất muốn anh.
Anh dang chân tôi ra, kéo quần chip tôi sang 1 bên rồi đẩy cự vật của anh vào đó. Tôi ko biết từ bao giờ, anh đã cởi bỏ quần chip của tôi và cả khóa quần của anh nữa.
Cự vật cứng chạy vào bên trong cô bé tôi đau rát.
- Aaa.. khoan... em đau... đau lắm.
- Thư giãn thư giãn đi nào.
- Đau... đau lắm...
Anh hôn lên môi tôi, tay xoa xoa bồng đào của tôi.
- Thư giãn, thả lỏng đi em. Nó ôm sát của anh, rất chật, rất khít, anh thích lắm.
Nghe vậy tôi cũng cố chịu đựng 1 chút. Anh lại nhẹ nhàng đẩy nó vào. Anh nhịp nhịp từ chậm đến nhanh. Tôi chỉ biết rên rỉ vì sung sướng vì hoang lạc
- ah... um... em.. em yêu... anh.
Anh nghe thế dùng sức húc mạnh 1 cái.
- Aaa... mạnh... mạnh quá rồi.
Anh vẫn ko chậm lại mà tăng tốc độ lên dần. Anh gầm lên 1 tiếng dũng mãnh, bao nhiêu tinh túy của anh, tôi thấy nó chạy vào người tôi nóng ấm. Anh ngã người lên người tôi, mồ hôi nhễ nhại của chúng tôi quện lại, ướt nhẹp.
- Mệt ko em, đau ko?.
- Dạ có anh.
- Của em rất khít, nó làm anh chịu ko nỗi.
Chúng tôi ôm nhau 1 chút, tâm sự 1 chút rồi định mang đồ về.
- Chết rồi anh Khoa ơi, áo em dính máu rồi.
- Máu, máu đâu. À...
Anh như chợt nhớ ra, anh lại hôn lên cổ tôi, để lại 1 dấu hôn trên ngực tôi.
- Cảm ơn em đã trao anh đời con gái, chờ tí để anh mang xuống chỗ kia xả cho.
Tôi nằm đó ôm lấy áo anh, ngước nhìn ánh trăng vàng vọt. Tôi thấy chuyện tình chúng tôi đẹp như ánh trăng kia vậy đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận