Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hai Cục Đá (Dịch)
  4. Chương 42: Không phải là mơ

Hai Cục Đá (Dịch)

  • 767 lượt xem
  • 2470 chữ
  • 2021-08-07 09:19:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phó Sảng nhiều lần nói muốn tự về nhưng Mao Hạo không đồng ý, nhất định phải bắt taxi đưa cô về. Phó Sảng đứng ở đầu ngõ, vẫy tay tạm biệt anh ta, nhưng Mao Hạo lại không có ý đó, cứ phải đưa cô đến tận cửa nhà, khiến Phó Sảng đau cả đầu.

“Mao Hạo, cậu về đi, tạm biệt.”

Mao Hạo sờ đầu, cười: “Vậy tớ về đây, lần sau gặp lại.”

Phó Sảng ừ một tiếng, thấy Mao Hạo xoay người rời đi, cô mới mở cửa bước vào nhà. Bên trong nhà tối om, Tiền Nhã Lan đi đánh mạt chược ban đêm, Phó Hào thì không biết đi đâu chơi, chỉ còn cô cả người đầy mùi rượu trở về nhà. Cô mới vừa đóng cửa lại, bật đèn, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Phó Sảng lơ mơ quay đầu lại, cô vội vàng xỏ dép lê vào, đi tới mở cửa. Cửa vừa mở, một chàng trai cao ráo mang theo cơn gió đêm hè nóng nực xông vào, không những thế, cô còn ngửi được mùi khói thuốc. Cô mới ngẩng đầu lên để nhìn rõ đối phương, bỗng nhiên cơ thể nhẹ đi, được anh bế lên rồi ôm vào trong lòng.

Phó Sảng sợ đến sững sờ, nhìn chằm chằm Trần Duy Lặc đột nhiên xuất hiện trước mặt, chớp chớp mắt. Trong miệng anh nồng nặc mùi thuốc lá, hơi thở gấp gáp, hổn hển của anh ùa đến giữa môi cô, trong đôi mắt anh dường như đang bùng lên ngọn lửa. Phó Sảng trông thấy bèn quên ngay nên mở miệng nói chuyện thế nào.

Cô vừa hé môi, Trần Duy Lặc liền cúi đầu hôn cô, hơi thở tràn ngập mùi thuốc lá cắn lên đôi môi mới tô kỹ son của cô. Răng anh kéo mạnh không buông đôi môi mềm mại của cô, từng chút một mút lấy.

Phó Sảng hoảng sợ trợn tròn mắt, cùng lúc đó, tiếng tim cô đập cứ như bị một chiếc ống nghe y tế kề sát, tố cáo không sót gì đáy lòng đang sôi trào của cô. Cô siết chặt hai tay, hoàn toàn bối rối trước khoảnh khắc bất ngờ xảy ra này, ngây người ở yên trong vòng tay anh, mặc anh hôn lấy môi cô.

Hôn được một lúc, Trần Duy Lặc mới buông môi cô ra, hô hấp khó khăn, nhìn thẳng vào mắt cô. Phó Sảng hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng thở dài, trong lòng cô đang chi chít những suy nghĩ về một khả năng, có thể nào là Trần Duy Lặc thích cô?

Cô nuốt nước bọt: “Anh đang làm cái gì vậy?”

Cô vừa nói xong, Trần Duy Lặc lại hôn cô, từ đầu đến cuối ánh mắt không rời mắt cô.

Phó Sảng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khi cô mở ra lần nữa, Trần Duy Lặc vẫn đang chăm chú nhìn cô. Ánh mắt đó khiến cho Phó Sảng say mê, càng làm trong lòng cô dâng lên một cảm giác vui sướng không ai có thể hiểu được.

“Sao anh lại hôn em?” Giọng cô run run, nơi đáy lòng đang gào thét dữ dội.

Trần Duy Lặc không muốn nghe cô nói chuyện, lại kề sát hôn cô, đầu lưỡi anh tiến vào khoang miệng dày đặc, cuốn lấy lưỡi cô hôn lên. Phó Sảng chưa bao giờ biết cảm giác bị Trần Duy Lặc hôn sẽ là như thế này, trong lòng rối rắm, thở gấp, đầu óc trống rỗng, chỉ lưu luyến hơi thở của anh trong miệng mình, chỉ muốn lại quấn lấy anh. Cánh tay của Phó Sảng đặt trước ngực anh, đột nhiên vòng qua ôm lấy cổ anh. Trần Duy Lặc xoay người, đi từ hành lang vào phòng khách, Phó Sảng mở miệng đáp lại anh. Dù  vụng về nhưng cô muốn cho anh biết, cô cũng thích anh.

Túi của Phó Sảng bỗng nhiên rơi xuống, một loạt âm thanh vang lên trong phòng khách, nhưng cũng không làm gián đoạn nụ hôn của họ. Nhiệt độ càng lúc càng nóng rực truyền qua người họ. Phó Sảng hôn đến có chút khó thở, nhưng vẫn không nghĩ đến kết thúc như vậy. Trần Duy Lặc nâng Phó Sảng lên, cả người Phó Sảng đều dựa vào lòng anh, mặt dán mặt, mắt đối mắt, trái tim cận kề trái tim, tất cả các vị trí giác quan đều gần kề nhau.

“Phó Sảng.” Trần Duy Lặc gọi tên cô.

Phó Sảng thở hổn hển, hơi rượu xen lẫn mùi khói tỏa ra, chờ mong nhìn chằm chằm vào mắt Trần Duy Lặc, nghe thấy anh nói: “Anh thích em.”

Phó Sảng sờ khuôn mặt anh, tỉ mỉ ngắm nhìn người mà cô đã âm thầm mong mỏi từ lâu. Trong khoảnh khắc này, trong tâm trí Phó Sảng hiện lên rất nhiều cảnh tượng về điều ước của cô. Mỗi lần trước khi ngọn nến bị thổi tắt, giọng nói trong trái tim Phó Sảng lại hét lên những lời này. Bây giờ cô thực sự nghe thấy Trần Duy Lặc nói ra điều đó, cô dường như có cảm giác mình đang ở trong một giấc mơ, cũng rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Phó Sảng đang định trao một nụ hôn cho Trần Duy Lặc, thì khóa cửa nhà vang lên, dựa theo tiếng động, xem ra chắc là Phó Hào.

Phó Sảng lo lắng: “Anh trai em về.”

Trần Duy Lặc: “…”

Phó Sảng và Trần Duy Lặc đưa mắt nhìn nhau, trên miệng đều là hỏng bét, anh vội vã buông cô ra. Phó Sảng nghe thấy cửa sắp mở, lập tức kéo Trần Duy Lặc vào phòng mình. Trong phòng có một tủ quần áo, Phó Sảng mở ra, bảo Trần Duy Lặc mau trốn vào trong.

Trần Duy Lặc do dự đứng yên, Phó Sảng nhìn vết son còn lưu lại trên miệng anh, nhanh chóng đưa tay lên lau, đẩy anh vào rồi đóng cửa tủ lại.

“Phó Sảng!” Giọng nói Phó Hào truyền đến.

Phó Sảng lau lau vết son trên tay, bước ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Phó Hào: “Có chuyện gì vậy?”

Phó Hào cảm giác cô có hơi là lạ, bởi vì thường ngày cô sẽ luôn nóng nảy trả lời “Cái gì”, hôm nay vậy mà lại dùng một câu nhẹ nhàng “Có chuyện gì vậy”.

Phù Hảo đá đá cái túi bên chân: “Sao mày lại ném túi xuống đất?”

Phó Sảng gật đầu rồi cầm lên: “Em vừa mới vội đi vệ sinh, tiện tay quăng.”

Phó Hào nhìn nhà vệ sinh, vừa tối vừa bẩn, sau đó nhìn sang cô, mặt mày đỏ bừng.

“Mùi gì vậy?” Phù Hảo ngửi ngửi.      

Phó Sảng ngửi thử, thấy có mùi khói, lập tức nói: “Trên người anh có mùi khói.”

Phó Hào giơ quần áo mình lên, chắc là do Trần Duy Lặc hút thuốc trong quán cà phê trực tuyến. Anh vẫy vẫy áo trong không khí, thấy hơi nóng nên vội vàng vào phòng bật điều hòa và máy tính.

Phó Sảng thu dọn túi xách, mở cửa phòng Phó Hào ra, hỏi anh: “Anh vẫn ra ngoài tiếp chứ?”

“Đã về khuya rồi, còn đi ra ngoài làm gì?” Phó Hào ngạc nhiên, quay đầu lại, thấy cô cứ có gì đó kỳ lạ.

“À, vậy em đi nghỉ đây.” Phó Sảng vội vàng đi ra khỏi cửa.

Trong tủ quần áo, Trần Duy Lặc sắp ngột ngạt chết đến nơi, vừa định đẩy cửa ra lấy hơi, một tiếng đóng rồi khóa cửa vang lên, có điều chỉ trong vài giây, ánh sáng đã xuyên vào trong tủ tối. Phó Sảng nhanh chóng bật điều hòa, mở cửa tủ quần áo. Trần Duy Lặc đang dựa vào chiếc áo phông trên người để giải nhiệt, trên trán đều là mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống. Phó Sảng rút khăn giấy bên giường, ngồi xổm xuống, chui vào tủ quần áo lau mồ hôi cho anh, nhẹ nhàng lau từng chút một. Đến khi lau vết son trên miệng anh, Trần Duy Lặc đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Phó Sảng ngước mắt lên, lồng ngực Trần Duy Lặc phập phồng, nhìn thẳng vào cô, bên trong ánh mắt tràn ngập lời nói. Anh đang định mở miệng nói ra, Phó Sảng bỗng cúi người ôm lấy anh, dùng sức hôn lên đôi môi đang thở gấp của anh.

“Trần Duy Lặc, em thích anh.” Rốt cuộc, Phó Sảng cũng nói được với Trần Duy Lặc câu nói mà cô đã chôn dấu trong lòng bấy lâu nay, không có gì phải sợ, không việc gì phải ngượng ngùng, lại càng không cần lo lắng sẽ không được đáp lại.

Trần Duy Lặc tựa đầu vào tủ. Mặc dù trong này rất nóng nhưng anh không muốn đi ra chút nào. Anh ôm lấy vòng eo thon thả của Phó Sảng, trên miệng nở một nụ cười đã lâu không xuất hiện, cúi đầu xuống hôn lấy môi cô. Phó Sảng quỳ gối ngồi trên đùi anh, ngẩng mặt, vòng tay quanh cổ anh, đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng. Không khí mát lạnh dần tiến vào trong tủ quần áo nhỏ hẹp, chật chội này; làn da nhớp nháp dính vào nhau của họ dần chỉ còn lại mịn màng, cọ xát, ôm lấy nhau, khó có thể tách rời.

Sau một hồi môi răng quấn quít nhau, Trần Duy Lặc đột nhiên nhéo eo cô, kéo lại gần, ánh mắt anh bắt gặp đôi mắt đang cười khanh khách của cô: “Không phải em nói không có người mình thích sao?”

Phó Sảng vội vàng mím môi, cúi đầu nhìn lồng  ngực anh, chậm rãi giải thích: “Em không dám nói cho anh biết.”

“Vì sao lại không dám? Nếu anh không đến tìm em, có phải là em vẫn định giấu kín trong lòng đúng không?” Anh sờ khuôn mặt cô, nâng lên.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Phó Sảng chần chừ. Nên nói sao với anh để diễn tả ngắn gọn nhất có thể rằng cô đã thích anh mười mấy năm trời?

“Trần Duy Lặc, em thích anh nhưng không dám nói với anh, bởi vì em quý trọng anh. Em không biết chắc người anh thích trong lòng là ai, sau cùng em vẫn nghĩ người đó không phải là em. Em đã biết anh lâu như vậy, nếu thật sự bởi vì em nói sai, khiến anh càng ngày càng xa cách với em, thế thì em đây thà rằng giữ kín như bưng.”

Trần Duy Lặc nghe vậy, trong lòng không khỏi co rút lại, càng lúc càng siết chặt hơn, vuốt ve khuôn mặt cô: “Vậy em nghĩ gì mà lại đẩy anh cho người khác?”

Phó Sảng sờ bàn tay trên mặt mình, nhìn anh: “Em không có dũng khí, em nhát gan.”

“Em là đồ ngốc!” Anh đột nhiên nâng giọng, mắng cô một câu.    

Phó Sảng vội vã che miệng anh lại, đưa ngón tay lên trước miệng, xuỵt một cái, như người say rượu: “Đừng lớn tiếng như vậy, để anh em biết, anh tiêu đời đấy.”

Anh bật cười, kéo tay cô ra: “Tại sao anh lại xong đời?”

Phó Sảng chớp chớp mắt, nói có căn cứ: “Anh chạy đến nhà em, cưỡng hôn em. Không phải anh xong đời thì ai xong đời?”

Phó Sảng đang rất lo lắng. Đối mặt với Trần Duy Lặc hoàn toàn không sợ hãi, trong lòng cô bắt đầu hiểu rõ đủ loại cảm xúc kỳ lạ mà Trần Duy Lặc đã bộc phát với cô.

Trần Duy Lặc nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trước cửa nhà cô, anh kéo người tới hỏi: “Em có chuyện gì với Mao Hạo vậy?”

Phó Sảng nhíu mày “Không có gì cả.”

“Cậu ta bảo hẹn gặp lại em lần sau.” Trần Duy Lặc đọc rõ từng chữ.

Phó Sảng gật đầu, suy tư; thầm nghĩ Trần Duy Lặc nhất định là đang ghen. Cô liếc nhìn gương mặt chua loét của anh, cười cười mà không nói lời nào, bị Trần Duy Lặc thì bẹo hai bên má cho hả giận.

Phó Sảng nắm lấy tay anh, trong lòng hạnh phúc: “Cậu ta nói lần sau gặp trong buổi họp lớp.”

“Phó Hào nói cậu ta theo đuổi em.”

Sắc mặt Phó Sảng tự nhiên: “Theo đuổi em thì có sao đâu?”

Trần Duy Lặc liếc nhìn cô, để cô tự mình hiểu lấy. Phó Sảng làm bộ không hiểu, giả ngốc mơ hồ nhìn anh.

“Em còn muốn anh dạy em chuyện thế này à? Từ chối, nói với cậu ta em đã có bạn trai rồi.”    

Tim Phó Sảng đập mạnh thình thịch, cảm thấy thỏa mãn, cười tới gần anh: “Em đã sớm từ chối cậu ta rồi, em chỉ thích một mình anh thôi.”

Nơi đầu mũi của Trần Duy Lặc ngập tràn hơi thở của cô, mái tóc mượt mà của cô gãi nhẹ vào tay chân anh, khiến lòng người ngứa ngáy, suy nghĩ rối loạn. Anh cúi đầu nhìn, Phó Sảng mặc một chiếc váy caro ngắn, làn da ở đùi trong được ánh sáng chiếu lên, trông mềm mại, trắng như tuyết; nhìn vài lần liền cảm thấy miệng lưỡi khô đi. Bàn tay nóng hổi của anh đưa lên, rồi ngước mắt nhìn chiếc áo dệt kim ngắn tay cổ chữ V trên người cô, đường cong mượt mà khiến trái tim anh đập mạnh.

Phó Sảng cảm giác được có cái gì đó không đúng, cúi đầu thấy hai tay anh tiến vào càng lúc càng sâu, vội vàng kéo lấy, đưa mắt nhìn đôi mắt chứa đầy hàm ý của anh, trong nháy mắt khuôn mặt liền đỏ ửng lên.

Trần Duy Lặc nhìn vẻ mặt đột nhiên ngượng ngùng của cô, rút ​​tay, xoa xoa mặt cô, hỏi: “Hôm nay sao lại ăn mặc đẹp vậy?”

“Đi họp lớp, đã lâu không gặp, nhất định phải trông xinh đẹp một chút.”

Trần Duy Lặc xoa khóe miệng cô, nuốt nước bọt trong cổ họng đang khát khô: “Khi em gặp người khác, đều mặc đẹp thế này. Sau này có thể mặc đẹp như vậy vì anh được không?”

Phó Sảng nghe vậy, lòng mềm nhũn, dựng thẳng ba ngón tay lên cam đoan với anh: “Mỗi ngày, em đều sẽ ăn mặc thật xinh đẹp đi gặp anh.”

Trái tim Trần Duy Lặc đập thình thịch, anh cúi đầu hôn lên môi, rồi ôm lấy cô: “Để anh ôm một lúc.”

Phó Sảng tựa vào ngực Trần Duy Lặc, lắng nghe nhịp tim anh đang vang lên, lặng lẽ đếm tần số, nhiệt độ cơ thể của đàn ông dù sao vẫn cao hơn phụ nữ rất nhiều. Trong cái ôm mạnh mẽ, nóng rực của Trần Duy Lặc, Phó Sảng nhắm mắt lại hưởng thụ khoảnh khắc anh thuộc về cô. Mong ước nhiều năm qua của cô đã thành hiện thực, Trần Duy Lặc không chỉ thích cô mà còn thuộc về cô, tất cả đều không phải là mơ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top