Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Hai Cục Đá (Dịch)
  4. Chương 34: Giận

Hai Cục Đá (Dịch)

  • 552 lượt xem
  • 1717 chữ
  • 2021-02-03 21:19:24

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Edit: Xoài
Beta: Nhan Tịch, TH

Phó Sảng mất ngủ cả đêm, hễ nhắm mắt lại thấy gương mặt cuốn hút của Trần Duy Lặc từ rạng rỡ chuyển thành thâm trầm, khiến cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Phó Sảng nghĩ thầm, chắc chắn Trần Duy Lặc đang tức giận, và cô là người đã làm anh giận.

 

Sáng hôm sau, Phó Sảng và La Mạn đến lớp, cô nhìn xung quanh mà không thấy Chu Giai Giai đâu. Lúc tan trường, trên đường về hai cô tình cờ nghe thấy đám bạn cùng phòng của Chu Giai Giai nói chuyện. Đêm qua, sau khi trở về ký túc xá, Chu Giai Giai ngồi khóc rất to, sáng nay cô ấy đã xin nghỉ học.

Phó Sảng nghe xong, vừa cầm sách vừa thở dài.

Chu Giai Giai dũng cảm, nhưng Phó Sảng thì không. Vì cô sợ mình sẽ phải trải qua quá trình tâm lý y hệt Chu Giai Giai. Bày tỏ cả tấm lòng mà kết quả vẫn là đáp án cũ.

Phó Sảng biết đáp án của mình là gì nên cô không muốn đi chứng minh điều đó.

Tinh thần của Chu Giai Giai thật sự bất ổn. Mỗi lần đội cổ vũ luyện tập, cô ấy không ngây người thì lại thất thần. Thậm chí lúc nhảy, cô ấy còn bị Hoàng Nhiên nhắc tên rất nhiều lần.

Giữa giờ nghỉ, Phó Sảng đưa chai nước cho cô ấy. Chu Giai Giai nhận lấy, uống vài hớp rồi vặn chặt nắp chai như thể đang đấu tranh với chính mình.

“Phó Sảng, Trần Duy Lặc quá tàn nhẫn.”

Phó Sảng không đáp, cô lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô ấy uống nước. Với Phó Sảng, Trần Duy Lặc là tượng đài chói loà. Cô tôn trọng anh, ngưỡng mộ anh, từ tận đáy lòng, cô tôn trọng mọi việc mà anh làm, vì cô nghĩ anh không hề sai.

Chu Giai Giai kể lại chuyện đêm đó: “Lúc anh ấy ôm tớ, tim tớ đập rộn ràng. Trên đường đến bệnh viện, tớ luôn ngẩng đầu nhìn, nhưng môi anh ấy lại vắng nụ cười. Trần Duy Lặc chỉ giao tớ cho y tá rồi xoay người đi mất. Tớ dõi theo bóng lưng anh ấy mà lòng hụt hẫng, vậy nên tớ cố chịu đau để đuổi theo, kéo anh ấy lại, bày tỏ lòng mình.”

Phó Sảng nhìn Chu Giai Giai, đôi mắt cô ấy mất hồn như đang nhớ lại đêm hôm đó.

“Nhưng anh ấy lại gạt tay tớ, bảo tớ rằng sau này đừng làm chuyện như vậy nữa. Từ đầu đến cuối, anh ấy chẳng hề bận tâm người ta thích mình hay không. Dù là nói lời từ chối thôi, Trần Duy Lặc cũng keo kiệt. Hành động và lời nói đó đã hoàn toàn chứng minh trái tim anh ấy là sắt đá. Nếu không thích họ thì ngay cả đồng ý cho qua, anh ấy cũng sẽ không làm.” Chu Giai Giai nói xong bèn bật cười như đang giễu cợt chính mình.

Phó Sảng nuốt nước bọt, lắng nghe cô ấy nói tiếp: “Quên đi, nếu đã không theo đuổi được thì là không được, chỉ cần bạn gái sau này của anh ấy đừng tệ hơn tớ là được rồi. Nếu không, tớ sẽ thấy cực kỳ khó chịu.”

Phó Sảng hít sâu một hơi, cô thở phào nhẹ nhõm, giọng Chu Giai Giai nghe như mọi chuyện đã định.

Vì trận đấu bóng rổ giao hữu của trường, Hoàng Nhiên đã mua dụng cụ biểu diễn về cho đội cổ vũ. Phó Sảng cầm nó về ký túc xá thì bị La Mạn làm hư mất, cô đành phải nhắn tin qua Wechat hỏi Hoàng Nhiên cho mình xin thêm một cái khác. Bình thường, Hoàng Nhiên luôn đặt những đạo cụ biểu diễn thừa trong nhà kho của khoa, vậy nên cô ấy bảo Phó Sảng tới đó lấy dụng cụ biểu diễn.

Phó Sảng đến khoa thể thao của sinh viên năm ba, đang định lấy điện thoại gọi cho Hoàng Nhiên thì giọng của Lục Dư chợt vang lên bên tai.

“Phó Sảng à? Sao em lại đến khoa của tụi anh?”

Phó Sảng quay đầu lại, thấy Lục Dư nở nụ cười rạng rỡ đến gần, bên cạnh anh ta là Trần Duy Lặc với vẻ mặt vô cảm. Trông thấy Phó Sảng, anh lập tức quay phắt sang hướng khác rồi lẳng lặng bước vào lớp học.

Phó Sảng xoa tay mình rồi nói: “Em đang tìm chị Hoàng Nhiên.”

Lục Dư trực tiếp mở cửa lớp. Hoàng Nhiên đang dọn dẹp túi xách trong lớp, nghe thấy giọng sang sảng của Lục Dư thì vội xách túi đi ra ngoài.

Hoàng Nhiên ngoắc tay: “Phó Sảng, em đi chung với chị.”

Phó Sảng theo sau Hoàng Nhiên. Khoa thể thao có vài nhà kho, nơi mà Hoàng Nhiên đưa Phó Sảng tới là nơi lớp bọn họ thường dùng. Bên trong nhà kho có rất nhiều dụng cụ thể thao bỏ trống.

Hoàng Nhiên lấy dụng cụ biểu diễn mới ra, đưa cho Phó Sảng: “Đồ này không bền, nếu bình thường em không luyện tập thì đừng cầm chơi nhé.”

“Dạ, em cảm ơn đàn chị.”

Hoàng Nhiên đưa Phó Sảng ra ngoài rồi khóa cửa lại. Cô ấy vừa quay đầu thì gặp Lục Dư và Trần Duy Lặc đang xuống cầu thang nên vội hô: “Lão Trần.”

Trần Duy Lặc cau mày, quay đầu lại, trên vai anh còn đeo một chiếc túi đen. Anh chớp mắt rồi hỏi: “Gì thế?”

Hoàng Nhiên đuổi theo, lấy điện thoại ra cho anh xem: “Tháng sau Lê Xán Dương sẽ đến trường chúng ta giao lưu bóng rổ đấy. Cậu ta nói sau trận đấu giữa hai đội sẽ tổ chức một hoạt động. Tớ muốn hỏi cậu có định đi không?”

Trần Duy Lặc nhìn lướt qua bức hình chướng mắt của Lê Xán Dương rồi liếc sang Hoàng Nhiên: “Tại sao cậu ta không tự hỏi tớ?”

Hoàng Nhiên thấy buồn cười: “Tin nhắn cậu ta gửi cho cậu năm ngoái, đến giờ cậu vẫn chưa trả lời đấy.”

Lục Dư sáp lại gần: “Hoạt động nhóm gì vậy?”

Sau khi Hoàng Nhiên lấy lại điện thoại, cô ấy ngoắc tay: “Chúng ta ăn chung đi rồi từ từ nói.”

Phó Sảng lặng lẽ chuồn mất với cái túi trên lưng. Lục Dư bèn nhanh chóng gọi cô lại, anh ta giật lấy dụng cụ biểu diễn trong tay cô rồi vừa sờ vừa nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn nào.”

Phó Sảng nhanh chóng giật lại: “Anh không được nghịch cái này đâu.”

Phó Sảng giành lại đồ của mình, ngó khuôn mặt lạnh tanh của Trần Duy Lặc rồi lắc đầu: “Mọi người cứ đi đi ạ.”

Hoàng Nhiên nghĩ ngợi một chút, sau đó kéo tay cô: “Em đi chung đi, chị đang có chuyện muốn nhờ em giúp đấy.”

Bốn người cùng tới nhà ăn. Sau khi múc đồ ăn xong, bọn họ chọn ngồi ăn trong một góc khá yên tĩnh. Hoàng Nhiên trò chuyện với Trần Duy Lặc, Lục Dư ngồi gần nghe hai người nói chuyện, còn Phó Sảng thì im lặng ăn cơm, không dám nhìn Trần Duy Lặc lấy một lần.

Hoàng Nhiên nói: “Ý của Lê Xán Dương là thi đấu giao hữu giữa hai trường xong sẽ tổ chức. Hai bên đều tự trả tiền và được tự do tham gia.”

Trần Duy Lặc cúi đầu ăn cơm, anh không ngẩng mặt, đáp: “Thi đấu xong là thi cuối kì, không ổn cho lắm.”

Hoàng Nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng Lê Xán Dương đã có cách giải quyết: “Lê Xán Dương bảo sẽ tổ chức hoạt động ngay khi thi xong. Nếu làm vậy thì sẽ không ảnh hưởng đến thời gian của mọi người.”

“Tớ sao cũng được.” Trần Duy Lặc đành đáp.

Hoàng Nhiên cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có, từ trước đến giờ quan hệ giữa hai trường Học viện Thể thao Nam Kinh và đại học Khoa học Công nghệ Nam Phương vẫn tốt, nhưng Trần Duy Lặc và Lê Xán Dương từng xích mích nhau trên sân bóng. Lê Xán Dương thích chọc tức Trần Duy Lặc vì tên đó thấy trò này rất vui. Nhưng ngay sau đó, anh ta bị Trần Duy Lặc hành đến tâm phục khẩu phục rồi lại trưng ra vẻ mình bị ngược đãi. Mọi người thường thường lén bảo Lê Xán Dương không thắng được là do anh ta thích Trần Duy Lặc.

Lục Dư hỏi: “Hoạt động gì vậy?”

Hoàng Nhiên lập tức lấy điện thoại ra đọc: “Hoạt động một: Buổi sáng đi chơi ở Nam Kinh, buổi trưa liên hoan, xế chiều chơi board game và buổi tối là BBQ, kết thúc một ngày.”

Lục Dư chậc lưỡi: “Chẳng thú vị gì cả.”

Hoàng Nhiên bật ngón tay cái: “Hoạt động hai: Đi tham quan núi Lộc Minh trong hai ngày một đêm. Ban ngày có thể chơi trò phiêu lưu mạo hiểm, chiều thì hái quả. Ngoài ra, chúng ta còn có thể bắt tôm và cá, tốt nướng BBQ ở đó. Điều quan trọng nhất là khi màn đêm xuống, ta có thể ngủ trong lều và ngắm nhìn bầu trời sao lấp lánh. Nhưng hoạt động này sẽ tốn nhiều tiền bạc và thời gian.”

Lục Dư cảm thấy cái này khá thú vị: “Hoạt động này nghe được đấy. Trước mình cũng đã tổ chức hoạt động trong một buổi nhưng chỉ chơi đi chơi lại có mấy trò. Hay chúng ta quyết định cái này đi.”

Hoàng Nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không chắc ý kiến của các cô gái khác trong đội cổ vũ.

“Chúng ta cứ quyết định như vậy, đội bóng rổ sẽ giao cho cậu sắp xếp việc lấy ý kiến. Còn về đội cổ vũ sẽ do tớ và Phó Sảng chịu trách nhiệm.” Hoàng Nhiên nói với Lục Dư.

Phó Sảng ngồi đó hơn nửa buổi mới nghe thấy tên mình, bỗng dưng bị sặc. Tiếp đó, Phó Sảng ngẩng đầu nhìn Hoàng Nhiên.

Trần Duy Lặc dừng đũa, liếc khuôn mặt đỏ bừng vì bị sặc của cô, cô đang che miệng và gật đầu.

Chỉ cần Trần Duy Lặc nhìn mặt của Phó Sảng thôi là anh lại nhớ đến chuyện mà cô đã làm. Việc này làm anh ăn mất ngon, càng ăn càng thấy cụt hứng.

Trần Duy Lặc đặt đũa xuống, cầm bát đĩa rồi rời khỏi bàn ăn trước.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top