Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 9: 9

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 166 lượt xem
  • 2093 chữ
  • 2024-01-18 10:12:10

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trần Tùy Nhạn trầm ngâm giây lát, đang định lên tiếng thi bỗng cảm thấy một luồng hàn khi từ bụng dội lên, cổ họng hắn thít lại rồi thổ ra một búng máu.

Nhan Phá Nguyệt ngẩn người nhìn hắn, hắn bàng hoàng nhìn hoa máu loang lổ trên mặt đất.

Sau đó hắn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt thâm hiểm:

– Tiện nhân! Ngươi lừa ta!

Chưa chờ Trần Tùy Nhạn nghĩ sâu hơn, một luồng khí nóng rực như lửa lại một lần nữa trào lên. Lần này thì hắn không thoải mái như lần trước nữa, cảm giác mắt mình tối sầm, “ọc” một tiếng, lại thổ ra một búng máu tươi. Hắn cảm thấy toàn thân mất sức, ngồi phịch xuống đất. Mọi khi Đan điền tràn đầy nội lực, vậy mà lúc này như thể bị luồng khí nửa nóng nửa lạnh áp chế, không thể nào sử dụng.

Nhan Phá Nguyệt giật mình, bất giác lùi về sau một bước.

Trần Tùy Nhạn bất động, ngồi kiết già tại chỗ. Nhan Phá Nguyệt nhìn hắn, không dám động đậy, cũng không dám lên tiếng. Hắn điều tức suốt nửa canh giờ mới cảm thấy luồng khí nóng lạnh ấy bị áp xuống, lại có thể vận công.

– Tiện nhân! – Hắn đứng lên, túm lấy cổ áo nàng. – Trong máu ngươi có độc? Đúng không? Suýt nữa thì hại chết ta rồi! Con tiện nhân này! Ngươi lừa ta?

Nhan Phá Nguyệt sợ đến hồn bay phách lạc:

– Không đâu! Nhan Phác Tông ngày nào cũng uống máu như thế mà! Liệu có phải… liệu có phải còn môn võ công nào hỗ trợ mà chúng ta không biết không? Hoặc là, hoặc là mấy hôm nữa sẽ đỡ hơn?

Trần Tùy Nhạn tuy rằng lòng nóng như lửa, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy dường như nàng nói cũng có lý. Có điều cảm giác mất hết nội lực ban nãy thực sự khiến hắn sợ hãi. Hắn vừa tức vừa giận, giơ tay định đánh nàng thì đột nhiên bàn tay khựng lại trên không.

Sắc mặt hắn thoáng thay đổi.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ vang lên ngoài cửa.

Chỉ riêng tiếng bước chân ấy đã đủ biết người đó có khinh công thượng thừa.

Hắn điểm nhẹ lên á huyệt của Nhan Phá Nguyệt, để nàng không lên tiếng đánh động.

Nhan Phá Nguyệt bò từ dưới đất lên, đi tới một góc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lát sau, ngoài cửa sổ in bóng năm người cao thấp gầy béo khác nhau.

– Đại ca, vẫn còn ở bên trong. – Một người trong đó nói.

Một người khác đáp:

– Nam nhân đó không dám chạy đâu, mà cũng không chạy nổi. Đêm xuân ngắn ngủi, đừng để tiểu nương tử đó chờ lâu, chúng ta vào đi.

Lời nói vừa dứt, cửa phòng bị đẩy ra, chúng lướt nhanh vào phòng, cười tươi nhìn hai người trong phòng.

– Huynh đệ, thương lượng với ngươi một việc. – Gã béo nói – Ích Châu Ngũ Hổ chúng ta thích tiểu nương tử này, ngươi để nàng lại, chúng ta tha mạng cho ngươi, thế nào?

Trần Tùy Nhạn thoáng biến sắc.

Hắn tuy là người trong quân đội, nhưng đã nghe đại danh của Ích Châu Ngũ Hổ từ lâu. Chỉ nghe nói năm người này tự thị võ công cao cường, hoành hành ngang dọc ở đất Ích Châu, không tội ác nào không làm.

Hắn không dám chắc mình sẽ thắng được chúng, nhưng Nhan Phá Nguyệt là do hắn tốn bao công sức mới cướp về được, đâu thể nhường không cho chúng?

Hắn trầm giọng nói:

– Nghe nói Ngũ Hổ hào kiệt nghĩa hiệp, hôm nay thấy quả nhiên danh bất hư truyền…

Trường kiếm của hắn xuất khỏi vỏ, nhanh như hồng nhạn, đâm thẳng vào tim gã béo!

Hai người có cự ly gần nhau, võ công lại không chênh nhau mấy. Một đòn đã đắc thủ! Tuy rằng gã béo nghiêng người tránh được nhưng mũi kiếm của Trần Tùy Nhạn vẫn rạch một đường dài trên vạt áo gã, sau đó thuận thế kề lên cổ gã, khiến gã không thể cựa quậy.

Một tiếng cười lạnh lùng vang lên:

– Thả đại ca ta ra!

Đó là hán tử gầy bé nhất trong số năm người, gã đã đứng bên cạnh Nhan Phá Nguyệt, một tay kẹp lấy cổ nàng. Nhan Phá Nguyệt bị thân thủ như quỷ dị của hắn dọa cho hồn bay phách tán, giờ chỉ biết trông chờ Trần Tùy Nhạn thắng trận chiến này.

Tiếc rằng trời không chiều lòng người.

Tuy rằng gã béo đó bị Trần Tùy Nhạn khống chế nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, cười tươi nói:

– Huynh đệ, chúng ta năm người, ngươi một người. Ta chết rồi, nương tử ngươi cũng chết. Nhưng ta vẫn còn bốn huynh đệ nữa, đủ để chém ngươi thành trăm mảnh! Tính đi tính lại thì vẫn là chúng ta chiếm thượng phong! Nên biết Ích Châu Ngũ Hổ một khi đã ra tay thì không bao giờ có chuyện dừng lại. Hôm nay cho dù ta chết ở đây thì huynh đệ của ta cũng phải nếm mùi nương tử của ngươi.

Trần Tùy Nhạn từng nghe lời đồn bọn chúng háo sắc dâm dục, biết rõ lời gã nói không sai, nhất thời không có đối sách.

Đột nhiên hán tử gầy nhỏ đó thốt lên:

– Đại ca, mọi người nhìn xem.

Chúng nhân nghe tiếng nhìn sang, thấy ngón tay dài thô lỗ cùa hắn vạch lên má Nhan Phá Nguyệt, trên gương mặt đen đủi lập tức xuất hiện một vệt da trắng ngần như ngọc.

Ngũ Hổ đều ngẩn người. Một người trong đó nói:

– Đại ca nhãn lực tốt thật, đúng là hàng đẹp.

Gã béo đắc ý cười nói:

– Đương nhiên rồi. Ta thấy mặt ả đen như than, tay thì lại trắng như đậu phụ, lại nghe thấy giọng nũng nịu đáng yêu, biết ngay tiểu tử này cố tình che giấu mỹ nhân.

– Nhưng không biết cơ thể này có trắng như thế không! – Hán tử gầy nhỏ nói, năm người đều buông tiếng cười lớn.

Nhan Phá Nguyệt từ khi vượt thời gian tới giờ chưa khi nào thấy hoảng sợ như hôm nay. Cảm thấy Ngũ Hổ ấy như năm con rắn độc bẩn thỉu, nhớp nhúa, khiến nàng kinh hãi. Nàng chỉ biết nhìn Trần Tùy Nhạn bằng ánh mắt khẩn cầu, hy vọng hắn đừng bỏ mặc mình.

Nhưng Trần Tùy Nhạn đâu phải là kẻ không thức thời? Nếu nguy hiểm tới tính mạng, đương nhiên hắn sẽ không vì một Nhan Phá Nguyệt mà đối chọi với Ngũ Hổ.

Huống hồ giờ hắn đang rất nghi ngờ việc uống máu Nhan Phá Nguyệt, nghĩ bụng Nhan Phá Nguyệt từng nói trong máu nàng có độc, thế thì hắn có thể bảo Ngũ Hổ kiểm chứng.

Hắn không cần biết Nhan Phá Nguyệt có đồng ý hay không, thầm tính toán trong lòng, thình lình nói:

– Không đánh không quen biết. Tại hạ tự biết mình không phải là đối thủ của Ngũ Hổ, nguyện cùng năm vị huynh đài hóa can qua thành châu ngọc.

Ngũ Hổ ngẩn người rồi cười ha hả. Nhan Pha Nguyệt trợn trừng mắt, không phải chứ… Trần Tùy Nhạn đành lòng nhường pháp bảo luyện công sống ư?

Trần Tùy Nhạn nói:

– Không giấu gì chư vị, nàng là thê tử kết tóc của tiểu đệ. Hôm nay tiểu đệ thua trong tay các vị anh hùng, có thể nhường thê tử cho mọi người, nhưng cũng có hai yêu cầu nho nhỏ.

Nhan Phá Nguyệt thở hắt ra, mặt mũi tái mét.

Ngũ Hổ phấn chấn tinh thần, gã béo cười nói:

– Ngươi nói đi.

Trần Tùy Nhạn nhìn Nhan Phá Nguyệt nói:

– Thứ nhất, tại hạ và nàng là hai nhà thế giao, hôm nay tại hạ thua trong tay Ngũ Hổ, bất đắc dĩ phải nhường nàng, như thế là có lỗi với nàng. Sau này rất khó ăn nói với phụ mẫu nàng. Nghe nói Ngũ Hổ vui thú cùng vô số nữ tử, chỉ hy vọng Ngũ Hổ sau khi đã được tận hoan với nương tử thì trả nàng lại cho tại hạ.

Ngũ Hổ nghe nói thế thì đều thấy hợp lý. Huynh đệ năm người chúng cùng chơi với nữ nhân, vốn tính có mới nới cũ, thường chỉ chơi vài ngày là bán vào lầu xanh hoặc giết đi cho bớt chuyện.

Gã béo cười nói:

– Không biết thời gian một tháng thế nào?

Trần Tùy Nhạn đáp:

– Nhất ngôn cửu đỉnh.

Gã gầy nhỏ hỏi:

– Điều thứ hai là gì?

Trần Tùy Nhạn mỉm cười:

– Điều thứ hai, không giấu các vi, gần đây có thù gia đang truy sát phu thê tại hạ. Nghe nói Ngũ Hổ vốn luôn hành hiệp trượng nghĩa, tại hạ chỉ cần Ngũ Hổ một lời hứa, nếu thù gia tìm tới thì ra tay tương trợ.

Hắn vừa dứt lời đã bật cười ha hả, quay sang nói với Nhan Phá Nguyệt:

– Nương tử, tướng công nàng tính toán thật giỏi, bán nàng đi được một cái giá tốt. Đêm nay nàng mà không hầu hạ năm vị đây tận hứng thì đại gia sẽ thiêu cháy nàng đấy.

Nhan Phá Nguyệt nản lòng, nhưng nàng lại không thể nói gì, cả người đang bị chế phục, mặt mũi đỏ bừng, như một khúc gỗ đứng yên một chỗ.

Ngũ Hổ thấy nàng như thế thì càng nóng ruột, đua nhau cười lớn.

Trần Tùy Nhạn thấy việc hợp tác đã thành công bèn thu kiếm về, xách tay nải lên, quay người đi ra khỏi phòng. Trước khi đi, hắn còn không quên khép cửa lại.

Hán tử gầy gò ấy đứng gần Nhan Phá Nguyệt nhất, đột nhiên buông tiếng cười thấp, ôm lấy eo nàng nâng lên. Nhan Phá Nguyệt sợ hãi, cúi đầu thấy năm gã đó ánh mắt tối đi, dục vọng đã dâng cao.

Khi Ngũ Hổ chuẩn bị tận hưởng người đẹp thì bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng thở dài khàn đục:

– Tục tằn, thô lỗ! Xử nữ mềm mại đáng yêu như vậy chắc chắn sẽ bị huynh đệ các ngươi làm hỏng!

Nhan Phá Nguyệt vốn đã sợ vỡ cả tim, đột nhiên nghe thấy giọng nói của người này có vẻ hạ lưu, đoán rằng đó là tay chân của chúng thì càng tuyệt vọng.

Ngũ Hổ thì giật mình. Nghe khẩu khí của người đó thì có vẻ đã đứng bên ngoài một lúc lâu mà bọn chúng hoàn toàn không phát hiện ra, có thể thấy võ nghệ của người đó cao hơn bọn chúng.

Gã béo buông Nhan Phá Nguyệt ra, ra hiệu cho bốn người còn lại cầm binh khí. Gã béo cao lớn nhấc Nhan Phá Nguyệt lên, phong tỏa huyệt đạo của nàng, ném vào góc tường, dùng áo choàng phủ kín lên, chỉ để lộ đầu. Nhan Phá Nguyệt bị va mạnh, hoa mắt chóng mặt, rồi lại bị một lớp bụi quẳng lên người, ho sặc sụa.

Đại Hổ nói to:

– Không biết là vị tiền bối nào ở đây? Huynh đệ tôi vốn không chia thức ăn với người ngoài, xin tiền bối thứ lỗi!

Người ngoài cửa bật cười ha hả, tiếng cười ấy khiến giọng nói trở nên rõ ràng hơn:

– Phàm phu tục tử không đuợc, “Tích Hoa Lang Quân” cũng không được sao?

Lời vừa thốt ra, Ngũ Hổ đã đưa mắt nhìn nhau. Gã gầy hỏi Đại Hổ:

– Đại ca, là Tích Hoa Lang Quân sao?

Đại Hổ càng cau mày dữ hơn, trầm tư giây lát, cung kính nói với bên ngoài:

– Thì ra là Tạ lão tiền bối đã tới!

Tuy rằng Nhan Phá Nguyệt không thể cử động nhưng nghe thấy cái tên “Tích Hoa Lang Quân” thì biết người ngoài cửa cũng chẳng phải phường tốt đẹp.

Thấy có người định xen vào thì nàng vẫn thở phào, nhớ tới ban nãy suýt nữa đã bị… là cả người nàng run rẩy, không thể kiềm chế.

Nàng hận là không thể chết đi được!

Không, người nên chết không phải là nàng! Nàng chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân dường như đang sôi sục, kêu gào kiếp này mà không giết được Trần Tùy Nhạn và Ngũ Hổ thì nàng thề không làm người!

Nhưng thần sắc của Ngũ Hổ lại trở nên căng thẳng.

Thì ra “Tích Hoa Lang Quân” Tạ Chi Phương đã thành danh từ hơn hai mươi năm trước. Nghe nói hai mươi tư đường đao pháp Tích Hoa của nguời đó xuất thần nhập hóa, đã từng đánh khắp giang hồ không có đối thủ. Nhưng người này cái gì cũng tốt, chỉ có điều háo sắc; hơn nữa còn không thích các dâm phụ, mà chỉ chuyên chọn con gái nhà lành để ra tay. Lâu dần, bằng hữu trên giang hồ bèn tặng cho lão biệt hiệu “Tích Hoa Lang Quân”.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top