Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 89: 89

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 158 lượt xem
  • 2187 chữ
  • 2024-03-02 11:52:04

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phá Nguyệt cũng không muốn quay về đại điện, hai người nhìn nhau cười, ngồi xuống dưới hành lang của đại điện. Các thái giám, thị vệ thấy thế thì đều tránh đi. Chỉ còn lại hai người, kể cũng thoải mái.

– Thấy chán lắm phải không? – Mộ Dung Trạm dịu giọng hỏi.

Phá Nguyệt gật đầu.

– Thế chúng ta về đi.

Phá Nguyệt kinh ngạc.

– Thế làm sao được? Không sao đâu. – Rồi nàng lại cười nói, – Việc mình chán thì nhiều lắm, đâu thể không làm gì.

Mộ Dung Trạm cúi đầu mỉm cười, lát sau nói:

– Ta nghe quản gia nói, gần đây rất nhiều người tới làm phiền, nàng bận tối tăm mặt mũi. Xin lỗi, những việc này đều ném cả cho nàng.

Phá Nguyệt cười.

– Mai theo ta tới quân doanh đi! – Mộ Dung Trạm nói, – Không cần quan tâm tới những việc này nữa. Năm nay ta muốn đón Tết trong doanh trại với các binh sĩ, nàng cũng đi cùng. Đóng giả làm Mục Thanh Hiệu úy.

Phá Nguyệt nghe thế thì cả mừng, đón Tết trong doanh trại thú vị hơn là trong Vương phủ lạnh lẽo hay hoàng cung rất nhiều.

Suy nghĩ này đã được ôm ấp trong lòng Mộ Dung Trạm rất nhiều ngày mới nói ra, lúc này thấy nàng tỏ ra mừng rỡ, bất giác trong lòng cũng thoải mái hơn. Sau đó lại trở lên trầm mặc. Thực ra việc đón Tết trong doanh trại cũng là vì nghĩ tới Bộ Thiên Hành. Năm xưa họ đều là tướng quân, lại được Tướng quân Triệu Sơ Túc yêu mến, năm mới còn được nghỉ phép. Chàng muốn về Đế Kinh, Bộ Thiên Hành nói, phải ở lại doanh trại cùng các binh sĩ không được về nhà, khiến chàng vô cùng xúc động.

Chàng ngẩng đầu lên, thấy Phá Nguyệt cười tươi như hoa, bất giác cũng thấy thư thái.

Hai người lại nói vài chuyện thú vị trong quân, khi đứng lên định quay về chính điện thì bỗng dưng nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh:

– Thành Vương, Vương phi, nhã hứng cao quá.

Hai người nghe thấy giọng nói này đều thoáng sững lại. Quay đầu, thấy Nhan Phác Tông đang lặng lẽ đứng trên hành lang cách đó vài bước, hệt như mỹ nam trong tranh, tuấn tú, điềm nhiên.

Phá Nguyệt thất kinh. Suốt một năm qua, nàng tự thị võ nghệ tăng tiến thần tốc, ngay cả Cận Đoạn Hồng cũng nói, võ nghệ cùng nội lực của nàng hiện nay, chỉ cần thêm thời gian, thêm chút kinh nghiệm chiến đấu, thì ngay cả ông cũng không phải là đối thủ của nàng.

Thế nên có những lúc, nàng bỗng ham muốn mãnh liệt rằng sẽ đấm Nhan Phác Tông, đá Dương Tu Khổ một cái để báo mối thâm thù đại hận cho Bộ Thiên Hành. Nhưng lúc này, Nhan Phác Tông đã đứng đó bao lâu mà nàng không hay phát giác, bỗng thấy hơi buồn bã.

– Nàng về điện trước đi. – Mộ Dung Trạm chặn trước mặt Phá Nguyệt, giọng trầm như nước. Tuy đoán chắc rằng Nhan Phác Tông chẳng dám làm gì Nhan Phá Nguyệt ở nơi này, nhưng Mộ Dung Trạm vẫn không muốn để ông ta nhìn Phá Nguyệt dù chỉ một cái.

Nhan Phác Tông nhướng mày nhìn Phá Nguyệt, lãnh đạm nói:

– Thành Vương yêu thương thê tử, quả không phải giả. Ta nói vài câu rồi sẽ đi, giúp hai người giải tỏa tâm sự. Nghe hay không, Nguyệt Nhi tự quyết định đi.

Mộ Dung Trạm và Phá Nguyệt lặng thinh, Phá Nguyệt bất động.

Nhan Phác Tông bật cười, thong thả nói:

– Thành Vương, giá trị của nhân đan liên thành, còn là xử nữ lại càng tinh túy, với tu vi võ công của ta, cũng chỉ có xử nữ là có thể giúp ta tiến thêm một bước nữa, kéo dài tuổi thọ. Những cái khác đều vô nghĩa. Nay Nguyệt Nhi và ngài đã thành thân, đối với ta vô dụng, nhưng lợi ích với ngài thì rất nhiều. Thành Vương, ta làm việc gì cũng chỉ nghĩ tới một chữ “lợi”, nếu đã vô dụng thì việc gì phải hại người và gây bất lợi cho mình? Sau này hạ quan sẽ coi Nguyệt Nhi như con gái. Mà hạ quan và Thành Vương cũng là thần tử trong triều, tuy rằng không cầu xóa bỏ thù hận, nhưng sau này Thành Vương và Vương phi không cần phải phòng bị hạ quan như đề phòng mãnh thú, hồng thủy. Thêm bạn, bớt thù, mọi người đều vui vẻ. Lời đã nói hết, hạ quan xin cáo từ.

Lời này vừa nói xong, y thực sự đi ngang qua hai người, bước thẳng vào đại điện.

Mộ Dung Trạm và Phá Nguyệt đều không nói gì.

Phá Nguyệt đang nghĩ, lão rùa già này thao thao bất tuyệt, không biết là thật hay giả, tốt nhất vẫn nên đề phòng.

Mộ Dung Trạm lại nghĩ, y tưởng mình đã viên phòng với Nguyệt Nhi? Lại nhớ tới ngày hôm đó, sư phụ bảo chàng nên “chăm chỉ làm chuyện phu thê” với Nhan Phá Nguyệt, bất giác chàng đỏ mặt tía tai. Nghĩ bụng cũng may hiện tại sư phụ không ở kinh sư, phát hiện ra nội lực của mình vẫn bình thường thì chẳng phải sẽ biết mình chưa cùng… Phá Nguyệt. Chàng vô thức liếc Phá Nguyệt một cái, thấy nàng thần sắc nghiêm túc, bất giác rùng mình, nghĩ: Mộ Dung Trạm, ngươi đã hứa với Nguyệt Nhi là tiếp tục chờ đợi thì phải tuân thủ lời hứa. Nay hai người sống với nhau như bằng hữu, ngươi đã thấy hài lòng lắm rồi, không được vọng động tà niệm, khiến đôi bên cùng khó xử! Thế là chàng cố thu liễm tâm thần, vứt bỏ những ý nghĩ lung tung trong đầu đi.

Hôm sau, Phá Nguyệt theo Mộ Dung Trạm tới đại doanh quân trù bị của Đế Kinh. Gần tới cuối năm, không có chiến sự, Mộ Dung Trạm lại là người khiêm tốn, hài hòa, bèn cho phép các tướng sĩ ở Đế Kinh thay phiên nhau về nhà thăm người thân, thế nên quân doanh đã vắng đi một nửa.

Phá Nguyệt không cải trang thành nam nhân, dù sao có Mộ Dung Trạm ở đây, điều đó cũng không cần thiết. Ở trong quân doanh hai, ba ngày xem Mộ Dung Trạm luyện binh cũng thú vị hơn ở lại trong Đế Kinh. Chỉ là làm như thế cả doanh trại đều biết Thành Vương và Vương phi không xa nhau nửa bước, càng chụp cho họ cái mũ phu thê ân ái.

Ba mươi Tết, doanh trại cho nghỉ lễ, nhà bếp náo nhiệt rộn rã tiếng mổ lợn, giết dê. Mộ Dung Trạm đặc biệt chuẩn bị đồ nướng. Chỉ là nhìn thấy thịt nướng, hai người lại nhớ tới Bộ Thiên Hành, thế nên không khí càng yên tĩnh hơn thường ngày.

Nhập nhoạng tối, có một quân sĩ bước vào, mời Mộ Dung Trạm đi uống rượu. Mộ Dung Trạm không nỡ rời Phá Nguyệt, định đưa nàng đi cùng. Phá Nguyệt nướng thịt được một nửa, đâu thể nào ngừng tay, xua tay bảo chàng đi trước.

Lát sau, Phá Nguyệt phát hiện muối trong lều đã hết, bèn tới nhà bếp lấy muối. Vừa đi tới nhà bếp thì thấy một nhóm lính chạy việc mang thức ăn ra ngoài.

Nàng mỉm cười nghiêng người tránh, khiến các binh sĩ đều giật mình sợ hãi. Nàng không quá để tâm, sau khi vào phòng bếp, đột nhiên sực tỉnh, cảm thấy trong các binh sĩ vừa đi qua có một người dường như từng quen biết. Nàng quay người chạy ra ngoài, thấy họ đã đi xa, trong quân doanh khắp nơi đều là người, đâu thể phân biệt được ai với ai?

Là ai nhỉ? Nhất thời nàng không nhớ ra, bèn tạm thời gác lại, lấy muối rồi quay về tiếp tục nướng thịt.

Sắc trời đã thẫm, trong quân doanh khắp nơi vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt, tiếng cười nói vang tận trời xanh. Thân binh của Mộ Dung Trạm chạy tới báo tin, nói là hương thân bách tính ở vùng này mang lạp sườn và rượu ngon tới tặng các binh sĩ, Mộ Dung Trạm đưa các quan quân ra cổng doanh trại, lát nữa sẽ quay về.

Phá Nguyệt cũng không để ý lắm, một mình cầm thịt nướng lên ăn trước. Đang lúc chán nản thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng như đang khẽ thở dài:

– Dáng nàng khi ăn… đẹp hơn xưa.

Phá Nguyệt khựng lại, chầm chậm quay người.

Người đó từ một góc tối bước ra, vận đồ đen, vải đen che mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời, mang theo thần sắc cười như không cười rất quen thuộc.

Phá Nguyệt lại cầm xiên thịt nướng lên gặm một miếng, lạnh nhạt nói:

– Nơi này là đại doanh của năm vạn cấm quân, ngoài lều có thân binh của Thành Vương, Thành Vương sắp quay trở lại. Ta chỉ cần hét lên một tiếng, lão rùa già, ông sẽ bị tóm ngay.

Nhan Phác Tông cười khẽ, chắp tay nhìn nàng:

– Thân binh bên ngoài lều đã bị ta điềm huyệt; Mộ Dung Trạm giờ đang ở cổng doanh trại, lát nữa sẽ có binh sĩ bẩm báo với hắn, thời tiết khô hanh, kho lương bốc cháy, hắn không thể không ra khỏi doanh trại để kiểm tra; còn nàng, nàng nói xem, Đế Kinh rộng lớn nhường này, ta có thể giấu được một người không?

Ngoài dự đoán của y, nghe xong những lời này, thần sắc của Phá Nguyệt vẫn vô cùng bình tĩnh. Nàng lại lấy thêm vài xiên thịt nướng nữa, Nhan Phác Tông lặng lẽ nhìn nàng, nghe nàng nói:

– Nhan Phác Tông, thì ra những lời ông nói lần trước, việc ông cưới Bạch An An đều là để chúng ta lơ là cảnh giác. Tiếc rằng Thành Vương đã sớm dự đoán được ông có hành động này, ông quay đầu lại xem, sau lưng ông là ai?

Nhan Phác Tông giật mình, thầm đề khí, quay phắt lại, thấy lều trống không, làm gì có ai?

Đúng vào lúc này, sau lưng vang lên tiếng xé gió! Nhan Phác Tông phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh đi, cúi đầu nhìn xuống, là những xiên thịt bằng trúc dính đầy dầu mỡ đang nằm dưới đất.

Y ngẩng đầu lên, thấy Phá Nguyệt đã chạy tới cửa lều, sắp lao ra khỏi cửa! Y cười khẩy trong lòng, nha đầu này học được công phu ấy từ đâu nhỉ? Tuy rằng nhanh nhẹn, vẫn thiếu kinh nghiệm đối địch, lúc này mà dám quay lưng về phía y, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Nghĩ tới đây, thân hình y như nhạn trắng, nhảy vọt lên, dừng lại sau lưng Phá Nguyệt trước khi nàng kịp lao ra ngoài. Phá Nguyệt thực sự không ngờ y lại nhanh như vậy, toàn thân thoáng run, quay người tung ra một chưởng!

Một tay Nhan Phác Tông túm cổ áo của nàng, tay kia đón chưởng lực. Không ngờ Phá Nguyệt hơi nghiêng người, thoát khỏi một trảo của y. “Rầm” một tiếng, chưởng của hai người chạm vào nhau.

Hổ khẩu Nhan Phác Tông tê dại đi, trong lòng chấn động, không ngờ công lực của nha đầu này lại tăng tiến nhanh như vậy, nội lực hùng hậu như thể đã trải qua nhiều năm tu luyện, tuy rằng yếu hơn y nhưng tuyệt đối không thể coi thường!

Phá Nguyệt một chưởng đắc thủ, thấy mặt y thoáng lộ vẻ kinh ngạc, liền có thêm vài phần dũng khí, liền rút Minh Hồng đao ở thắt lưng ra, tấn công về phía y.

Nhưng làm như vậy chẳng khác nào dùng sở đoản của mình để tấn công sở trường của người. Nếu bây giờ, nàng đấu nội lực với Nhan Phác Tông, trong lòng vẫn còn hoài nghi, nhất thời không thể khống chế nàng ngay được. Nhưng nàng dùng vũ khí tấn công, sao có thể là đối thủ của Nhan Phác Tông đã trải qua hàng trăm trận chiến? Chưa đến mười hiệp, Nhan Phác Tông thoáng để lộ ra sơ hở, Phá Nguyệt không chút nghi ngờ, lập tức tấn công, y lật tay, vỗ vào yếu huyệt trên ngực nàng. Toàn thân nàng lập tức tê dại, cứng đơ không thể cựa quậy.

Nhan Phác Tông lại dùng lực đạo cực mạnh, phong tỏa toàn bộ yếu huyệt trên người nàng.

Cả người Nhan Phá Nguyệt cứng lại như đá, lạnh lùng nhìn y.

Y đột ngột cúi đầu, hít nhẹ trên gò má nàng, nhướng mày cười khẽ:

– Vì sao ta vẫn ngửi thấy mùi của xử nữ nhỉ?

Nghe thấy có tiếng người lại gần, Nhan Phác Tông lập tức xốc Phá Nguyệt lên vai, lướt đi, sau vài lần điểm mũi chân đã ra khỏi doanh trại, lẫn vào bóng đêm.

Tất cả đều không một tiếng động, ngay cả thân binh ở cổng lều cũng chỉ cảm thấy như có một cơn gió lướt qua.

Vậy mà ở cách cổng doanh trại vài trượng lại có một người len lỏi vút qua, thân như quỷ mị, chỉ sau vài lần nhảy lên, đã lao ra khỏi đại doanh, đuổi theo họ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top