Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 88: 88

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 174 lượt xem
  • 2269 chữ
  • 2024-03-02 11:51:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phá Nguyệt nghe cơn gió đông đang rú rít ngoài cửa sổ, lại lấy ra một chiếc áo khoác từ trong tủ, khoác cho Mộ Dung Trạm. Chàng không nói gì, cúi đầu nhìn những ngón tay trắng trẻo thuôn dài của nàng lúc ẩn lúc hiện.

– Ta đi đây, mai sẽ về sớm. – Chàng dịu giọng nói.

Phá Nguyệt gật đầu, ngày mai trong cung có yến hội, nàng phải theo chàng vào cung.

Phá Nguyệt theo chàng đi tới chính sảnh, tùy tùng đã chờ chàng từ lâu, dắt ngựa theo chàng ra khỏi cửa Vương phủ. Phá Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với một gia đinh:

– Vương gia quên mang đồ che mưa, mau đưa cho ngài.

Nhiều ngày tuyết lớn, đại doanh của quân thủ bị cách thành một khoảng khá xa. Nàng không muốn lần nào chàng quay về trông cũng như một người tuyết trắng xóa.

Mộ Dung Trạm cưỡi ngựa rời khỏi Vương phủ không lâu thì thấy một gia đinh cưỡi ngựa đuổi theo. Tùy tùng nhận đồ, cười nói:

– Vương phi quan tâm tới Vương gia quá.

Mộ Dung Trạm bất giác nhớ tới thái độ nghiêm túc của nàng khi chỉnh lại y phục cho mình lúc sáng, tim thoáng mềm ra.

Thực ra tuyết tuy rằng lạnh lẽo, nhưng chàng công lực thâm hậu, chân khí vận chuyển, y phục lập tức khô ngay, không hề ảnh hưởng gì cả.

Nhưng nhiều ngày qua, chàng đi trong đêm tuyết lạnh mà không hề dùng tới chân khí.

Chỉ bởi vì khi chàng lê cơ thể ướt sũng lạnh lẽo về nhà, Phá Nguyệt sẽ uy phong lẫm liệt, chỉ huy đám gia đinh chạy đi khắp nơi đun nước nóng, thay y phục cho chàng.

Chỉ bởi có những đêm, nàng sẽ ngồi dậy vén lại góc chăn cho chàng, sẽ sờ tay chàng xem nó có lạnh không.

Chỉ một chút tình ý mỏng manh ấy thôi cũng là hơi ấm ấm áp nhất trong những ngày đông này.

Mộ Dung Trạm cưỡi ngựa, đội ngũ càng đi nhanh hơn. Rõ nàng mới đi được nửa canh giờ mà chàng đã muốn mau chóng thị sát xong quân vụ rồi về nhà sớm.

Lúc này, Phá Nguyệt vừa ngồi trong chính sảnh một lát thì thấy quản gia mang một danh sách quà lễ rất dài cùng một chồng bái thiếp, tươi cười bước vào.

Phá Nguyệt bất giác thấy đau đầu.

Gần đến cuối năm, các quan lại, quý nhân ở Đế Kinh gần như đã chen chúc nhau sứt đầu mẻ trán, hòng mong được kết giao với phu phụ Thành Vương. Mộ Dung Trạm quân vụ bận rộn, hơn nữa tránh còn không kịp những việc như thế này. Thế nên mọi việc bị ném hết cho Phá Nguyệt.

Vì có trách nhiệm nên Phá Nguyệt không thể vất hết những việc này cho quản gia. Chỉ nghĩ xem đáp lễ thế nào đã khiến nàng phải vắt hết trí óc, chưa nói đến chuyện phải ngồi trò chuyện linh tinh với đám quý phụ, thục nữ.

Chán nản làm việc với quản gia hai canh giờ, quản gia thấy hoa mày chóng mặt, nàng cũng đờ đẫn cả người, xách đao ra vườn luyện chừng nửa canh giờ mới thấy tâm trạng khá hơn. Tâm tình thoáng động, nàng đưa mấy nha hoàn lên xe ngựa, đi sang một ngõ khác.

Đi độ một tuần hương thì tới trước một trạch viện nhỏ ngói xanh tường trắng. Bước lên gõ cửa, có một gia bộc cung kính ra mở cửa.

Trạch viện tuy rằng không lớn nhưng lại thanh nhã, tinh tế. Nàng bước vào đình viện, thấy dưới mái hiên của gian chính có một người đang ngồi trong chiếc ghế rộng rãi, trên gối phủ một tấm thảm dày, tươi cười nhìn nàng.

– Sư phụ! – Nàng rảo bước lại gần, tới trước mặt, nàng khe khẽ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, thô ráp của ông.

Tóc Cận Đoạn Hồng đã bạc trắng, thân hình cao lớn vẫn thẳng tắp, tinh thần cũng rất tốt, chỉ có hàng lông mày ẩn hiện một vẻ mệt mỏi.

– Ông ấy lòng đã thanh tịnh như cõi hồng trần, đã sớm nằm ngoài vòng sinh tử, Vương phi không nên quá buồn bã. – Tháng trước, Thái y đã nói như vậy.

Bệnh của Cận Đoạn Hồng đã nguy, Hoàng đế cho phép Mộ Dung Trạm đưa ông về Đế Kinh sống, có thể nơi này cũng tiện cho Hoàng đế giám sát. Hằng ngày Phá Nguyệt cũng có thể tới chăm sóc cho ông.

– Đao pháp luyện thế nào rồi? – Cận Đoạn Hồng cười nói.

Phá Nguyệt cong mày cười:

– Hôm qua con tỉ thí với Vương gia, không phân cao thấp.

Cận Đoạn Hồng cười:

– Con nhường cậu ta à?

Phá Nguyệt mỉm cười không đáp.

– Thành Vương khá lắm, con đã chờ lâu quá rồi, quên Thiên Hành đi. – Cận Đoạn Hồng thong thả nói.

Phá Nguyệt lặng thinh, nắm lấy tay ông, cảm thấy tim mình thật hoang hoải.

Nói chuyện với Cận Đoạn Hồng một lát, Phá Nguyệt rời khỏi trạch viện, quay về Vương phủ. Khi tới cổng, nàng nhảy xuống khỏi xe ngựa, đang định đi tới cổng lớn thì bỗng cảm thấy sau lưng có điều gì đó dị thường.

Suốt một năm qua, công lực của nàng đã tới mức thu phát tự nhiên, theo như Cận Đoạn Hồng nói thì còn cao hơn cả Bộ Thiên Hành, Đường Thập Tam năm xưa. Đồng thời tai mắt nàng cũng linh mẫn hơn nhiều, xunh quanh có điều gì đó khác thường là nàng lập tức nhận ra ngay.

Lúc này nàng cảm thấy có người đang nhìn mình, quay phắt đầu lại, thấy cách đó vài bước, trong một góc nhỏ của một con ngõ tích đầy tuyết, có mấy đứa trẻ đang đuổi bắt nô đùa, thi thoảng lại len lén nhìn nàng một cái, rồi lại tỏ ra vừa hào hứng, vừa hiếu kỳ.

Nàng lắc đầu bật cười, đang định thu ánh mắt về thì thấy một đại hán y phục rách rưới tả tơi đang lặng lẽ ngồi cúi đầu sau lưng đám trẻ.

Tim Phá Nguyệt đập thình thịch, lao lên vài bước.

Người đó chầm chậm ngẩng đầu lên, vẫn cụp mắt, không nhìn Phá Nguyệt, cầm túi rượu đặt bên cạnh lên.

Bước chân của Phá Nguyệt như bị đóng đinh, không phải chàng.

Người này gầy hơn Bộ đại ca rất nhiều, dung mạo cũng rất bình thường.

Mà hai mắt của Bộ đại ca thì đã mù rồi.

Nhan Phá Nguyệt đứng từ xa nhìn hắn, chỉ thấy mái tóc dài của người đó rối tung, râu ria xồm xoàm, gương mặt đen nhẻm, ngay cả hai bàn tay cũng vừa đen vừa bẩn.

Trời vô cùng lạnh lẽo, hắn chỉ mặc một chiếc áo bông rách nát, chân đi đôi giày cỏ. Tay hắn xách một vò rượu, ngửa cổ tu ừng ực, chẳng nhìn ai xung quanh, cũng chẳng nhìn Nhan Phá Nguyệt, tựa như trong khoảng trời đất này duy chỉ có uống rượu mới là việc quan trọng nhất.

Đại hán đó nhanh chóng uống hết chỗ rượu, ném cái túi không ra đất, đám trẻ con nô đùa chạy tới tranh giành, hắn cũng mặc kệ, ngả xuống ngủ, quay lưng về phía Phá Nguyệt.

Phá Nguyệt trầm mặc giây lát, nói với gia đinh:

– Tặng hắn một vò rượu, một cái áo lông cáo.

Gia đinh không chút nghi vấn, nhận lệnh bước đi.

Phá Nguyệt vẫn hoang mang đứng trên nền tuyết giây lát, rồi quay người đi vào cổng.

Gia đinh ôm rượu và áo lông cáo ra, tới trước mặt đại hán nói:

– Đại ca, đây là của Vương phi nhà chúng tôi ban cho huynh.

Gia đinh tưởng rằng đại hán sẽ cảm kích mà rơi lệ ròng ròng, không ngờ hắn im lặng giây lát mới chầm chậm quay người, hai mắt nhìn gia đinh. Gia đinh buột miệng “ơ” một tiếng, cảm thấy tuy rằng trông hắn vô cùng nhếch nhác, nhưng nhìn gần, đôi mắt lại rất có thần.

Đại hán đó chẳng buồn nói cảm ơn, lấy vò rượu trong tay gia đinh, không cầm áo lông cáo, rồi đi vào sâu trong ngõ. Có lẽ là say rồi, bước chân loạng choạng, một tay xách vò rượu, ngửa đầu uống ừng ực. Gia đinh đứng từ xa nhìn rượu chảy ra khỏi miệng người đó, dọc theo cần cổ, chảy tới tận vòm ngực rắn chắc, toát lên một hào khí vô cùng tiêu sái. Gia đinh bất giác nghĩ, Vương phi đã kỳ lạ, người này còn kỳ lạ hơn.

Bầu trời đêm thăm thẳm là khung cảnh tĩnh mịch nhất của ngày đông, cung điện màu đỏ son như thể được khảm vào mặt đất đầy tuyết trắng, thâm u mà nguy nga.

Ngói lưu ly bảy sắc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, thềm ngọc soi rõ bóng chói lọi dưới trăng. Trong đại điện bày hơn mười bàn tiệc, Thiên tử cận thần, hoàng thân quốc thích cùng tụ họp với nhau trong tháng Chạp, đón chào năm mới.

Nhan Phá Nguyệt cùng Mộ Dung Trạm ngồi ở bàn đầu tiên bên tay phải, gần nhất với bàn của Đế Hậu. Sau khi thành hôn, đây là lần đầu tiên nàng tham gia yến hội cung đình quy mô lớn như thế này, đưa mắt quan sát khắp nơi, cố gắng giữ sự kín đáo và thận trọng. Thi thoảng Đế Hậu lại hỏi nàng một, hai câu, nàng khéo léo trả lời, không để lộ sai sót.

Quần tinh nâng nguyệt, các trọng thần đều thuận theo Hoàng đế, có người còn ngâm đôi câu đối; có người thì khéo léo pha trò, bầu không khí khá là vui vẻ. Mộ Dung Trạm rời khỏi hoàng cung ba năm, đây là lần đầu tiên đón Tết trong cung, đương nhiên có rất nhiều người tới kính rượu. Chàng không từ chối ai, không lâusau mặt đã đỏ tía tai, hai mắt sáng ngời. Người người khen Thành Vương tửu phẩm tốt, Hoàng đế long nhan vui vẻ.

Phá Nguyệt tuy không thực sự là phu thê với Mộ Dung Trạm, nhưng suốt một năm qua, công việc mà một thê tử cần làm, nàng không hề bê trễ. Lúc này thấy Mộ Dung Trạm đã hơi say, gương mặt đẹp cười cười nhìn mình, nàng bất giác bật cười, đích thân rót một ly nước nóng, giúp chàng uống nước, rồi lại cho chàng ăn vài miếng điểm tâm.

Khi chàng nửa say nửa tỉnh tỏ ra rất ngoan ngoãn, mặc cho Phá Nguyệt sắp xếp. Thi thoảng vẫn không quên gắp cho nàng miếng bánh phù dung mà nàng thích ăn nhất. Phá Nguyệt không tránh được, chỉ đành há miệng ăn, khó khăn lắm mới sắp xếp thỏa đáng cho chàng, ngẩng đầu lên, thấy Đế Hậu đều đang nhìn nàng, hai người đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười.

Tim Phá Nguyệt thoáng đập lỗi nhịp, miếng bánh trong miệng dường như chẳng còn mùi vị.

Không chỉ có ánh mắt Đế Hậu khiến nàng thận trọng.

Nàng chỉ cần ngẩng đầu lên là đụng phải ánh mắt như có như không, thi thoảng lại liếc qua, lạnh nhạt nhìn nàng.

Bàn thứ ba ở phía đối diện, vị trí đứng đầu cửu khanh là Vệ úy đại nhân Nhan Phác Tông.

Suốt nửa năm qua, Mộ Dung Trạm luôn thận trọng bảo vệ nàng, thậm chí ngay cả lễ lại mặt cũng lấy lý do thân thể nàng yếu nhược nên miễn đi. Còn nàng, trừ khi đi thăm Cận Đoạn Hồng ở gần đó thì rất ít khi ra khỏi phủ.

Thế nên đây là lần thứ hai sau khi hồi kinh, nàng gặp Nhan Phác Tông. Quan hệ giữa hai cha con đã xa lạ tới mức khó có thể tin được. Nhưng chủ đề hay ho “Vệ úy ngược đãi con gái” từ lần trước lan ra khắp Đế Kinh, thế nên người ngoài cũng không thấy lạ cho lắm.

Không gian huyên náo, đèn lồng ngũ sắc được chế tạo tinh xảo, ánh sáng đỏ đang lặng lẽ xoay chuyển trên đầu y. Y vận quan bào màu đỏ tía, đeo thắt lưng ngọc, mặt như mặc ngọc, tĩnh lặng vô cùng, so với các quan viên tuổi trung niên thì y thực sự vô cùng nổi bật.

Chỉ tiếc là mỹ nhân rắn rết.

Y phát hiện ra Phá Nguyệt đang nhìn mình, cười cười giơ chiếc ly về phía nàng. Phá Nguyệt mặt không chút biểu cảm, quay đi.

Chỉ có điều Phá Nguyệt đột nhiên nhớ ra, thời gian trước Hoàng đế đã ban hôn cho y. Tháng sau y sẽ cưới Bạch An An, trưởng nữ của Đại Hồng Lư Bạch Tu Cẩn.

Phá Nguyệt đã từng gặp Bạch An An. Lần đó là ở một buổi yến tiệc của các quý phụ trong cung đình, người mẹ kế tương lai của nàng mới mười tám, lớn hơn nàng một tuổi, yếu ớt như cành liễu trước gió, dung nhan xinh đẹp dễ thương. Người ngoài có thể không nhận ra, nhưng Phá Nguyệt nhìn thấu, người mẹ kế tương lai này cũng cùng một kiểu với nàng, chỉ là xinh đẹp hơn nàng một chút mà thôi.

Phá Nguyệt biết Nhan Phác Tông không si mê nữ sắc, bao năm qua thậm chí còn chưa từng có nữ nhân nào, Hoàng đế cũng không hề cưỡng cầu. Nay đồng ý‎ hôn sự này, vô hình trung khiến Phá Nguyệt cảm thấy áp lực không hề nhỏ.

Rượu quá ba tuần, Mộ Dung Trạm đứng lên thay y phục. Phá Nguyệt đã cảm thấy không khí trong điện nặng nề, bèn dìu chàng ra ngoài. Mộ Dung Trạm mượn rượu, dựa nửa người vào nàng, hai người loạng choạng đi ra hậu điện.

Sắc đêm nhàn nhạt, không lâu sau, Mộ Dung Trạm đã tỉnh táo hơn nhiều, dịu giọng nói:

– Ở ngoài này một lát đi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top