Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 83: 83

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 152 lượt xem
  • 2157 chữ
  • 2024-03-02 11:50:48

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phá Nguyệt cảm kích trong lòng, nghĩ ngợi rồi nói:

– Tôi có cần đưa cho huynh một bức hòa ly không? Hoặc thứ làm bằng chứng khác?

Mộ Dung Trạm khựng lại:

– Không, không cần. Đương nhiên là không cần.

Chàng đáp rất nhanh, rồi nhất thời tắc nghẹn.

Bốn mắt nhìn nhau, Phá Nguyệt bỗng cảm thấy, trong đôi mắt phượng dịu dàng kia nàng như nhìn thấy điều gì đó.

Nàng quay đầu đi, như vô tình mà hữu ý‎, bỏ qua cảm giác dị thường trong lòng. Mộ Dung Trạm nhìn bộ giá y[3] đỏ rực làm tôn lên nước da trắng như tuyết của nàng, bỗng dưng cảm thấy như thể quay lại đêm qua, không dám nhìn thẳng vào nàng, bèn kiếm cớ đi ra khỏi phòng.

[3] Giá y: Áo cưới. (ND )

Cỏ xanh biêng biếc, oanh chao liệng cánh, ánh tà dương rực rỡ mà ấm áp.

Trăm dặm ngoài cổng thành phía Tây là doanh trại huấn luyện quân thủ bị Đế Kinh. Lúc này các binh sĩ vừa kết thúc bài thao luyện, mồ hôi đầm đìa náo nhiệt ra về.

Phá Nguyệt theo Mộ Dung Trạm đứng ở một góc của doanh trại, nhìn những gương mặt trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết từ đằng xa, cảm giác như đã cách xa hai thế giới.

Mộ Dung Trạm vẫn còn ngẩn ngơ, đứng lặng giây lát mới nói:

– Đi thôi.”

Hôm nay hai người đều mặc y phục bình thường nhưng dung nhan tuyệt mỹ, cao quý hơn người. Phó thống lĩnh cấm quân cung kính đi trước dẫn đường, các binh sĩ qua lại đều biết có quý nhân đến thăm, tuy hiếu kỳ nhưng vẫn ngoan ngoãn vòng sang đường khác.

Cho tới tận thiên lao thuộc thẩm quyền của cấm quân, xuống tầng thứ ba dưới mặt đất, nơi chuyên giam giữ trọng phạm, Phó thống lĩnh mới dừng chân cung tiễn.

Tầng thứ ba có khoảng mười phòng giam, nhưng chỉ nhốt hai phạm nhân.

Là ai?

Sáng nay nghe Mộ Dung Trạm nói “Đưa nàng đi gặp hai người”, Phá Nguyệt đã muốn biết, là ai?

Trong ánh đèn leo lét, Phá Nguyệt nhìn thấy một người. Người đó mặc bộ quần áo tù nhân màu trắng, thân hình khôi ngô, mái tóc dài xõa vai, nhất thời không nhìn rõ gương mặt.

Mộ Dung Trạm như không hề sợ phạm nhân có ác ý, móc chìa khóa ra mở cửa, đi vào trước.

– Tiền bối. Chàng vái chào người đó.

-Là Thành Vương điện hạ à. – Người đó chậm rãi ngẩng đầu lên, trên gương mặt anh tuấn là đôi mắt hổ hiền từ.

– Là ông sao! – Phá Nguyệt thất thanh, người trước mặt rõ ràng trông đã già hơn hai tháng trước rất nhiều, nhưng đó chẳng phải là ân sư của Bộ Thiên Hành, Cận Đoạn Hồng sao?

Cận Đoạn Hồng thấy nàng, sắc mặt thoáng thay đổi, không giấu nổi vẻ vui mừng và mong đợi, lập tức nhìn ra sau lưng họ:

– Thiên Hành đâu?

Phá Nguyệt ngập ngừng, hồi lâu mới nói:

– … Vẫn chưa tìm thấy.

Thì ra hôm đó Mộ Dung Trạm đưa quân tới phong tỏa ngọn núi, không tìm được Bộ Thiên Hành và Nhan Phá Nguyệt, nhưng lại tìm được Cận Đoạn Hồng đang ở lưng chừng núi, đang bị quần hùng vây đánh, hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Khi đó Mộ Dung Trạm không biết nội tình, chỉ biết ông là sư phụ của Bộ Thiên Hành. Chàng bèn bắt hết đám người kia. Còn Dương Tu Khổ, Đình Trọng Dũng là những người võ công cao cường, môn đồ lại đông, dễ dàng thoát thân khỏi vòng bao vây của quân lính, Mộ Dung Trạm nghĩ tới Bộ Thiên Hành nên không tiếp tục truy sát.

Sau đó Mộ Dung Trạm mới biết thân phận của Cận Đoạn Hồng, lập tức bí mật áp giải về kinh.

Nhiều ngày qua, Hoàng đế đã nhiều lần phái người tới tra khảo ông. Thậm chí Hoàng đế còn đích thân cùng ông mật đàm một lần. Suốt cả quá trình ấy, Cận Đoạn Hồng phải chịu không ít khổ sở.

Suốt cả quá trình tra khảo, Mộ Dung Trạm đều tránh đi. Cho tới khi Hoàng đế hạ chỉ bí mật giam ông ở đây, dường như không còn hứng thú với ông nữa thì chàng mới quyết định đưa Phá Nguyệt tới gặp ông.

– Là ta đã liên lụy hai người. – Hai mắt Cận Đoạn Hồng ngấn lệ. – Nếu nó quay về, bảo nó tới gặp ta.

Phá Nguyệt gật đầu, quỳ thụp xuống, dập đầu liên tiếp trước Cận Đoạn Hồng. Cận Đoạn Hồng nhìn nàng, lặng yên không nói, Mộ Dung Trạm đứng cạnh cũng xót xa, chờ nàng đứng lên, bèn kéo nàng lại gần, nhìn thấy trán nàngxanh tím, bất giác cau mày, quên cả buông tay nàng ra.

– Người là sư phụ của Bộ đại ca, cũng là trưởng bối của con. – Phá Nguyệt chậm rãi nói, – Sau này con sẽ thay huynh ấy hiếu thuận với người, phụng dưỡng người.

Cận Đoạn Hồng không ngờ nàng lại nói thế, ngỡ ngàng ngồi lặng.

Hôm đó trên đỉnh núi, nàng và Bộ Thiên Hành sống chết có nhau, ông vừa thấy hổ thẹn, lại vừa vui mừng. Giờ thấy nàng thân phận tôn quý, lại hoàn toàn bất chấp việc ông là người của địch quốc, quyết ý bảo vệ, chăm sóc cho ông. Hàng lông mày lá liễu thanh mảnh toát lên hào khí như của Bộ Thiên Hành. Từ sau khi ở đỉnh Vô Cưu tới nay, ông đã sớm coi thường sinh tử, nhưng cũng khó tránh khỏi vài phần quạnh quẽ cô đơn. Lúc này lại có một nữ tử ngoan ngoãn như con dâu kiên định nói sẽ phụng dưỡng mình, sao ông có thể không xúc động.

– Được lắm, con ngoan! – Ông cười, – Thành Vương là người nhân hậu, ta ở đây rất tốt, con không phải lo. Khi nào tìm được Thiên Hành, con hãy chăm sóc tốt cho nó, thế là ta yên tâm rồi…

Nói tới đây, ánh mắt ông bất giác dừng trên búi tóc theo kiểu phụ nữ đã có chồng của Phá Nguyệt, rồi lại vô tình liếc nhìn bàn tay nàng đang bị Mộ Dung Trạm nắm chặt.

Phá Nguyệt để ý thấy ánh mắt của ông, mới phát hiện ra tay mình bị Mộ Dung Trạm nắm chặt, bèn chầm chậm rút ra.

Mộ Dung Trạm vốn chỉ là quan tâm tới nàng nên mới quên buông tay. Giờ thấy tay mình trống không, trái tim cũng trở nên hụt hẫng, trầm mặc im lặng.

Cận Đoạn Hồng không lên tiếng nữa.

Mộ Dung Trạm thấy không còn sớm nữa, đang định cáo từ, Cận Đoạn Hồng đột nhiên nhìn Nhan Phá Nguyệt chăm chú, dịu giọng nói:

– Nguyệt Nhi, con lại gần đây, để ta bắt mạch cho con.

Nhan Phá Nguyệt hoàn toàn không chút do dự, đưa tay cho ông.

Cận Đoạn Hồng nhắm mắt trầm tư giây lát, mở mắt nói:

– Thành Vương điện hạ, Nguyệt Nhi còn bị nội thương chưa khỏi. Cận mỗ bất tài, nhưng vẫn có thể giúp nó trừ bỏ quái bệnh tích trong cơ thể.

Mộ Dung Trạm vui mừng ra mặt. Phá Nguyệt tuy đã khỏi bệnh, nhưng thái y chẩn đoán mạch tượng của nàng cổ quái, chắc chắn có quái bệnh. Lúc này nghe Cận Đoạn Hồng nói thế, chàng vô cùng hoan hỉ.

Chàng vốn là người thương tiếc anh hùng, lúc này nghe nói có thể cứu được Nguyệt Nhi, chàng lập tức gật đầu, lên tiếng “đa tạ”, rồi lo lắng quan tâm nhìn Phá Nguyệt một cái, quay người tránh đi.

Cận Đoạn Hồng chờ chàng đi xa, mới lộ vẻ tán thưởng.

– Vị Thành Vương này tính tình thẳng thắn, để Vương phi lại cho một gian tế nước địch như ta, chẳng trách Thiên Hành lại cùng Thành Vương kết nghĩa huynh đệ.

Phá Nguyệt cười nói:

– Huynh ấy có nguyên tắc của mình.

Cận Đoạn Hồng buông tay nàng ra:

– Hôm đó Tiết Cẩm Tú đánh con một chưởng mà cô ta lại chết, con còn nhớ không?

Phá Nguyệt hoài nghi:

– Chẳng phải cô ta bị tẩu hỏa nhập ma sao?

Cận Đoạn Hồng lắc đầu.

Phá Nguyệt yên lặng, sau đó lại vái dài:

– Xin tiền bối chỉ điểm!

Cận Đoạn Hồng nhìn nàng chăm chú:

– Con tin ta không?

– Người mà Bộ đại ca tin thì con cũng tin. Mạng của con là do huynh ấy ban cho, huynh ấy chính là con, con chính là huynh ấy. Không có gì khác biệt.

Ngữ khí của nàng rất thong thả, tựa như đang thuật lại một quyết định xưa cũ phủ đầy bụi, chẳng chút băn khoăn hay bận tâm. Đây là lần đầu tiên Cận Đoạn Hồng nhìn thấy dáng vẻ trầm tĩnh cô đơn ở một cô nương trẻ tuổi như vậy, khiến một lão nhân trải qua trăm ngàn sóng gió như ông thấy đau xót trong lòng.

– Tốt, tốt. – Cận Đoạn Hồng mỉm cười an ủi,- Ta thăm dò nội lực của con, có vẻ đã từng được quy nạp, xử lý, nhưng lại bất đồng với căn nguyên nội lực của con nên cuối cùng vẫn không nắm được điểm mấu chốt. Giờ ta dạy con cách này, tuy rằng không thể giúp công lực của con tăng tiến nhưng có thể giúp con thu phát nội lực như ý, sau này độc bộ võ lâm không phải chuyện khó. Hài tử, con có bằng lòng… bái ta làm thầy không?

– Vì sao con lại không bằng lòng chứ? – Phá Nguyệt hỏi ngược lại. Nàng quỳ xuống dập đầu ba cái, – Sư phụ!

Trong lòng nàng lướt qua một suy nghĩ: Kỳ lạ, vì sao ông có thể khẳng định cách ông dạy mình là đúng, còn cách khác lại là “bất đồng với căn nguyên nội lực” của mình? Chẳng phải chiêu số võ công của ông là của Quân Hòa quốc sao?

Nhưng dường như Cận Đoạn Hồng không muốn giải thích nên nàng cũng không hỏi nữa.

Còn Cận Đoạn Hồng thấy nàng quyết đoán như vậy cũng an lòng. Lại nghĩ thầm, ta sẽ dạy cho con một thân võ nghệ, coi như là giúp đồ nhi Thiên Hành làm một việc tốt.

– Sau này trước mặt người khác, bao gồm cả Thành Vương, con vẫn gọi ta là “tiền bối”. – Cận Đoạn Hồng dặn.

Phá Nguyệt gật đầu, hai người đều ngầm hiểu mà chẳng cần phải nói ra.

Hai người ngồi phịch xuống, Cận Đoạn Hồng giảng giải cho nàng chi tiết cách vận dụng nội lực, nàng cố gắng ghi nhớ. Sau đó, Cận Đoạn Hồng lại nắm mạch môn hai tay nàng, giúp nàng điều tức. Nàng cảm nhận được một luồng chân khí như nước lũ tràn vào mạch môn, bất giác thất kinh:

– Sư phụ, thế này là…

– Chớ có lên tiếng. – Cận Đoạn Hồng nhắm mắt, bình thản nói, – Chuyên tâm, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Nàng không dám hỏi tiếp.

Sau hai chu thiên[4] vận hành nội lực, ông mới buông tay Phá Nguyệt ra. Phá Nguyệt thấy toàn thân dễ chịu, chân khí của mình đã nhiều thêm không ít. Còn Cận Đoạn Hồng thì đầu đầy mồ hôi, trông vô cùng mệt mỏi.

[4] Chu thiên: Là một thuật ngữ của Đạo giáo, dùng trong tu luyện khí công. Chu thiên giải thích một cách đơn giản chính là một vòng tuần hoàn của chân khí vận hành. (BT)

– Con về đi, – Ông yếu ớt nói, – Ba ngày sau quay lại.

Phá Nguyệt lần theo con đường đã tới để ra khỏi địa lao, thấy Mộ Dung Trạm đang chắp tay lặng lẽ chờ nàng ở khoảng đất trống bên ngoài, đôi mắt đẹp ngẩn ngơ nhìn đàn chiến mã ở phía xa. Ánh tịch dương dát một lớp vàng mỏng lên gương mặt Dung Trạm, đầu chàng đội mũ quan màu đen, thân vận cẩm bào trắng, dây lưng xanh, tuấn tú, phiêu dật nào có giống người phàm.

– Vương gia. – Phá Nguyệt gọi chàng, bởi vì cách đó không xa còn có người.

Chàng chầm chậm quay đầu, đôi mắt trong trẻo nhuộm sắc dịu dàng, khóa chặt vào người nàng, đi như chạy về phía nàng.

– Thế nào? – Chàng cao hơn nàng một cái đầu, đứng đối diện, trong nháy mắt đã phủ bóng lên người nàng.

Phá Nguyệt nhìn ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của Mộ Dung Trạm, bỗng cảm thấy hơi có lỗi với chàng. Chàng thấy nàng thần sắc không tốt lắm, giật mình, nắm lấy tay nàng, tay kia dừng lại trên vầng trán tím bầm của nàng:

– Không khỏe sao?

Lúc này chàng đâu còn ngại ngùng hay nhớ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân. Năm lần bảy lượt nắm lấy tay nàng chỉ vì quan tâm tắc loạn; chỉ bởi đã từng ôm nàng, hôn nàng, ngày đêm nhìn nàng, trong vô thức, đã hình thành thói quen thân mật với nàng.

Còn Phá Nguyệt thì đã cảm nhận được sự khác thường của chàng, rụt tay về như bị kim châm, thoái lui một bước:

– Không sao, tôi rất tốt. Ba ngày sau tôi tới đây nữa được không?

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top