Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 56: 56

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 144 lượt xem
  • 2272 chữ
  • 2024-03-02 11:33:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khi chàng xong việc, Phá Nguyệt đang tạo thành dáng ngủ hình chữ “đại” ở trên giường, một nửa cái chăn bị rơi xuống đất. Chàng bật cười, giúp nàng vén lại góc chăn. Nhìn dung nhan của nàng khi say ngủ, chàng thấy thật buồn cười. Đây là lần đầu tiên chàng phải hầu hạ người khác, đối tượng còn là một nữ nhân, nhưng sao trong lòng chàng vẫn thấy vui thích một cách kỳ lạ.

Chàng nằm nguyên cả quần áo xuống đất, chỉ cách nàng ở trên giường một thước. Nhắm mắt nằm một lúc, đôi mắt đen lại mở ra, thì tay vào trong chăn, tìm được bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của nàng, nắm trong tay, ngắm nghía rất lâu, hôn mạnh mấy cái rồi mới vui vẻ ngủ thiếp đi.

Phá Nguyệt ngủ tới nửa đêm thì giật mình tỉnh giấc.

Nàng mơ thấy Nhan Phác Tông.

Trong giấc mơ, nàng lại quay lại Đế Kinh. Nàng mặc bộ váy mỏng mà y thích, buộc một cái yếm đỏ rực, nằm trên giường. Y vui vẻ ngồi cạnh nàng, một tay cần quyển sách, đọc rất chăm chú; tay kia đặt lên eo nàng, vuốt qua vuốt lại…

Giấc mộng đó thật yên tĩnh và đáng sợ, khiến tim nàng như tro tàn, sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Khi mở mắt ra, nàng thấy căn phòng tràn ngập ánh trăng và lò lửa ấm áp. Còn bàn tay nàng buông thõng bên giường được một bàn tay to lớn nắm chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay chàng như lan vào tận trong tim.

Dưới ánh lửa bập bùng, nàng thấy gương mặt Bộ Thiên Hành trong bóng tối càng trở nên mông lung và anh tuấn. Thân hình cao lớn nằm ngay dưới đất, đôi mắt đen khép chặt, hơi thở sâu và ổn định.

Thế là trái tim Phá Nguyệt yên bình trở lại.

Thực ra nàng cũng thích chàng thì phải.

Hình như là rất thích, rất thích, càng ngày càng thích rồi.

Nàng không nhịn được nghiêng người sang, thò tay còn lại vuốt nhẹ lên vầng trán đầy đặn của chàng. Khi không cười thì ra trông chàng anh tuấn uy vũ như vậy, còn kiêu hùng bất khuất hơn bất cứ nam nhân nào mà nàng từng gặp.

Ngón tay vuốt nhẹ xuống sống mũi thẳng tắp của chàng, trái tim Phá Nguyệt thoáng run rẩy. Lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra mình cũng rất, rất muốn ở gần chàng, đêm nay nàng nhân lúc chàng ngủ say mà “trêu chọc”, cảm thấy rất hồi hộp, cũng rất kích thích.

Vậy mà ngón tay của nàng vừa chạm vào đôi môi mỏng ấy thì hàng lông mày dài thoáng giãn ra, đôi mắt đen sâu thẳm mở bừng.

Bàn tay Phá Nguyệt dừng lại giữa không trung.

Không phải không ngờ chàng sẽ tỉnh giấc, chàng vốn là người rất cảnh giác.

Được rồi, thực ra nàng hơi… đã biết mà vẫn làm.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Bộ Thiên Hành thoáng tối đi, thân thủ nhanh như chớp, còn hành động lại dịu dàng muôn phần, túm lấy eo nàng bế xuống.

Phá Nguyệt nằm trong lòng chàng, tim đập như trống trận, cũng nghe thấy tiếng tim cuồng loạn trong ngực chàng.

Nàng vừa ngẩng đầu lên thì đôi môi của chàng đã phủ xuống. Phá Nguyệt không biết rằng, đối với một nam nhân mà nói, ôm nữ nhân mình yêu thương trong lòng mà phải kiềm chế là một việc khó khăn đến nhường nào. Lúc này nàng tự dâng mình tới cửa, làm gì có chuyện Bộ Thiên Hành chịu bỏ qua?

Vẻ đùa giỡn cà lơ phất phơ ngày trước hoàn toàn biến mất, gương mặt chàng chẳng có chút ý cười, ánh mắt còn sâu thẳm hơn cả màn đêm. Một tay chàng ôm lưng nàng, tay kia quàng qua eo nàng, áp chặt nàng vào ngực, không thể cựa quậy. Đôi môi chàng mạnh mẽ và nóng bỏng, như thể đã kiềm nén rất lâu, một khi đã bộc phát thì khó lòng khống chế. Mặt Phá Nguyệt bị chàng giữ chặt, chỉ mặc chàng giày vò.

Chàng cắn, rồi ngậm đôi môi non nớt của nàng, chiếc lưỡi nóng rực liếm mút từng hơi thở của nàng; chàng thở dốc, càng hôn càng mãnh liệt, càng hôn càng cảm thấy không đủ. Lật mạnh người, đè nàng xuống đất, hai tay giữ chặt tay nàng, khiến nàng không thể cựa quậy. Bản năng thúc đẩy chàng rời khỏi môi nàng, rồi lần theo gương mặt nàng, hôn xuống dưới.

Phá Nguyệt thấy người mình tê dại, khó chịu, cả người bị bao phủ trong hơi thở nóng hổi của chàng, hệt như bốc cháy. Nàng không kìm được khẽ giãy giụa, thở hổn hển, lại cảm thấy sợ hãi kỳ lạ.

Bộ Thiên Hành cảm nhận được sự rung động trong nàng, lại càng thần hồn điên đảo. Trời lạnh, đất lạnh, cô nam quả nữ, hai tim nối liền, huyết mạch của chàng như phun trào, lý trí đã bị vứt bỏ. Một tay chàng đặt lên ngực nàng, nhẹ nhàng xoa bóp; tay còn lại đặt lên phần mông mềm mại, đầy đặn của nàng, vuốt ve rất khẽ.

Phá Nguyệt tâm thần hỗn loạn, cố gắng thốt ra một câu:

– Đừng… sờ lung tung…

– Ừm. – Chàng ừ khẽ một tiếng, bàn tay rời đi. Phá Nguyệt cảm thấy chàng đã dừng tay, thở phào một hơi, lại thấy hơi thất vọng. Không ngờ chỉ giây lát sau, một bàn tay luồn vào vạt áo, đi sâu vào bụng nàng. Khi chạm phải hai bầu ngực no tròn, mắt chàng tối đi, ngậm chặt đôi môi anh đào, bắt đầu thận trọng xoa bóp.

– Sao mềm thế này… – Chàng khàn giọng lẩm bẩm.

– Đừng sờ nữa.

Sự kháng cự của Phá Nguyệt không chút tác dụng, cứ thế giày vò rất lâu, Bộ Thiên Hành mới hít sâu một hơi, lắc đầu bật cười, bế nàng đặt trở lại giường, đắp chăn cho nàng, còn mình thì ngồi xuống bên thành giường, nhìn nàng chăm chú.

Hai người đều y phục xốc xếch, hơi thở hổn hển. Bộ Thiên Hành nhìn sắc mặt đỏ bừng của nàng thấy hài lòng vô cùng. Chàng nắm lấy một tay nàng, giọng khàn khàn, nghiêm mặt nói:

– Nguyệt Nhi, ta khổng thể để nàng chịu thiệt. Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ kết thành phu thê.

Phá Nguyệt sửng sốt.

Tuy rằng nàng và Bộ Thiên Hành đã ước hẹn, có điều dù sao nàng cũng mang tư tưởng của người hiện đại, tốt thì tốt, thích thì thích, nhưng chẳng bao giờ nghĩ tới việc thành thân. Lúc này thấy chàng kiên quyết nói sẽ cưới mình, nàng thấy tim mình ngọt ngào, nhưng dường như quá nhanh. Rồi nghĩ, thành thân đâu dễ dàng như thế, mới bình tĩnh trở lại.

Không ngờ giây sau chàng lại trở nên thiếu nghiêm túc, nắm lấy tay nàng, cà lơ phất phơ nói tiếp:

– … Khi nào nàng thành nương tử của ta, chuyện ban nãy chúng ta làm sẽ không dừng lại đâu.

Phá Nguyệt nghe chàng nói mà mặt mũi nóng bừng, ngẩng đầu nhìn chàng, thần thái biếng nhác, gương mặt anh tuấn cũng ửng đỏ, trông vô cùng đáng yêu. Bất giác nàng bật cười, nghĩ, thì ra chàng cũng biết ngượng giống mình! Lại còn giả bộ!

Đột nhiên nhớ ra một việc, nàng vội lên tiếng:

– Có một việc chúng ta phải nói rõ. Ta biết nam nhân năm thê bảy thiếp quen rồi, nhưng ta không chịu đâu.

Bộ Thiên Hành không ngờ nàng lại đề cập tới chuyện này, ý cười sâu hơn:

– Ngày trước ta chưa từng nhìn nữ tử nào khác, sau này cũng chẳng còn tâm tư để mắt đến ai, nàng cứ yên tâm gả cho ta đi.

Phá Nguyệt rung động trong lòng, ngồi dậy hôn nhẹ lên môi chàng.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn, chàng đâu nỡ để nó vội vàng kết thúc? Chàng ôm chặt thắt lưng nàng, nụ hôn kéo dài không dứt, chỉ mong đêm sao dài mãi, không bao giờ sáng.

Hai người đang say đắm trong niềm hạnh phúc, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm trầm mang theo tiếng cười ngoài cửa, tựa như xuyên qua màn tuyết của đêm đen, âm u vọng tới:

– Tốt lắm, tốt lắm, thật đúng là tình chàng ý thiếp, thực khiến bổn quan không nỡ để các ngươi tình đoạn ý tuyệt, vĩnh biệt đôi ngả.

Sự ngọt ngào trong tim lập tức tan như mây khói, Nhan Phá Nguyệt cảm thấy toàn thân như bị giội nước lạnh buốt thấu tim gan, nỗi sợ hãi như màn đêm đen kịt bao vây lấy nàng, cổ họng nàng thít lại, gần như là không thở nổi.

– Nhan… Nhan Phác Tông… – Nàng run rẩy cất tiếng.

Bộ Thiên Hành cũng đã nhận ra giọng nói của y, thầm kinh sợ. Chàng tự phụ nhĩ lực hơn người, đêm nay lại có tuyết dày đọng lại, chỉ một động tĩnh rất nhỏ cũng không thoát khỏi đôi tai của chàng. Không ngờ Nhan Phác Tông đạp tuyết vô thanh, nghe giọng nói của y thì hình như đã ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới buông lời giễu cợt.

Chàng là người quyết đoán, nhảy vọt lên, kéo Phá Nguyệt lại gần, ghé tai nàng nói bằng giọng hầu như không thể nghe thấy:

– Nàng đi ra cửa sau, cưỡi Đạp Tuyết đi trước, ta ngăn hắn lại.

Phá Nguyệt chần chừ, nàng mà đi thì chẳng phải Nhan Phác Tông sẽ phanh thây Bộ Thiên Hành thành trăm mảnh sao? Nhưng nàng ở lại đây thì phỏng có ích gì?

Thấy nàng vẫn bất động, Bộ Thiên Hành sầm mặt xuống:

– Còn đứng đó làm gì! Đi mau! – Chàng đẩy nàng ra cửa sau, Phá Nguyệt loạng choạng bước đi vài bước, tim đau như dao cắt.

Ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh nhạt:

– Đi ư? Một hay hai, tất cả đều ở lại cho ta.

Nỗi sợ hãi mãnh mẽ hơn một lần nữa ập vào tim, Phá Nguyệt nghiến răng, quay đầu chạy ra cửa sau. Bộ Thiên Hành thấy nàng đã chịu đi thì không còn chần chừ nữa, rút Minh Hồng đao, đạp cửa xông ra, đao quang như hoa tuyết phủ kín xung quanh, ép vào những chỗ hiểm yếu trên người Nhan Phác Tông!

Nhưng trong tuyết trắng mênh mông, Nhan Phác Tông vẫn lặng lẽ chắp tay đứng yên, mi thanh mục tú, một quầng ánh sáng nhàn nhạt khiến y trông như thiên thần giáng thế. Y như không hề quan tâm tới đao quang mạnh mẽ của Bộ Thiên Hành, chỉ giơ thanh trường kiếm trong tay chặn nhẹ!

Một chiêu rất đơn giản của y cũng đủ chấn động, khiến khí huyết Bộ Thiên Hành trào ngược lên. Chàng thầm kinh hãi. Minh Hồng đao chém sắt như chém bùn, chàng dốc toàn lực để tấn công, tới nay vẫn chưa có đối thủ. Không ngờ Nhan Phác Tông chỉ dựa vào một thanh trường kiếm trông có vẻ bình thường, kiếm còn chưa rời khỏi vỏ, chỉ dùng vỏ kiếm mà đã dễ dàng ngăn được kình lực của chàng!

Cao thủ so chiêu, một chiêu là biết nông sâu. Lúc này Bộ Thiên Hành đã hiểu, công lực của đối phương hơn mình rất nhiều, cao thâm khó lường.

Chàng giao chiến nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải đối thủ như thế. Bốn mắt nhìn nhau, chàng thấy vẻ lạnh lẽo ngưng tụ trong đôi mắt nhỏ dài ấy, sát khí đằng đằng.

Nếu người ngoài nhìn vào ánh mắt như Tu La địa ngục này, chắc chắn sẽ càng thêm run sợ. Nhưng Bộ Thiên Hành nhìn vào mắt y, ngạo khí trong lòng lại trỗi dậy. Chàng nghĩ, đối thủ có mạnh đến đâu thì chỉ cần giữ chân được y, Phá Nguyệt có thể thoát thân, còn mình chết ở nơi này cũng đâu có gì đáng tiếc? Thế là chàng đổi hướng đao, sử dụng tự quyết “Triền”, biến hóa ra đao quang rợp trời, bao vây Nhan Phác Tông.

Ban nãy Nhan Phác Tông đứng ngoài căn nhà lắng nghe giây lát, đã nổi sát tâm với Bộ Thiên Hành. Vậy mà đôi bên vừa giao thủ, y đã thấy hổ khẩu mình tê buốt, nghĩ bụng tiểu tử này tuổi còn trẻ mà đã có tu vi nhường này, không hề thua kém mình năm hai mươi tuổi, thế là sát ý càng tăng lên.

Bộ Thiên Hành dốc toàn lực sử dụng đao pháp, chiêu thức như nước chảy mây trôi, đao chiêu sâu dày vững chãi, tuy rằng võ công của y cao hơn chàng, nhưng muốn lập tức bắt chàng cũng không phải là dễ.

Chỉ có điều Nhan Phác Tông đâu phải con người thích kéo dài thời gian? Chiến đấu với Bộ Thiên Hành nhưng đồng thời vẫn nghe thấy tiếng Phá Nguyệt cưỡi ngựa dường như đã đi xa, y biết không thể kéo dài thêm được nữa, hú dài một tiếng, rút kiếm khỏi vỏ. Trong phút chốc, một dải kiếm khí mảnh dài yêu dị, chém về phía đao quang sắc bén của Bộ Thiên Hành!

Phá Nguyệt cưỡi lên Đạp Tuyết chạy điên cuồng trong bóng đêm, đường núi gập ghềnh, tuyết dày trơn trượt, ngước mắt chỉ thấy bốn bề mênh mông trắng xóa, trong mắt tràn ngập vẻ cô tịch thê lương. Sau lưng, tiếng quyết đấu xa dần, trái tim nàng càng lúc càng như bị thít chặt. Nàng không dám nghĩ, Nhan Phác Tông sẽ hành hạ Bộ Thiên Hành như thế nào? Nàng cũng không dám nghĩ, nếu Bộ Thiên Hành vì cứu nàng mà chết, nàng làm sao để sống nốt quãng đời còn lại?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top