Tô Ẩn Ẩn đeo mặt nạ cho nàng cẩn thận, rồi lại dạy nàng cách bảo dưỡng, sử dụng mặt nạ. Phá Nguyệt ở sau núi học thuộc một lượt, Tô Ẩn Ẩn quay về trước, đi tới trước mặt Bộ Thiên Hành:
– Làm xong rồi.
Bộ Thiên Hành chắp tay chào Tô Ẩn Ẩn:
– Được Tô Ẩn Ẩn diệu thủ hỗ trợ, che giấu dung nhan dễ như trở bàn tay. Chỉ có điều chư vị phải đi đường cả đêm, giải tán sớm thôi, đừng ồn ào quá, xin nhớ kỹ! Đa tạ!
Tô Ẩn Ẩn xua tay, đi vào đám người đang chờ đợi. Bộ Thiên Hành đã nói xong với chúng nhân, cáo biệt từ đây. Chúng nhân đi về phía Nam, chàng đi về phía Đông. Đoàn người ôm quyền chào nhau, không ai nói gì nhiều, cười ha hả rồi rong ngựa lao về phía Nam.
Bộ Thiên Hành đứng một mình ở chỗ cũ đưa mắt nhìn họ, nghe tiếng vó ngựa vang lên, có người tò mò hỏi Tô Ẩn Ẩn:
– Nữ tử đó rốt cuộc trông như thế nào?
Tô Ẩn Ẩn cười to bằng ngữ khí quái dị:
– Xấu, quá xấu! Ta chưa từng thấy nữ tử nào xấu xí như vậy!
Phá Nguyệt từ sau núi đi ra, thấy cánh rừng rộng mênh mông chỉ còn lại một màu tối đen. Chỉ có Bộ Thiên Hành đang dắt ngựa đứng chờ, thần sắc nghiêm túc, không hiểu đang nghĩ gì.
Thấy Phá Nguyệt đi ra, chàng thoáng khựng lại.
– Giống không? – Phá Nguyệt hỏi chàng.
Thế là chàng quang minh chính đại nhìn nàng từ đầu xuống chân, nghĩ bụng, tay của Tiểu Tông không nhỏ như thế, cổ cũng không trắng như thế, mắt không to như thế. Miệng thì đáp:
– Tạm được. – Chàng ngáp dài, – Đi thôi, mau về doanh trại ngủ một giấc.
Phá Nguyệt nhìn Đạp Tuyết, con ngựa duy nhất ở đây, trong lòng hiểu chỉ có Đạp Tuyết mới chở hai người mà nhanh hơn tuấn mã bình thường, như thế thì mới thoát khỏi sự truy đuổi của Nhan Phác Tông.
Chỉ là… sao lúc này cưỡi ngựa chung với chàng lại khiến người ta thấy căng thẳng bất an nhỉ?
Đang chần chừ thì Bộ Thiên Hành đã leo lên ngựa cúi người xuống, giơ tay ra với nàng:
– Lề mề gì thế? Lên đây.
Phá Nguyệt thả lỏng, đặt tay vào tay chàng. Ánh mắt chàng thoáng cười, cánh tay dang ra, đỡ nàng lên ngựa, ngồi sau lưng chàng.
– Ôm chặt vào nhé.
– Ừm. – Phá Nguyệt giơ tay ra túm lấy vạt áo ở thắt lưng chàng. Không biết có phải vì ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy lưng chàng càng thẳng hơn, kéo dây cương. Đạp Tuyết hí dài rồi như một vệt khói màu đen, xuyên thẳng vào màn đêm.
Ô Vân Đạp Tuyết ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm dặm. Đêm ngày thứ ba, chỉ còn cách quân doanh một đêm nữa. Bộ Thiên Hành cho dù có sức khỏe tốt, nhưng nhiều ngày không ngủ cũng khiến chàng mệt mỏi, Phá Nguyệt thì cứ như một xác chết biết đi, dán mặt vào lưng chàng mà vẫn có thể ngủ được, đã mấy lần suýt ngã ngựa, may mà Bộ Thiên Hành nhanh tay nhanh mắt giữ lại được.
Trăng sáng, sao thưa thớt, hai người đi tới một khu rừng nằm cạnh một thôn làng, đồng không mông quạnh, dừng chân nghỉ đêm.
Bộ Thiên Hành tìm một gốc cây lớn, nhấc Nhan Phá Nguyệt đã sắp tuột khỏi yên ngựa xuống, đặt dưới gốc cây. Thấy tinh thần nàng mệt mỏi, chàng bất giác vỗ vào đầu nàng mấy cái như vỗ một chú cún con:
– Ngủ đi. Một canh giờ sau chúng ta lên đường…
Sau đó chàng cởi dây buộc cho Đạp Tuyết, để nó tự đi tìm thức ăn. Khi chàng quay người lại nhìn, quả nhiên Nhan Phá Nguyệt đã dựa vào gốc cây ngủ ngon lành.
Chàng bật cười, bộ dạng này thật giống Tiểu Tông đang say ngủ.
Chàng ngồi cách nàng hai thước, bỏ bình rượu ra uống hai ngụm. Chất rượu cay xè rót vào bụng, tinh thần chàng phấn chấn trở lại, thoải mái nheo mắt nhìn Phá Nguyệt.
Ánh trăng như nước, chảy tràn trên gương mặt anh tuấn của người thiếu niên. Hàng lông mi đen dài thoáng lay động, nhưng Tiểu Tông trông không yếu ớt, đáng thương như thế.
Chàng bất giác nghi hoặc, rốt cuộc trông nàng như thế nào nhỉ?
Tô Ẩn Ẩn nói nàng xấu xí vô cùng, Dung Trạm thì chưa bao giờ đề cập tới dung nhan của nàng.
Mà trong lời đồn…
Chàng từng nghe các đồng liêu nói: Nhan Phác Tông gả ái nữ duy nhất cho cấp dưới, ai ai cũng ngưỡng mộ vận may của vị tướng quân đó.
– Ca ca ta ở trong Nam Lộ quân, hôm đó tuyên đọc thánh chỉ, huynh ấy cũng có mặt! Nghe nói Nhan tiểu thư trông… chậc chậc… chỉ tiếc là chưa kịp động phòng thì đã chết. – Đồng liêu đó không nói tiếp, nhưng khi nói tới dung mạo của nàng, trong ngữ khí toát lên một vẻ ngưỡng vọng không giấu giếm.
Chàng nhìn nàng.
Gỡ tấm mặt nạ của nàng ra.
Ý nghĩ này như một mồi lửa nhen nhóm trong tim chàng, càng ngày càng cháy bỏng.
Đang lúc ngần ngừ, đột nhiên thấy nàng nghiêng đầu, cả người đổ dần về phía chàng!
Cánh tay dài của Bộ Thiên Hành vươn ra, đón lấy thân hình mềm mại ấy, để nàng đổ vào lòng mình.
Gần ngay gang tấc.
Bộ Thiên Hành chầm chậm giơ tay, đầu ngón tay chạm vào cằm nàng.
Chàng nghe thấy nhịp tim đập của chính mình, tình thịch thình thịch, nhanh hơn thường ngày rất nhiều. Chàng nhìn dung nhan say ngủ của nàng, rõ ràng là mang mặt của Tiểu Tông, nhưng cho dù là trong giấc mộng, vẫn tỏa ra khí chất hoàn toàn khác.
Chàng chạm nhẹ vào cằm nàng, cho dù chàng tâm tư cẩn mật nhưng vẫn phải mất khá nhiều khí lực mới chạm được vào chỗ hơi nhô lên gần như không thể nhận ra ấy. Chỉ cần vén nhẹ lên là sẽ biết rốt cuộc nàng xấu như Chung Vô Diệm hay xinh đẹp như tiên…
– Cha… đừng…
Tiếng rên khe khẽ phát ra từ miệng nàng. Nàng nhắm mắt, hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại.
Bàn tay Bộ Thiên Hành dừng lại, trầm mặc một lúc lâu rồi chầm chậm thu về.
Sau đó chàng kéo lưng nàng, để đầu nàng dựa vào ngực mình, như thế ngủ sẽ thoải mái hơn. Còn chàng thì âm thầm vận khí, ngồi kiết già, không lâu sau tâm đã sáng như gương, không vướng bụi trần.
Chân khí vận hành được một vòng, chàng mở mắt ra, thần thái ngời ngời. Nghiêng đầu thấy Nhan Phá Nguyệt vẫn đang ngủ say, chỉ mới đổi tư thế ngủ, vùi đầu vào ngực chàng, ngủ rất sâu.
Chàng nghĩ ngợi, một ngón tay quệt xuống đất, rồi quệt lên một bên má nàng, vẽ thành hình hai con rùa nguệch ngoạc. Sau đó mới đỡ nàng dựa vào gốc cây.
Chàng huýt sáo. Đạp Tuyết đạp lên ánh trăng trong màn đêm, quay về trước mặt chàng. Lúc này chàng mới giả bộ vừa mới tỉnh ngủ, vỗ vai nàng:
– Còn ngủ hả? Đi thôi.
Phá Nguyệt cau mày dụi mắt, mơ màng đứng lên, khi nhìn rõ chàng bèn thở dài:
– Đã được một canh giờ rồi à? Nhưng mà cũng may… mơ thấy ác mộng.
Nàng lẩm bẩm rồi mơ màng trèo lên lưng ngựa. Bộ Thiên Hành nhìn nàng một cái, trèo lên ngựa, lần này chàng ngồi sau lưng nàng.
Bàn tay chàng từ sau lưng vòng lại, nắm sợi dây cương, và cũng vòng qua người nàng. Phá Nguyệt khựng lại, như thế…
– Ngủ tiếp đi. – Ngữ khí của chàng rất sảng khoái.
Phá Nguyệt vốn rất buồn ngủ nên cũng chẳng buồn quan tâm, ngã đầu ra sau, tựa vào lồng ngực ấm áp của chàng, nhắm mắt:
– Cảm ơn. – Nghĩ ngợi rồi lại nói thêm một câu, – Chuyện này… nhớ đừng nói cho Dung Trạm.
Bộ Thiên Hành cười không thành tiếng.
Đêm, ngoại thành một trấn ở phía Nam.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên quan đạo, trong rừng ngổn ngang bảy, tám xác người nằm la liệt, mùi máu tanh như dòng nước lũ tràn bờ, bao phủ cả trời đêm.
Rất nhiều hộ vệ áo đen đứng hai bên quan đạo, trầm mặc như nước.
Con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết đạp lên một vũng máu trên đất, chầm chậm đi một vòng rồi mới quay về trước đám thị vệ.
– Xác nhận là do chúng làm chứ? – Người trên ngựa lạnh nhạt hỏi.
Một ám vệ chạy tới trước ngựa, cung kính nói:
– Hồi đại nhân, đám tặc nhân này tụ tập ở một tửu trang phía trước uống say mèm, vô cùng huênh hoang. Chúng tôi cảm thấy kỳ lạ, còn chưa kịp điều tra thì đôi bên đã động thủ. Chúng đã bị giết hết, giữ lại một nữ nhân, khai rằng người bị Tích Hoa Lang Quân Tạ Chi Phương bắt đi rồi.
Trên gương mặt lạnh lùng của Nhan Phác Tông nở một nụ cười rất nhạt:
– Đưa lên đây.
Một nữ tử áo đỏ, trêm tóc rối bời, y phục xộc xệch, mặt toàn vết máu, trên bụng còn bị cắm một lưỡi dao, thở khó nhọc, bị ném trước mặt Nhan Phác Tông, trông như một đống bùn.
Nhan Phác Tông rút trường kiếm ra, chạm nhẹ vào cằm nữ tử đó:
– Ngươi là ai?
Cả người nữ tử run rẩy, nàng ta đã bị hành hạ suốt cả ngày, lại là người duy nhất còn sống sót. Nàng ta sợ muốn chết:
– Tôi… tôi là thị nữ của Lang Quân.
Nhan Phác Tông gật đầu:
– Hắn đâu?
Nữ tử run giọng nói:
– Ngài ấy đưa nữ tử trong xe, nói là tìm một nơi bí ẩn không có người sống vui vẻ vài ngày, bảo chúng tôi đi về phía Nam, còn ngài ấy đi về phía Bắc.
Nhan Phác Tông nhìn nàng, đột nhiên bật cười:
– Tuy rằng bổn quan sống trong triều, nhưng cũng nghe nói tới thanh danh của đám tiểu bối võ lâm các ngươi. Thiên Diện Tây Thi Tô Ẩn Ẩn? Nghe nói cũng là một nữ hiệp thức thời, coi trời bằng vung. Sao lại làm bạn với Tạ Chi Phương? Kẻ đó nhiều năm trước đã bị ta bắt được, tận tay giao lên Hình Đường Đường chủ Dương Tu Khổ cầm tù, làm sao có thể thoát được?
Tô Ẩn Ẩn trợn tròn mắt, nghĩ bụng hôm nay ngang dọc gì cũng chết, mọi người đã phải bồi táng tính mạng của mình, quyết không thể khai ra Bộ Thiên Hành! Nàng cười ha hả:
– Lang Quân bị nhốt nhiều năm, chuyên tâm luyện công, đã tới mức xuất thần nhập hóa. Đúng là ngài ấy nhắm tới ngươi, ngươi hãy chờ Lang Quân tới lấy mạng mình đi.
Nói xong, cơ thể của nữ tử đột ngột đổ về phía trước, định lao về phía mũi kiếm của Nhan Phác Tông. Nhưng Nhan Phác Tông võ công cao cường hơn nàng rất nhiều lần, mũi kiếm chệch đi, cắm vào vai nàng, máu tươi chảy như suối.
Nhưng lời của Tô Ẩn Ẩn lại khiến y tin tưởng vài phần. Nghĩ tới việc nếu Phá Nguyệt thực sự rơi vào tay Tạ Chi Phương làm sao có thể bảo toàn được sự trong sạch?
Y nổi trận lôi đình, đôi mày dài cau lại, thúc ngựa tiến về phía trước. Con ngựa trắng tung bốn vó giẫm lên lưng Tô Ẩn Ẩn, tiếng rắc rắc vang lên, cả người Tô Ẩn Ẩn nằm mềm nhũn dưới đất.
Y không quay đầu, thúc ngựa đi tiếp, các kỵ binh còn lại thấy thế cũng quay ngựa, giẫm lên người Tô Ẩn Ẩn mà đi.
Đám binh sĩ đã đi xa, chỉ để lại mặt đất đầy thi thể, người nào mặt mũi cũng tỏ ra sợ hãi, đau đớn, chết chóc phủ tràn không gian.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận