Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 25: 25

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 148 lượt xem
  • 1994 chữ
  • 2024-03-02 11:18:53

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nàng dịch hai bước chân về phía bồn tắm, sau đó nhìn thẳng vào chàng, ánh mắt sáng ngời, to gan và thách thức. Chỉ có điều vành tai trắng ngần đã đỏ như thắp lửa.

Bộ Thiên Hành đâu phải là người dễ bị uy hiếp? Nhất là khi đối tượng là một tiểu cô nương.

Mặc dù lúc này bị nàng chú mục, toàn thân chàng đang căng cứng một cảm giác kỳ lạ, nhưng thần sắc vẫn tỏ ra bình thản:

– Lại đây.

Chàng vốn định nói ra hai tiếng này một cách thật phong lưu, ai ngờ lời thốt ra nghe khàn khàn. Điều này khiến chàng thầm kêu khổ, thế là sầm mặt xuống, nhìn nàng không chút cười cợt.

Phá Nguyệt vốn định khiến chàng không thể xuống đài nổi nhằm phát tiết nỗi hận trong lòng. Lúc này thấy đôi mắt đen của chàng tối sẫm, giọng nói khàn khàn, không có ý cười thì nỗi sợ hãi trong lòng lại dâng lên.

Nhưng nàng không thể khiếp sợ.

– Tới thì tới! – Nàng bước lên một bước.

– Mau lên. – Chàng chống tay vào vách bồn, thong thả đứng lên.

Lồng ngực vạm vỡ của chàng nhô ra khỏi mặt nước, sau đó là cái eo săn chắc, sau đó là…

– Á! – Phá Nguyệt hét lên một tiếng, hốt hoảng quay mặt đi.

“Tõm”, Bộ Thiên Hành đập mạnh tay xuống nước.

Hoa nước bắn lên tung tóe, như một cơn mưa ập tới trước mặt Phá Nguyệt.

Đừng nói Phá Nguyệt đã quay mặt đi, cho dù là không quay đầu thì bị những bông hoa nước đó bắn ập tới, nàng cũng chỉ nhìn thấy một làn hơi nước mờ ảo, ngoài ra chẳng nhìn rõ gì nữa.

Một nửa thùng nước đã bắn ra thành cơn mưa, trong khoảnh không gian mơ hồ này, một bóng người cao lớn lao nhanh ra khỏi thùng nước! Y phục bay phần phật, áo bào tung ra! Trong khi Nhan Phá Nguyệt vẫn đang lau những giọt nước bắn vào mắt mình, Bộ Thiên Hành đã buộc xong thắt lưng, đứng phía sau nàng, nhẹ nhàng điểm lên huyệt Chương môn của nàng.

Cả người Phá Nguyệt cứng đơ, không cựa quậy được nữa.

– Lại điểm huyệt? – Bàn tay Phá Nguyệt vẫn còn dừng trên mí mắt, cả người ướt sũng, y phục dính bết vào người khó chịu. Nhớ lại đây là nước tắm, nàng càng bực bội. – Mau thả tôi ra!

Bộ Thiên Hành nhìn thân hình cứng đờ của nàng, cảm thấy dễ chịu lạ lùng. Chàng thong thả ngồi xuống bên chiếc bàn thấp, cầm một cái đùi dê lên, gặm một miếng rồi cười nheo mắt, đáp:

– Không được, Nguyệt nô còn phải hầu bổn tướng quân đi nghỉ nữa kia!

Phá Nguyệt nghe ngữ khí đùa giỡn của chàng thì nhớ tới thân hình tráng kiện và ánh mắt tối sẫm của chàng ban nãy, bắt đầu thấy sợ. Thế là giọng nói mềm đi mấy phần:

– Tướng quân, ngài phải giải huyệt cho tôi thì tôi mới hầu hạ ngài được chứ.

Bộ Thiên Hành không trả lời, chăm chú gặm cái đùi dê, rồi lại ăn mấy xiên thịt nướng, uống mấy bát rượu to, vô cùng thỏa mãn. Bất giác chàng nghĩ, nha đầu này tuy lai lịch bất minh, nhưng tay nghề nướng thịt thì khá tốt. Khi nào chàng được đại tướng quân đề bạt, mời mấy người bạn tốt ăn uống, lúc đó chàng sẽ gọi nha đầu nay tới bày biện bàn ăn, như thế đúng là quá tuyệt!

Chàng đang say sưa nghĩ thì Nhan Phá Nguyệt thấy chàng không có động tĩnh gì, trở nên hoang mang.

– Này, đại trượng phu không đấu với nữ nhân, mau thả tôi ra!

Ngụm rượu trong miệng Bộ Thiên Hành suýt thì nghẹn ngang cổ họng, nghĩ bụng nàng đúng là người biết tiến biết lùi, giờ đã biết mình là nữ nhân rồi sao? Con bà nó, làm gì có nữ nhân nào nhìn thấy cơ thể nam nhân mà còn trấn tĩnh như nàng cơ chứ?

Nghĩ tới đây, da mặt Bộ Thiên Hành lại nóng ran lên. Điều này khiến chàng tức tối. Chẳng nhẽ chàng bó tay với nha đầu này?

Chàng quyết định cho nàng một bài học.

Nhìn thân hình gầy gò như cây tre của nàng, chàng gặm cái đùi dê béo ngậy, thầm tính kế.

– Hôm nay Nguyệt nô tự nguyện dâng mình, bổn tướng quân sẽ không ngược đãi. Nào, để bổn tướng quân sờ tay nàng nào.

Xương dê chạm nhẹ vào cánh tay nàng.

Phá Nguyệt chỉ cảm thấy có thứ lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay mình, còn men theo hổ khẩu, cổ tay, nhẹ nhàng chạm lên. Lần động chạm này khiến cả người nàng nổi da gà.

Hắn… hắn chạm thật à!

– Hạ lưu! – Nàng quát.

Bộ Thiên Hành thấy hai vai nàng thoáng run, đôi môi đỏ cắn nhẹ, lại càng thấy thú vị, nói:

– Để lang quân sờ cái eo nhỏ của nàng nào…

– Không được sờ! – Phá Nguyệt lo lắng.

Bộ Thiên Hành đâu có đếm xỉa gì tới lời nàng, cầm cái xương đùi dê trượt từ khuỷu tay tới thắt lưng nàng, lại còn ấn nhẹ mấy cái.

Nhan Phá Nguyệt không thể động đậy, mắt không thể nhìn, chỉ cảm thấy thứ đó lướt trên da thịt như có như không, điều này càng khiến nàng kinh hãi hơn là sự động chạm mặt đối mặt. Nhất thời quên cả chửi chàng, trái tim nàng như thót lên tận cổ họng, huyết mạch toàn thân tựa như đang chuyển động theo sự chuyển động ma quái của thứ đó, càng ngày càng thấy khó chịu.

Bộ Thiên Hành sờ tới eo của nàng thì thầm kêu kỳ quái.

Hóa ra nàng dùng vải dày buộc rất nhiều vòng trên eo mới khiến người nàng trông không có một đường cong nào. Bộ Thiên Hành vừa chạm vào cảm giác thấy không bình thường, hiểu rằng nàng đã buộc eo.

Thế là Bộ Thiên Hành nhìn thân hình gầy gò của nàng, nghĩ bụng hóa ra eo nàng nhỏ thế à! Chàng dùng tay mình để đo thử sau lưng nàng, cảm thấy hơi bất ngờ, rồi lại ấn cái xương dê thêm vài cái để xác nhận.

Phá Nguyệt bị chàng sờ tới mức tâm thần bất an, không hiểu vì sao, cổ họng nàng khô khốc, toàn thân cảm thấy không tự nhiên. Nàng không nhịn được nữa:

– Sờ đủ chưa hả?

Bộ Thiên Hành thấy nàng nổi da gà thì càng đắc ý trong lòng. Nói bằng giọng nghiêm túc:

– Sờ eo của Nguyệt nô rồi, giờ sờ vào đâu nhỉ?

Mắt chàng hướng lên trên, thấy ngực nàng cũng phẳng lì, trông cứng hơn eo rất nhiều. Chàng không nghĩ ngợi gì nhiều, khúc xương dê trên tay lại luồn từ đằng sau, đặt lên một bên ngực nàng. Quả nhiên, cảm giác cứng đơ! Cũng được buộc vải!

Cả người Nhan Phá Nguyệt cứng lại, máu nóng khắp người dồn hết lên ngực. Bị sờ rồi, bị sờ rồi! Ngay cả Nhan Phác Tông còn chưa bao giờ sờ tới chỗ này, vậy mà ân nhân cứu mạng nàng vốn tưởng rằng lương thiện lại sờ vào đó!

Bộ Thiên Hành đang định lên tiếng trêu chọc nàng vài câu thì trong đầu lướt qua một suy nghĩ. Nếu nàng không quấn vải thì thân hình trông sẽ như thế nào?

Ngực nàng tuy rằng đã quấn vải nhưng rõ ràng là mềm mại hơn eo rất nhiều. Cho dù cách một khúc xương dê, chàng vẫn có thể cảm nhận được sự đàn hồi trong đó.

Chàng nhìn sắc mặt vừa sợ vừa giận của nàng, và cả dáng người như cây tre nữa, trong đầu bỗng hiện lên thân hình đầy đặn, yểu điệu, sống động.

Bộ Thiên Hành bỗng cảm thấy khúc xương dê trong tay nóng ran.

Không, không phải khúc xương nóng, mà là tay chàng.

Rõ ràng đã cách qua một khúc xương mà vì sao chàng cứ như thể đã cảm nhận được sự mềm mại và yếu ớt của cơ thể nữ nhân này?

Chàng rụt tay về như phải bỏng, hít sâu một hơi.

– Khốn khiếp! – Phá Nguyệt còn tưởng chàng định sờ chỗ khác, còn chỗ nào khác nhỉ? Nàng lại giận dữ quát, – Ngươi mà sờ vào đó, ta… ta tự vẫn!

Bộ Thiên Hành vốn định nói vài câu đùa cợt để lấp liếm rồi thả nàng, không ngờ nghe nàng nói “sờ vào đó” khiến người chàng khựng lại.

Đó là đâu?

Tuy rằng chàng chưa từng trải nghiệm thực tế nhưng vẫn biết nơi mà nàng nói.

Nữ tử này đúng là mồm miệng không kiêng kỵ gì! Chàng thầm nhủ.

Nhưng mặt chàng lại nóng bừng theo câu nói của nàng.

Chàng chửi thầm, cô coi ta là dâm tặc thật hả? Đang định lên tiếng phản bác thì đột nhiên dừng lại.

Chàng phát hiện ra mình có đôi chút do dự.

Có nên… sờ một cái không? Dù sao thì vẫn cầm khúc xương dê, không coi là xâm phạm.

Không biết chỗ đó của nữ tử có mềm mại, thơm ngát như các đồng liêu nói không?

Ý nghĩ này lướt nhanh qua đầu khiến chàng rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra. Chàng nghĩ, Bộ Thiên Hành ơi Bộ Thiên Hành, không ngờ ngươi lại thực sự vô lại như thế! Chẳng nhẽ Phá Nguyệt cô nương yếu ớt nên ngươi muốn bắt nạt nàng sao? Cho dù dung mạo thực sự của nàng xinh đẹp như tiên thì liên quan gì tới ngươi? Nếu ngươi sỉ nhục nàng, sao ngươi xứng với lời gửi gắm của Dung Trạm?

Nghĩ tới đây, sự rạo rực trong người chàng biến mất, bình tĩnh trở lại.

Chàng vái dài một cái sau lưng nàng:

– Nguyệt nô… không, Phá Nguyệt cô nương, xin lỗi, ban nãy tại hạ chỉ đùa với cô thôi, hình như hơi quá. Xin đừng trách cứ, nếu trách thì trách nó. Có điều sống trong địa lao cũng là vì sự an toàn của cô nương. Ta đi đây, cô nương cứ tự nhiên.

Chàng nhét khúc xương dê vào tay nàng, thấy Phá Nguyệt không nói gì, cảm thấy ngượng ngùng bèn quay người đi ra khỏi lều.

Phá Nguyệt đột nhiên nghe thấy chàng nói năng nghiêm túc một lúc lâu, sau đó nghe thấy tiếng bước chân xa dần, tảng đá trong lòng được bỏ xuống.

Nàng đứng yên ở chỗ cũ rất lâu, nhìn khúc xương dê trong tay, mới hiểu chàng nói muốn trách thì trách nó là có ý gì.

Nhưng…

– Này… ngài phải giải huyệt cho tôi chứ!

Một canh giờ sau, Phá Nguyệt quay về địa lao. Trời thu ẩm ướt, y phục khó khô. Tiểu Tông vừa dụi mắt tỉnh giấc, nhìn nàng ướt như chuột lột, ngạc nhiên nói:

– Mưa à?

Phá Nguyệt im lặng, vùi đầu vào chăn, không nói tiếng nào.

Bên này, Bộ Thiên Hành đi quanh quân doanh ba vòng, rồi lại ra trường luyện võ luyện đao pháp suốt hai canh giờ, tới khi mồ hôi đầm đìa mới quay về lều. Tính cách chàng vốn tiêu diêu tự tại, vậy mà suốt đêm nay chàng phải ở trong tình cảnh ngượng nghịu. Chỉ có điều trong đầu chàng cứ liên tục xuất hiện dáng vẽ xù lông của Phá Nguyệt, nghĩ bụng hành vi, cử chỉ của cục than nhỏ này không giống những nữ tử bình thường khác, đúng là rất thú vị. Ngày mai phải đi xem nàng còn giận không?

Vừa bước vào lều, Phá Nguyệt đã ra về, lại có vệ binh vào cấp báo.

– Bộ tướng quân, có người ở Đế Kinh tới xin gặp ngài.

– Đế Kinh? Ai?

– Nghe nói là sứ giả của Nhan Phác Tông đại nhân.

Trong lòng Bộ Thiên Hành thấy hơi ngạc nhiên, Nhan đại nhân với đại tướng quân Triệu Sơ Túc của Đông Lộ quân cùng cấp, tìm kẻ dưới cấp như chàng để làm gì? Tuy rằng chàng không phải thuộc hạ của Nhan Phác Tông, nhưng vẫn nghe tiếng Nhan đại nhân dụng binh như thần, kẻ địch sợ vị đại tướng quân trấn quốc trẻ tuổi này như sợ một vị thần.

– Mau mời!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top