Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Giang Sơn Bất Hối (Dịch)
  4. Chương 18: 18

Giang Sơn Bất Hối (Dịch)

  • 161 lượt xem
  • 1805 chữ
  • 2024-01-18 10:35:36

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thì ra hai người chỉ mặc áo mỏng, lộ ra bầu ngực đầy đặn, trắng ngần, yếm đỏ quyến rũ. Bất kỳ là nam nhân nào nhìn thấy thì máu huyết cũng sẽ sôi trào. Dung Trạm lại vừa kinh ngạc, vừa giận dữ, vội vàng nhắm chặt mắt, không dám nhìn lâu.

Dường như hai tỷ muội đã hiểu rõ tính cách quang minh lỗi lạc của chàng nên mới ăn mặc thế này. Thấy chàng quay đầu nhắm mắt, gương mặt anh tuấn như ngọc trong ánh nến bập bùng, hai tỷ muội trao đổi ánh mắt, ám khí từ tay áo tuột ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, chờ cơ hội phát đi bất cứ lúc nào.

Phá Nguyệt ở sau lưng Dung Trạm nên nhìn rất rõ, thấy Dung Trạm vẫn quay nghiêng mặt đi, mi mắt khép chặt, sắc mặt thoáng ửng đỏ. Nàng thầm kêu trong lòng, hai yêu nữ này mặt dày thật!

Trong lúc gấp gáp, nàng buột miệng:

– Hướng một giờ, hướng chín giờ!

Đó là hướng phương vị mà nàng thường dùng trong game, nhưng ba người trong phòng làm sao mà hiểu được. Dung Trạm vẫn nhắm mắt, hàng mi dài thoáng lay động. Hai yêu nữ kia thì kinh ngạc nhìn nàng đầy hoài nghi, trong đó một người chửi:

– Con nhóc quê mùa chết tiệt, ngươi chửi cái gì?

Đầu óc Phá Nguyệt chuyển động nhanh, vén màn ra hét:

– Ba mươi độ hướng bắc lệch Đông! Bốn mươi lăm độ hướng bắc lệch Tây! – Hét xong rồi mới cảm thấy không đúng, Dung Trạm làm sao mà hiểu được?

Không ngờ hàng lông mày cau chặt của Dung Trạm thoáng giãn ra, cánh tay vươn dài, rút thanh bội kiếm đặt trên bàn, lao đi như điện xẹt.

Một khắc sau.

Phá Nguyệt thắt nút chết sợi dây thừng trong tay, vỗ tay, đi tới trước mặt Dung Trạm:

– Xong rồi.

Dung Trạm gật đầu, ánh mắt tán dương:

– Ban nãy cũng nhờ cô tùy cơ ứng biến.

Phá Nguyệt tò mò hỏi:

– Sao huynh biết…

Dung Trạm biết nàng định hỏi gì, mỉm cười nói:

– Đại Tư tuy rằng không có thủy quân, nhưng vẫn có giao thương hàng hải. Phương pháp đo độ mà cô nói thường dùng trong hàng hải, ta từng đọc được trong một cuốn sách cổ. Có điều ta không ngờ Phá Nguyệt cũng biết cái này.

Phá Nguyệt cười ha hả, chỉ hai ả kia, chuyển chủ đề:

– Xử lý thế nào?

Dung Trạm nhìn hai người bị Phá Nguyệt dùng trải giường quấn lại rồi trói chặt, bình thản nói:

– Ta đã nhường các ngươi hết lần này tới lần khác, vậy mà các ngươi lại càng được nước lấn tới, đừng trách ta hạ thủ vô tình.

Sắc mặt chàng vô cùng nghiêm túc nhưng hai yêu nữ kia tựa như không hề sợ hãi, một người trong số họ cười nói:

– Công tử, người ta thích chàng vô tình đấy!

Thần sắc Dung Trạm nghiêm lại, quay đi, đỏ mặt tía tai.

Phá Nguyệt thấy họ mà cứ nói chuyện kiểu này thì không ổn, nghe hơi buồn cười. Thấy hai nữ tử dung mạo xinh đẹp, tính cách lại phóng túng, trong lòng nàng bỗng có một suy nghĩ to gan.

Công tử, giao cho tôi xử lý được không? – Nàng đột ngột buông tiếng hỏi.

Dung Trạm nhìn nàng:

– Cô định xử lý thế nào?

Sắc mặt hai người kia lập tức thay đổi:

– Công tử! Sao chàng có thể giao chúng tôi cho xú phụ đó?

Dung Trạm nghe thấy thì nực cười, nghĩ bụng, các người không biết đấy thôi, nàng mà bỏ mặt nạ ra thì còn đẹp hơn hai người gấp trăm lần. Nghĩ tới đây, chàng lại nhìn Phá Nguyệt một cái, trên gương mặt bình thường không có gì nổi bật, đôi mắt đen láy như hồ nước, trong sáng, lóng lánh.

– Tôi không làm họ bị thương đâu. – Phá Nguyệt mỉm cười. – Tôi muốn nói chuyện với họ thôi.

Dung Trạm trầm mặc giây lát, gật đầu, chắp tay đi ra ngoài.

Phá Nguyệt nhìn hai người đang nằm trên đất với ánh mắt ai oán và bất an, ho khan hai tiếng, điềm tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt họ.

– Ta có một vụ giao dịch muốn làm với hai người. – Nghĩ tới suy nghĩ trong lòng, nàng hơi căng thẳng và hưng phấn, – Đối với hai người chỉ có lợi, không có hại.

Lại một khắc đồng hồ nữa trôi qua, đôi bên đã bàn bạc ổn thỏa.

Yêu nữ lớn tuổi hơn cười nói:

– Kế này của cô nương hay thật, tuy rằng không có được hàng tuyệt sắc như công tử, nhưng bốn người đó tráng kiện, anh tuấn, nếu đưa về thì có thể khiến chúng tôi nở mày nở mặt trước giáo chủ.

Phá Nguyệt cũng cười, còn vỗ vai ả:

– Không đánh không quen biết, thực ra tôi cũng rất thích tính cách thẳng thắn của các người. Nếu các người làm việc này ổn thỏa thì công tử sẽ ban giải dược cho các người.

Nữ tử đó nói:

– Cô nương đúng là người nhanh nhẹn, công tử thì nghiêm túc, chính trực, chàng thì đương nhiên là chúng tôi tin được rồi.

Phá Nguyệt đứng lên:

– Được. – Đưa tay ra đang định cởi trói cho hai người. Đúng lúc này, ngoài cửa vọng vào giọng nói trầm thấp của Dung Trạm:

– Phá Nguyệt, nàng ra đây đã.

Nàng ở trong phòng mật đàm với hai nữ tử, Dung Trạm công lực thâm hậu, đứng ngoài cửa nghe thấy rõ ràng. Thấy nàng đi ra, Dung Trạm kéo nàng tới tận cuối hành lang, cau mày nói:

– Việc mình không muốn làm thì đừng ép người khác, tuy rằng những kẻ đó là truy binh tới bắt cô, nhưng sao cô lại xúi giục hai yêu nữ đó hạ thủ với chúng?

Phá Nguyệt khó khăn lắm mới nghỉ được một kế sách vẹn toàn như thế, không ngờ chàng lại không tán đồng. Nàng ngẩn người trong giây lát, nói:

– Nhưng nếu tôi bị chúng bắt về thì tôi chết mà huynh cũng chết.

Dung Trạm nghe thấy kỳ lạ, chàng làm sao mà chết? Nhưng nghĩ tới ban nãy ở trong phòng, ban đầu nàng ép hai nữ tử kia phải thề, rồi lại lấy hai viên thuốc giải độc của chàng, nói là kịch độc rồi ép họ uống. Sau đó nói điều kiện với họ, bảo họ xuống dưới lầu mê hoặc bốn truy binh kia, còn hứa rằng chàng sẽ ra tay giúp đỡ, bằng không thì hai nữ tử đó không phải là đối thủ của chàng.

– Tuy rằng huynh nho nhã, anh tuấn, nhưng bốn người đó cũng là thanh niên tráng kiện, bọn họ chẳng thiệt thòi gì cả.

Nghĩ tới lời nàng nói, mặt Dung Trạm nóng bừng, nhưng trong lòng lại càng không vui.

– Không được. Nếu chúng tới bắt cô, Dung Trạm nói được là làm được, cho dù mất mạng cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn. Nhưng cô và hai yêu nữ đó… đồng mưu, làm hại sự… trong sáng của chúng, như thế là sỉ nhục chúng, không được. – Giọng nói của Dung Trạm rất khẽ, ngữ khí vô cùng kiên định.

Phá Nguyệt lo lắng, túm lấy tay áo chàng:

– Dung Trạm, họ là do cha tôi phái tới.

Dung Trạm hơi giật mình, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, chậm rãi nói:

– Nếu là cha cô thì vì sao cô lại sợ hãi như thế? Chẳng nhẽ… cô chỉ là… – Chỉ là một nữ tử con nhà quyền quý, vì ham chơi mà chạy ra ngoài?

Phá Nguyệt hít sâu một hơi, biết rằng nếu hôm nay không nói rõ ràng thì chắc chắn Dung Trạm sẽ giúp lý, không giúp thân.

– Dung Trạm, cha tôi nói, ông ta nuôi lớn tôi là để tôi làm nữ nhân của ông ta, nương tử của ông ta.

Canh năm.

Dung Trạm ngồi trong phòng, nhìn hai yêu nữ tràn ngập vẻ vui mừng, quỳ trước mặt mình.

– Con mồi đã bị bắt, giờ sẽ đưa về Phọc Dục Sơn. – Một người trong đó nói, – Đa tạ công tử chỉ điểm, mong công tử ban cho giải dược.

Dung Trạm thầm thở dài trong lòng, lại lấy ra hai viên thuốc giải độc bình thường, ném cho họ. Hai người uống giải dược xong, đứng lên uyển chuyển hành lễ, đồng thanh cười nói:

– Công tử có thời gian thì tới Phọc Dục sơn, Thần giáo chắc chắn sẽ đón tiếp như thượng khách, khiến công tử sung sướng như thần tiên.

Dung Trạm cau mày, quát khẽ:

– Đừng nói lung tung nữa!

Hai nữ tử cười tươi như hoa, đứng lên bay người ra ngoài cửa sổ. Dưới lầu, tiếng vó ngựa vang lên, Phá Nguyệt đứng dựa cửa sổ nhìn xuống, một chiếc xe ngựa lao vút đi trong sương sớm.

Dung Trạm và Phá Nguyệt cầm hành lý lên, nhân lúc trời còn chưa sáng, rời khỏi vùng đất thị phi này.

Ai ngờ khi về tới phòng của Dung Trạm thì thấy dưới gầm giường trống không, đâu thấy bóng dáng của Trần Tùy Nhạn đâu? Dung Trạm nhặt được một tờ giấy đặt trên giường, trên đó là nét chữ xiêu vẹo: “Công tử, vị tướng công này cũng rất phong tình, chúng tôi mang đi nốt”.

Nhan Phá Nguyệt cả kinh thất sắc, không thể ngờ được rằng Trần Tùy Nhạn lại bị họ đưa đi luôn. Nhất thời không biết là nên mừng hay nên lo.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, giờ lực bất tòng tâm, chỉ đành theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục tiến về phía Đông.

Đi suốt một ngày đường, hôm nay hai người dừng chân nghỉ tại một tiểu trấn giữa núi. Dung Trạm đưa Phá Nguyệt bôn ba suốt nhiều ngày, đã vô cùng mệt mỏi. Nơi này là vùng quê yên tĩnh, chim ca líu lo khiến tâm trạng chàng trở nên thoải mái, ngủ rất say.

Trong lúc mơ màng, chàng lại gặp một giấc mộng. Chàng lại đứng trên hành lang của khách điếm, Phá Nguyệt xinh đẹp đứng trước mặt, đỏ mặt, nói khẽ:

– Dung Trạm, cha tôi nói bắt tôi làm nương tử của ông ấy.

Trong lòng chàng bỗng dấy lên một cảm giác bi phẫn y như hôm đó, cảm thấy máu nóng dồn lên, mặt nóng bừng bừng.

Trên đời này sao lại có một người cha độc ác như vậy, coi Phá Nguyệt là công cụ phát tiết dục vọng! Phá Nguyệt là một nữ tử yếu đuối, nếu rơi vào tay nam nhân đó thì chẳng phải…

Trong đầu chàng bất giác hiện lên hình ảnh Phá Nguyệt bị nam nhân đè bên dưới lăng nhục, lòng nóng như lửa đốt.

Suy nghĩ này xông thẳng vào đầu chàng, khách điếm đột nhiên biến mất, chàng mơ màng đưa mắt nhìn, chỉ thấy một nữ tử cả người trắng như tuyết đang nằm trong lòng mình.

Dung nhan như tuyết, linh lung xinh đẹp, như từng quen biết.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top